Hào Hoa Phong Nhã Triệu Hồi Sư

Chương 129: 129: Sung Đột




Chưa chờ Tề sư huynh nói, thì hồng y sư muội không cao hứng nói.

" Cái gì? Chỉ còn ba gian phòng, chúng ta tổng cộng mười bốn người làm sao trụ? Vả lại bổn tiểu thư không muốn trụ khách phòng phía trên, thật ồn ào, bổn tiểu thư muốn trụ tiểu biệt viện, bổn tiểu thư trả gấp đôi giá cả, ngươi đem tiểu biệt viện để lại cho chúng ta thế nào?"
" Sư muội không được hồ nháu.

" Tề sư huynh nghiêm mặt nói.

Hồng y sư muội nghe vậy tức giận dậm dậm chân, quay đầu san chổ khác, Tần sư huynh thấy vậy lắc lắc đầu không nề hà, nhìn về hướng trưởng quầy chấp tay có lỗi nói.

" Thật ngại quá, sư muội từ nhỏ được nuôn chìu, nói chuyện có chút bướng bỉnh, trưởng quầy đừng trách, ngày cũng thấy đó, chúng ta nhiều người như vậy, ba gian phòng thật sự trụ không đi xuống, không biết trưởng quầy có thể giúp giúp?"
Trưởng quầy trên mặt vẫn là khách sáo tươi cười, đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn gặp phải không nói đạo lý người, cho nên bị nói mấy câu cũng không sao cả, đây chính là chức nghiệp của hắn, chỉ cần đừng ở nơi này ngây sự là được, nếu không hắc hắc, đừng trách Tuyết Vũ Khách Đếm không khách khí.

"Khách quan nói gì vậy? Thử hỏi có Kim tệ, Khách Đếm chúng ta làm sao không muốn tránh cơ chứ, nhưng khách đếm có khách đếm quy củ, chúng ta là hạ nhân cũng không thể làm trái quy định có phải không? khách quan cũng nên thông cảm, tại hạ thật sự không phải không muốn giúp khách quan, mấy ngày nay lai khách đến trụ quá nhiều, thật sự chỉ còn lại có ba gian phòng chống, ngày xem!.

.

"
Chưa chờ Tần sư huynh nói gì thì nghe được thanh âm của thanh niên phía sau vang lên.

" Trưởng quầy, chúng ta đã đến, bây giờ có thể đi tiểu biệt viện được rồi.

"
Trưởng quầy nhìn bước vào đám người khoảng mười người, nhìn thanh niên khôi ngô vừa lên tiếng, chính là nữa canh giờ trước cùng hắn đặc tiểu viện người, hắn cười tươi nói là, sao đó kêu tiểu nhị đưa bọn họ đến tiểu biệt viện đi.

" Khách quan mời.

" Tiểu nhị cung kính nói.


Đám người mười người cũng nhìn thấy đám người Kỳ Tinh Học Viện, cũng không thèm để ý, bọn họ vừa định đi theo tiểu nhị, thì nghe được thanh âm bén nhọn kêu căng nữ nhân vang lên.

" Sao lại là các ngươi?"
Ả thấy đám người làm lơ ả ta muốn đi qua, ả tức giận thanh âm bén nhọn vang lên.

" Ta nói các ngươi đứng lại, các ngươi không nghe thấy sao?" Ả ta chạy lên phía trước ngân lại.

" Ây dô, ta còn tưởng là ai đâu? thì ra là Thịnh Hiểu Hoa của Kỳ Tinh Học Viện nha? Cũng quá có duyên đi, vừa ở ngoài cửa thành gặp mặt, bây giờ lại ở nơi này gặp nữa, ta cũng thật là không xem ngày mà?"Bạch Ngạo Thành ôm kiếm khoanh tay trước ngực có chút chiu tức nói.

Đám người này không phải ai khác, chính là Linh Sư học viện đệ tử, trong đó có cả Bắc Cung Nhiên đi cùng, bọn họ ở ngoài cửa thành xếp hàng khi cũng đã gặp được Kỳ Tinh Học Viện xếp hàng phía trước không xa, Linh Sư Học Viện vốn xem Kỳ Tinh học viện không vừa mắt, vì bọn họ thường xuyên gây sự với Linh Sư Học Viện.

Kỳ Tinh Học Viện cũng xem Linh Sư Học Viện là không phục, vì mỗi lần thi đấu Linh Sư Học Viện đều đứng đầu bảng, bọn họ Kỳ Tinh chỉ xếp thứ hai, cho nên mỗi lần gặp Linh Sư Học Viện người liền không phục, nhưng cũng có những người thông minh nước sông không phạm nước giếng người.

" Các ngươi vừa rồi rõ ràng là xếp phía sau chúng ta Kỳ Tinh Học Viện, tại sao các ngươi lại có thể đặc được tiểu viện, chúng ta lại không? Các ngươi đây là ỷ thế hiếp người.

" Thịnh Hiểu Hoa tức giận chỉ vào mũi Bạch Ngạo Thành chất vấn.

" Ngươi không bệnh đi, có bệnh thì tìm đại phu đi, đừng ở đây làm người chê cười.

" Bạch Ngạo Thành không chút lưu tình nói.

" Ngươi!.

"
" Tống Hiển, các ngươi đường đường là Linh Sư Học Viện đệ tử, cứ nhiên như vậy không biết liêm sỉ làm ra bức ép người sự, trưởng lão Linh Sư Học Viện nếu biết được các ngươi bên ngoài như vậy ỷ thế hiếp người, làm mất mặt Linh Sư Học Viện uy danh, không biết sẽ như thế nào tưởng?" Tề sư huynh biết Bạch Ngạo Thành là Bạch gia thiếu gia, hắn cũng không muốn đắc tội Bạch gia, cho nên mới chất vấn Tống Hiển người hắn chán ngét.

Tống Hiển nhìn hắn như xem ngốc tử ánh mắt mà xem hắn, lạnh lùng nói.


" Tề Gia Luân, một năm không gặp ta còn tưởng thực lực của ngươi đã có sự đột phá đâu? nhưng đột phá thì ta không thấy, chỉ thấy ngậm máu phun người thì càng ngày càng tiến bộ.

"
" Ha ha ha ha ha!.

.

Học trưởng ngươi cũng quá biết nói đi.

"
Bạch Ngạo Thành không cho mặt mũi cười to lên, những người trong đội cũng nhịn không được mỉm cười, chỉ có Bắc Cung Nhiên giống như chuyện không liên quan mình vậy, vẫn là vẻ mặt thanh tú lạnh lùng đứng đó.

Còn những khách nhân ngồi gần đó cũng chú ý đến nơi này, nghe vậy đều cười thanh, còn những người không có gì bối cảnh chỉ là cuối đầu nhịn cười.

" Ngươi!.

" Tề Gia Luân mặt một chút xanh một chút đỏ tức giận nhìn Tống Hiển.

Thịnh Hiểu Hoa nghe Tống Hiển sỉ nhục sư huynh mình tức giận quát.

" Các ngươi dám sỉ nhục ta sư huynh ngậm máu phun người, tìm chết.

" Thịnh Hiểu Hoa không biết lúc nào trên tay xuất hiện một cây roi màu đỏ, mang theo linh lực đánh úp về hướng Tống Hiển trên người đi.

Tống Hiển mặt trầm xuống, tay mang theo linh lực chụp lấy roi màu đỏ, tay một kéo, hơi lạnh xương trắng bốc lên, từ đầu roi đỏ nhanh chóng lan tràn ra, xương trắng đi đến đâu thì roi đỏ đống băng đến đó, Thịnh Hiểu Hoa sắc mặt hoảng hốt muốn đem roi đỏ thu hồi nhưng không được, mắt thấy roi đỏ đã đóng băng đến, ả liền muốn buôn ra, suy nghĩ là tốt, nhưng với Linh Vương nhất cấp của ả làm sao có thể nhanh hơn tốc độ của Linh Vương bát cấp, cho nên tay ả chưa kịp buôn ra đã bị băng ti đâm vào lòng bàn tay đau nhói.


" Ngô! "
" Sư muội cẩn thận.

" Tề Gia Luân thấy vậy muốn ngăn cản nhưng đã chậm một bước, mà nguyên nhân hắn chậm một bước cũng là vì bất ngờ khi Tống Hiển có thể đem thủy nguyên tố hình thành Băng như vậy thuần thục, Thủy hệ vốn công kích không mạnh như những nguyên tố khác, nhưng chỉ cần lỉnh ngộ được Thủy Nguyên tố bên trong ảo diệu là có thể đem nó biến thành Băng, cũng đại biểu ngươi về sau có song hệ thuộc tính, cũng đại biểu ngươi tư chất hơn người, hắn ngen ngét Tống Hiển cũng là lý do này, hắn cũng là Thủy hệ nhưng lĩnh ngộ lại không bằng Tống Hiển, hắn lại lớn hơn Tống Hiển hai tuổi, nhưng thực lực cùng hắn không sai biệt, làm sao không ngen ngét cho được.

"Tống Hiển, ngươi khinh người quá đáng, ngươi! ! "
Chưa chờ hắn chỉ trích thì nghe được thanh âm thanh lãnh vang lên.

"Ta đi trước tiểu viện, sư huynh sư tỷ các ngươi từ từ chơi đi.

"
Mọi người theo thanh âm nhìn qua, thì thấy thiếu niên thanh tú khuôn mặt lảnh đạm đi về phía trước, nếu thiếu niên không lên tiếng thì mọi người cũng quên có như vậy một người, bọn họ chỉ biết thiếu niên kêu Cung Nhiên, là Linh Sư Học Viện tân sinh, được một vị trưởng lão nhận làm con môn đệ tử, nhưng trưởng lão đó là người nào thì không biết được, mà trước lúc xuất phát, đại trưởng lão bảo bọn họ trên đường chiếu cố học đệ này một chút, cũng đủ hiểu được học đệ này thân phận không thấp, nhưng làm bọn họ kinh ngạc chính là học đệ tuổi tuy nhỏ, thực lực cũng không bằng bọn họ, nhưng chiến đấu lại rất cường hãn, rất tàn nhẫn, có thể nói giết Linh thú là đao đao trí mạng chổ, làm bọn họ cũng phải xem với con mắt khác.

" Hắc hắc!.

ta cũng muốn đi, ở đây cùng một đám không mang đầu ốc ra cửa nói chuyện, chỉ làm người ghê tởm.

" Bạch Ngạo Thành không chút khách khí nói.

Hắn đi lên muốn choàng vai Bắc Cung Nhiên, thì thấy được ánh mắt lạnh như băng của nàng liếc qua, tay hắn ngừng lại trên không trung, Bắc Cung Nhiên lúc này mới thu hồi ánh mắt, không nói gì đi về phía trước, Bạch Ngạo Thành ngải ngải đầu lầm bầm nói.

" Hắn ta làm gì như vậy lạnh a, không phải nói cùng làm huynh đệ sao? Thật là.

"
Linh Sư Học Viện đệ tử.

"! ! !.

" Người ta từ lúc bắt đầu cũng không có nói muốn cùng ngươi làm huynh đệ a, ngươi là tự mình đa tình có được không?
" Chúng ta đi thôi.


" Tống Hiển cũng không thèm nhìn sắc mặt khó coi của Tề Gia Luân, cùng với một đám tự cho là đúng nói chuyện, thật sự đủ ghê tởm, vả lại Trưởng quầy nơi đó sắc mặt đều đen lại rồi.

Tề Gia Luân đám người tức giận muốn xông lên đi, thì bị Tề Gia Luân ngân cảng, hắn cũng không ngờ đến Tống Hiển bọn họ như vậy xem thường hắn, Tề Gia Luân âm ngoan con ngươi nhìn đám người Tống Hiển rời đi, đôi tay xiết chặt thành quyền, rất muốn đi lên đem bọn họ đánh thành tàn phế, nhưng hắn ta vẫn còn nhớ nơi này là Tuyết Vũ Khách Đếm.

"Sư huynh, bọn họ như vậy nhục mạ chúng ta, huynh làm gì còn ngăn cản chúng ta dại bọn chúng bài học cơ chứ? Chúng ta người nhiều như vậy còn sợ mấy người bọn họ ư?" Thịnh Hiểu Hoa tức giận chất vấn.

Tề Gia Luân trên ăn một bụng nhục nhã, trên mặt cũng khó duy trì nỗi ôn hòa hình tượng, không vui nói.

.

" Muội cho Tuyết Vũ Khách Đếm là nơi nào? Đừng nói là chúng ta có thể đắc tội, kể cả sư phụ cũng phải nể Tuyết Vũ Khách Đếm tam phần đấy.

"là hắn nói lời khách sáo, không bằng nói là cả sư phụ cũng không dám đắc tội Tuyết Vũ Khách Đếm, sư phụ chỉ là một trong trưởng lão ở Kỳ Tinh học viện mà thôi, còn Tuyết Vũ Khách Đếm người ta dù gì cũng là một thế lực lớn ở Tuyết Sơn Thành, ngươi đắc tội không phải tự tìm đường chết, Tề Gia Luân trong mắt âm ngoan hiện lên, nhìn lên chiêu bài Tuyết Vũ Khách Đếm như muốn từ chiêu bài nhìn vào đám người Tống Hiển.

Thịnh Hiểu Hoa cũng biết sư huynh nói không sai, nhưng nàng vẫn không cam lòng hỏi.

" Chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy bỏ qua ư?"
" Đúng vậy học trưởng.

" Những người khác cũng lên tiếng phụ họa.

Tề Gia Luân cười âm ngoan nói.

" Bỏ qua ư? Đắc tội ta Tề Gia Luân con muốn bình an, bọn chúng nằm mơ, chúng ta chỉ cần chờ bọn họ vào Tuyết Sơn bên trong, chúng ta thiếu gì cơ hội động thủ, đến lúc đó Linh Sư học viện muốn truy cứu, cũng không biết tìm ai.

"Tề Gia Luân nham hiểm con ngươi phân phó.

" Hai người các ngươi lưu lại giám sát bọn chúng hành động, còn hai người thì đi điều tra nơi này tình huống.

"
" Vâng, học trưởng! ".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.