Lý Hạo cao hứng về đến nhà, lập tức dùng điện thoại trong nhà gọi, số kia hắn đã nằm lòng dãy số.
"Xin lỗi, số ngài gọi điện thoại tạm thời không người tiếp nghe, xin chờ một chút gọi lại..." Điện thoại vang lên sau một hồi đều không có ai tiếp nghe.
"Chẳng lẽ còn đang bận?" Lý Hạo tự nhủ.
Tuy rằng rất muốn cùng tiểu bảo bối trò chuyện, thế nhưng nghĩ đến hắn mấy ngày nay có lẽ rất mệt, nên Lý Hạo liền đặt điện thoại xuống, chuẩn bị ngày mai lại gọi cho hắn.
Ngày thứ hai, Lý Hạo rời giường rất sớm, sau khi sửa soạn xong liền lập tức chạy tới công ty.
Hắn muốn mau mau gọi cho tiểu bảo bối của hắn! Đều cả ngày không nghe thấy âm thanh tiểu bảo bối, Lý Hạo cảm giác trong lòng mình rất ngứa.
Không nghĩ tới Lý Hạo chạy tới văn phòng, lại nhìn thấy Trương Giang!
Cùng giống Lý Hạo như thế, nhìn thấy Lý Hạo Trương Giang cũng rất khiếp sợ.
"Ôi, xem ra là ta đa nghi rồi! Còn hoài nghi năng lực của ngài, không nghĩ tới tối hôm qua cảm xúc mãnh liệt như vậy, lão gia ngài bây giờ còn có tinh lực đến công ty sớm như vậy đấy! Vậy cậu đến rồi ta liền rút lui a. " Trương Giang trêu nói.