Đối với vấn đề Từ Kiến, hắn xoắn xuýt làm sao trả lời.
Là trực tiếp thừa nhận hay là không thừa nhận?
Nếu thừa nhận Lý Hạo sợ Từ Kiến bọn họ sẽ dùng ánh mắt khác thường đối xử Vương Văn Bân; thật là không thừa nhận nếu như bị thằng nhóc ngốc đó biết rồi, phỏng chừng hắn lại muốn để tâm vào chuyện vụn vặt.
Xem Lý Hạo trầm mặt, Từ Kiến bọn họ 3 người không dám thở mạnh.
Cuối cùng, Lý Hạo quyết định nói thật. Tuy rằng có thể Từ Kiến bọn họ sẽ nhờ đó mà ngăn cách Vương Văn Bân, thế nhưng nói không chắc chính mình có thể thừa cơ hội này đem Vương Văn Bân đến chỗ mình ở.
"Ừ, ta cùng hắn hẹn hò. " Từ Kiến bọn họ không chịu nổi áp lực, chuẩn bị cười ha hả nói đùa giỡn, Lý Hạo trả lời bọn họ.
"Nếu như các cậu đối với việc này có ý kiến gì ta có thể để cho hắn chuyển tới chỗ của ta, thế nhưng ta không hi vọng các cậu đối với hắn thay đổi sắc mặt. " Lý Hạo nửa uy hiếp, nửa dặn dò.
"A..." Từ Kiến bọn họ cũng không biết trong lòng cảm giác gì, khả năng bởi vì trước thì có hoài nghi, nên vào lúc này Lý Hạo thừa nhận trong lòng bọn họ cũng không có cảm giác khó có thể tiếp thu.
Nhìn thấy Lý Hạo nhìn bọn hắn chằm chằm mấy cái, bọn họ liền vội vàng lắc đầu; "Không có không có, chúng ta sẽ không thay đổi sắc mặt với Bân tử gì đâu. Chính là... Chính là muốn biết quan hệ của các anh mà thôi..