Vương Văn Bân nhắm mắt lại, Lý Hạo không biết hắn có ngủ hay không.
"Xin lỗi... Xin lỗi..." Lý Hạo nắm chặt tay Vương Văn Bân, không ngừng mà nói.
"Anh sau này sẽ chăm sóc em... Anh mãi mãi cũng sẽ không rời em đi. Chờ thân thể em khá một chút, anh mang em xuất ngoại đi trị liệu có được hay không... Anh nhất định đem con mắt của em chữa khỏi, nhất định để em lần nữa khôi phục thị lực..." Lý Hạo hôn tay Vương Văn Bân.
Đột nhiên, Vương Văn Bân rút tay mình về: "Lý Hạo, anh không cần ở đây giả mù sa mưa, em không cần!"
Lý Hạo một lần nữa nắm lấy tay Vương Văn Bân: "Tiểu bảo bối, em không nên nháo. Anh biết mình sai rồi, anh không nên đối với em che giấu anh trước từng có bạn trai... Anh cho rằng em không thèm để ý. Hơn nữa anh cùng hắn thật sự đã không còn cái gì! Em ngày đó nhìn thấy không phải như em nghĩ. Em nghe anh giải thích có được hay không. "
"Chuyện hai người các anh em đều biết!" Vương Văn Bân quát. "Em từ lúc học trung học liền bắt đầu yêu thích anh, chuyện anh cùng hắn em biết tất cả! Thật là anh nếu không có chia tay hắn, tại sao lại muốn tới trêu chọc em đấy!?"
Lý Hạo bị Vương Văn Bân đột nhiên nói ra những điều đó làm cho có chút mộng. Vương Văn Bân từ lúc trung học bắt đầu liền yêu thích hắn?!