Rất không khéo, Mộc Lăng lúc này còn chìm đắm trong mỹ vị, lúc đang nghĩ Tần Vọng Thiên cũng có điểm khiến cho người ta thích và lúc còn đang muốn múc sủi cảo ăn… Bởi vậy, thiếu tập trung nên lực chú ý yếu, bị kẻ đợi thời cơ đột ngột đánh lén, chính là Tần Vọng Thiên… Hôn vừa vặn.
Tần Vọng Thiên hiển nhiên là tấn công có chuẩn bị trước, nhanh lẹ gọn gàng hôn một cái trên đôi môi bóng nhẫy của Mộc Lăng, sau đó đứng lên bỏ chạy, chờ Mộc Lăng phát hiện mình vừa chịu thiệt, tiện nghi đã bị người ta chiếm đi.
Tần Vọng Thiên trốn thật xa, không ngoài dự liệu thấy Mộc Lăng trừng lớn hai mắt nhìn hắn, một lúc lâu mới “A!” một tiếng, thế nhưng bản tính ham ăn và chút lý trí ăn uống còn lại khiến hắn trước tiên phải đậy nắp thực hạp lại, để sang một bên, sau đó…
“Ta đánh chết ngươi tiểu lưu manh chết tiệt không biết xấu hổ!” Mộc Lăng chộp lấy một chậu hoa ném tới.
Tần Vọng Thiên sớm có dự liệu Mộc Lăng sẽ nổi điên, không ngừng tránh trái tránh phải, đá bể một chậu hoa, trong sân lại liền truyền đến tiếng chậu vỡ, Tần Vọng Thiên nghiêng đầu tránh, chợt nghe phía sau có tiếng kêu đau đớn truyền đến… Nhìn lại, chậu hoa vừa vặn đập lên trên mặt Nhạc Tại Vân đang đi vào. Nhạc Tại Vân chỉ vừa mới đến, đúng lúc thấy Tần Vọng Thiên hôn Mộc Lăng, sau đó liền phát ngốc tại chỗ… Cho nên chậu hoa bay tới trước mặt cũng không biết tránh.
Mộc Lăng cùng Tần Vọng Thiên cũng ngây ngẩn cả người, Mộc Lăng kéo tay áo lau miệng, hung hăng lườm Tần Vọng Thiên.
Tần Vọng Thiên còn cười xấu xa nhìn Mộc Lăng liếm liếm môi, nhướng nhướng mày cười đến có chút trẻ con.
Mộc Lăng càng nghĩ càng giận, đau đớn mắng chính mình vừa nãy còn nghĩ tiểu lưu manh này cũng có chút khả ái, thì ra là có mục đích, tiểu bại hoại! Nghĩ xong, cầm lấy thực hạp, xoay người vào nhà đóng cửa, ăn một mình.
Bên ngoài, Tần Vọng Thiên xoay mặt nhìn tình trạng của Nhạc Tại Vân, chỉ thấy trên mặt hắn đều là đất, mũi bị đập trúng đỏ ửng, thoạt nhìn có chút chật vật.
“Không có việc gì chứ?” Tần Vọng Thiên hỏi hắn.
“Không.” Nhạc Tại Vân lúc này mới phản ứng lại, lắc đầu, trên mặt hơi có chút hồng, nhìn Tần Vọng Thiên một chút, thấp giọng nói: “Kỳ thực t a đã sớm hoài nghi các ngươi không phải chủ tớ bình thường mà…”
Tần Vọng Thiên cũng không phủ nhận, hỏi hắn: “Tam thiếu gia đến có việc gì?”
“A, nhị ca đã về.” Nhạc Tại Vân nói: “Đại phu cũng đã tới giúp hắn xem bệnh, không có gì trở ngại, ta đến cảm tạ các ngươi, nghe nói là Lâm tiên sinh gọi người đưa hắn về, còn mướn xe ngựa, không ai thấy dáng vẻ hoang đàng của hắn.”
Tần Vọng Thiên nhìn chăm chăm Nhạc Tại Vân một hồi, nói: “Không có gì.”
“Tuy rằng ta không thích nhị ca, nhưng hắn dù sao cũng là người của Nhạc gia trại, các ngươi coi như là giúp bảo vệ thanh danh Nhạc gia trại.” Nhạc Tại Vân cười cười: “Nên phải cảm tạ các ngươi.”
“Ngươi không thích nhị ca ngươi?” Tần Vọng Thiên có chút hiếu kì hỏi: “Vì sao? Hắn không tốt với ngươi?”
Nhạc Tại Vân lắc đầu, nói: “Nhị ca là con phụ thân sinh bên ngoài, sau lại vất vả nhận được về, hắn vốn không lớn lên cùng ta, cho nên chúng ta từ nhỏ không có cảm tình… Ta vẫn nghĩ hắn luôn chỉ cho người khác thấy bộ mặt bên ngoài, không phải thật tâm bên trong.”
Tần Vọng Thiên hơi gật đầu, vỗ vỗ vai hắn.
“Đúng rồi, Tần đại ca, thân thủ của ngươi dường như cũng không tệ.” Nhạc Tại Vân cười ha ha nói: “Không bằng lúc rảnh rỗi chúng ta thử vài chiêu đi!”
Tần Vọng Thiên gật đầu: “Lúc rảnh rỗi đi… Đúng rồi, còn bao lâu mới đến đại lễ nhậm chức của Nhạc Tại Đình?”
“Còn trên dưới nửa tháng.” Nhạc Tại Vân nhướng mày: “Chỉ là xảy ra sự tình này, các trại chủ chưa chắc sẽ tiếp tục ủng hộ nhị ca, bằng hữu trên giang hồ nhất định cũng sẽ phản đối, đến lúc đó ta sẽ khiêu chiến nhị ca, nhất định phải làm Trại chủ Nhạc gia trại.”
Tần Vọng Thiên thoáng trầm mặc một lúc: “Ngươi muốn làm trại chủ vậy sao?”
“Đương nhiên muốn rồi!” Nhạc Tại Vân vỗ ngực: “Ta từ nhỏ đã lập chí phải đem Nhại gia trại phát dương quang đại! Mặt khác, đó cũng là tâm nguyện của cha ta, cha từng nói với ta, mong ta mau lớn lên thành tài, kế thừa tốt Nhạc gia trại, cha vốn muốn cho ta làm trại chủ, cho nên ta không tin trước khi lâm chung cha đột nhiên trao Nhạc gia trại cho nhị ca.”
Tiễn Nhạc Tại Vân đi rồi, Tần Vọng Thiên đi tới trước cửa, đẩy mở cửa phòng Mộc Lăng đi vào, chỉ thấy thực hạp trên bàn đã trống không, bánh bao và sủi cảo Mộc Lăng đều đã ăn hết, tựa trên giường mãn nguyện xỉa răng.
“Hai ngày này Nhạc gia trại nhất định sẽ vì chuyện Nhạc Tại Đình và Nhạc Tại Vân ai làm chưởng môn mà bận cho tối mày tối mặt.” Tần Vọng Thiên đi đến bên bàn ngồi xuống: “Muốn điều tra cái chết của Nhạc Nam Phong, mấy ngày này là tốt nhất.”
Mộc Lăng lườm một cái, xem ra còn để bụng chuyện vừa rồi.
“Này, đừng nhỏ nhen như vậy.” Tần Vọng Thiên cười cười: “Tuổi ngươi đâu còn nhỏ nữa.”
Mộc Lăng ngậm cây tăm nhìn Tần Vọng Thiên, hỏi: “Ngươi và Nhạc Tại Đình không phải có thâm thù đại hận sao, người ta vẫn nói ái ốc cập ô hận ốc dã cập ô[yêu ai yêu cả đường đi, ghét ai ghét cả tông chi họ hàng]… Ngươi lại rất tốt với Nhạc Tại Vân, tối hôm qua còn muốn ta cứu hắn?”
Tần Vọng Thiên không nói gì, một mình ngồi bên cạnh bàn đờ ra.
“Này.” Mộc Lăng ngồi tựa vào cột giường nói: “Ta nghĩ ngươi tuy rằng lưu manh một chút, đáng ghét một chút, hạ lưu một chút…” Thấy Tần Vọng Thiên liếc hắn một cái, Mộc Lăng ngưng lại, nói vào chủ đề: “Có điều ngươi thực sự không giống kẻ có thù tất báo còn để tâm chuyện vụ vặt, sao lại hận Nhạc Tại Đình như vậy?”
Tần Vọng Thiên cười nhạt: “Ngươi không phải ngại phiền phức không muốn biết sao, còn hỏi làm gì?”
“A… Ta là muốn nói, Nhạc Tại Đình trải qua chuyện này, tính tình của hắn nhất định sẽ cải biến, nên tìm chỗ khoan dung mà độ lượng a.”
Tần Vọng Thiên nhìn chén trà trong tay, thản nhiên nói: “Công phu của ta hơn Nhạc Tại Đình rất nhiều, nếu như ta muốn hắn chết, có thể giết hắn ngay lập tức, hơn nữa còn người không biết quỷ không hay”
“Vậy rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?”
Tần Vọng Thiên lắc đầu: “Ta không biết, hận ý của ta không tiêu tan được.”
Mộc Lăng khó hiểu ngồi chồm hổm dậy, hai tay chống cằm hỏi hắn: “Rốt cuộc vì sao ngươi hận hắn như vậy?”
“Ngươi muốn biết, ta có thể nói cho ngươi.” Hai mắt Tần Vọng Thiên nhìn chăm chăm vào mấy giọt nước trà rơi trên bàn, chậm rãi mở miệng: “Có điều nghe xong, không chừng ngươi sẽ hối hận.”
Bản tính tò mò của Mộc Lăng nổi lên, kỳ thực hắn đã hiếu kì rất lâu rồi, Tần Vọng Thiên nói thế nào cũng là một thanh niên có tiền đồ tốt, sao lại vì báo thù mà ngay cả mạng cũng không tiếc luyện Thất Tuyệt thần công, loại thù hận gì mà lại sâu như vậy?
Tần Vọng Thiên rót một chén trà, chuẩn bị nói cho Mộc Lăng một cố sự rất dài: “Hai mươi năm trước, trên giang hồ có một hiệp nữ tên gọi Tần Kỳ.”
“Cái này ta biết!” Mộc Lăng ngắt ngang: “Là người cuối cùng được truyền thụ Tam Tuyệt Thần Đao, nghe nói sư phụ nàng và Thất Tuyệt Lão Nhân là đồng môn, Thất Tuyệt Thần Công cùng Tam Tuyệt Thần Đao hợp lại có thể vô địch thiên hạ, bởi vậy môn phái đó gọi là Thập Tuyệt Môn, chưởng môn là người vô địch thiên hạ trước Hạc Lai Tịch, Thập Tuyệt Lão Tổ, đáng tiếc mấy người đồ đệ đều không có tư chất, dù là Thất Tuyệt Thần Công hay Tam Tuyệt Thần Đao đều không luyện thành.”
Tần Vọng Thiên mỉm cười, gật đầu: “Tần Kỳ năm ấy hai mươi tuổi, khi sư phụ nàng cùng Thất Tuyệt Lão Nhân đoạn tuyệt quan hệ, Thập Tuyệt Môn giải tán, nàng cầm bí tịch Tam Tuyệt Thần Đao một mình rời khỏi Thiên Sơn… Lang bạt khắp nơi.”
Mộc Lăng chống cằm lẳng lặng mà nghe, nghĩ thầm, họ Tần , chẳng lẽ là mẫu thân tiểu tử này?
“Tần Kỳ trước đây tại Diệu Đình Quan, gặp gỡ Nhạc Nam Phong cùng bằng hữu của hắn Mộ Dung Liệt. Tần Kỳ trải nghiệm chưa nhiều, Nhạc Nam Phong chủ động tiếp cận nàng, đối xử rất tốt, khiến nàng động tâm, cùng Nhạc Nam Phong một đêm phu thê, còn đem bí tịch Tam Tuyệt Thần Đao cho hắn… Nghĩ rằng có thể cùng hắn cả đời bên nhau, cũng không ngờ ngày thứ hai đã không thấy hình bóng Nhạc Nam Phong đâu, hắn cầm theo bí tịch của nàng, không còn thấy bóng dáng tăm hơi.”
“Thật xấu xa!” Mộc Lăng bĩu môi: “Gạt bí tịch của người ta thì thôi đi, sao còn muốn lừa gạt tình cảm tiểu cô nương nhà người ta!”
Tần Vọng Thiên nói tiếp: “Ba tháng sau, Tần Kỳ phát hiện mình có mang, nàng bắt đầu đi khắp trời nam biển bắc tìm tung tích Nhạc Nam Phong… Cuối cùng mới dò la được, sau khi Nhạc Nam Phong có được Thần Đao bí tịch, võ công đại thành, thành lập Nhạc gia trại, hơn nữa hắn đã sớm có thê thất.”
“Tần Kỳ tính cách cương liệt, tìm Nhạc Nam Phong tranh cãi một trận. Nhạc Nam Phong lúc đó cũng không có con nối dòng, khi nghe nói Tần Kỳ có thai, nói muốn nàng lưu lại, có điều chưa thể cho nàng danh phận, phải đợi hài tử sinh ra, phải là bé trai, còn phải lấy máu nhận thức để chắc chắn đó là nhi tử của Nhạc Nam Phong, mới có thể lưu lại làm thiếp.”
“Oa…” Mộc Lăng lắc đầu: “Nam nhân thấp hèn như thế thật là lần đầu tiên gặp.”
Tần Vọng Thiên cười cười: “Ngươi nói đúng, từ ‘thấp hèn’ dùng thật đúng chỗ.”
“Vậy sau đó thì sao?”, Mộc Lăng giục Tần Vọng Thiên tiếp tục kể.
“Sau đó, Tần Kỳ trong cơn giận dữ, cùng Nhạc Nam Phong một đao hai đoạn, rời khỏi Nhạc gia, Nhạc Nam Phong còn có chút nhân tính, cho nàng một cái ngọc bội, nói nếu như khi hài tử sinh hạ, nàng một mình không thể nuôi nấng, thì đem hài tử cùng ngọc bội đưa đến Nhạc gia trại, hắn sẽ nuôi dưỡng.”
“Tần Kỳ ra đi, trải qua trăm ngàn khổ cực sinh hạ hài tử, nàng nhớ tới năm đó cùng Nhạc Nam Phong sơ ngộ tại Diệu Đình Quan, dù là Nhạc Nam Phong lừa nàng, nhưng khoảng thời gian tại Diệu Đình Quan là thời gian Tần Kỳ hạnh phúc nhất cả một đời, cho nên nàng đặt tên hài tử là Tại Đình, có điều không phải họ Nhạc mà là họ Tần.”
Mộc Lăng không khỏi có chút líu lưỡi, vậy Tần Tại Đình rốt cuộc là Tần Vọng Thiên hay Nhạc Tại Đình?
“Có điều Tần Kỳ khi sinh hài tử không ai chiếu cố, cộng thêm còn đang tức giận, thân thể kiệt sức, nàng là người thanh cao không chịu tái giá, kiên trì một mình nuôi nấng hài tử… Đến khi hài tử được năm tuổi, Tần Kỳ bệnh nặng.”
“Thực sự là nhân gian bi kịch.” Mộc Lăng vuốt cằm lắc đầu.
“Nàng giao ngọc bội cho Tần Tại Đình, nói cho hắn biết thân thế, bảo hắn đi Nam thành tìm một người tên Mộ Dung Liệt, hắn sẽ giúp tìm Nhạc Nam Phong, để hắn nuôi nấng hài tử.”
“Vậy Tần Tại Đình có đi không?” Mộc Lăng hỏi
Tần Vọng Thiên lắc đầu: “Tần Tại Đình cùng mẫu thân tình cảm thâm hậu, biết Nhạc Nam Phong hại mẹ nó đau khổ như vậy, làm sao chịu đi… Thế nhưng Tần Kỳ nói cho nó, để nó đi không phải để nó nhận cha, mà là dựa vào che chở của hắn nỗ lực trưởng thành, đồng thời lấy lại bí tịch Tam Tuyệt Thần Đao, đó là thần vật của sư môn, không thể lưu lạc bên ngoài.”
“Sau đó?” Mộc Lăng hỏi: “Một tiểu hài tử như hắn làm sao đến Nam thành?”
“Ăn xin, trộm gà bắt chó, cái gì cũng làm.” Tần Vọng Thiên thản nhiên nói: “Nhưng hắn từ nhỏ luôn ở cạnh mẫu thân, tuy rằng sinh hoạt kham khổ, nhưng không chút kinh nghiệm từng trải, cho nên thường hay bị lừa, may mắn từng được Tần Kỳ dạy võ công, thế nhưng một tiểu hài tử năm sáu tuổi, có thể lợi hại bao nhiêu?”
“Tại thời điểm khó khăn nhất, hắn gặp một người.” Tần Vọng Thiên nói: “Người đó tên gọi Chu Phóng.”
“Là ai a?” Mộc Lăng hiếu kỳ.
“Chu Phóng cũng không lớn hơn Tần Tại Đình bao nhiêu, rất gầy, cũng là một đứa trẻ lang thang.”
“A, gặp được người cùng cảnh ngộ rồi?” Mộc Lăng cười hì hì nói: “Thật giống cảnh tượng của ta và Tư Đồ trước đây.”ph
Tần Vọng Thiên cười: “Thời gian ban đầu, hai người có cơm cùng ăn, có thù cùng đánh, tình như thủ túc.”
“Đúng a.” Mộc Lăng cười ha hả: “Nhưng mà ta và Tư Đồ là ta ra chủ ý, hắn đi đánh, hắc hắc.”
“Ngươi và Tư Đồ thật may mắn, có thể làm huynh đệ cả đời.” Tần Vọng Thiên khe khẽ thở dài, nói: “Khi đó Tần Tại Đình nghĩ, hắn không còn mẹ, nhưng có một huynh đệ tốt như Chu Phóng cũng không tồi… Hai người có thể cùng nhau lớn lên, chờ hắn nhận thức được Nhạc Nam Phong, hắn có gì Chu Phóng cũng sẽ có, chờ đoạt lại được bí tịch Tam Tuyệt Thần Đao, hai người bọn họ cùng nhau khổ luyện công phu, trưởng thành sẽ xuất sắc hơn người.”
“Như nhau như nhau!” Mộc Lăng vỗ đùi: “Trước đây ta và Tư Đồ cũng như vậy.”
“Ân?”, Mộc Lăng nghiêng đầu nhìn hắn: “Là như thế nào?”
“Ba năm sau, cuối cùng bọn họ cũng tìm được Mộ Dung Liệt, Mộ Dung Liệt là danh gia giàu nhất Nam thành, khi hắn biết được thân thế Tần Tại Đình, cực kì vui vẻ, bởi vì hắn và Nhạc Nam Phong là bạn tốt, từ nhỏ lớn lên cùng Nhạc Nam Phong, hắn vẫn rất áy náy chuyện năm đó, sai người tìm mẫu tử Tần Kỳ rất lâu, nhưng không hề có kết quả.”
“Đúng a, ngũ thập tri thiên mệnh[năm mươi tuổi sẽ biết thiên mệnh, việc xấu việc tốt đã làm sẽ thấy báo ứng], làm chuyện thiếu đạo đức sẽ phải nhận báo ứng!” Mộc Lăng bĩu môi: “Có bái Bồ Tát bao nhiêu cũng vô dụng!”
“Mộ Dung Liệt để chúng ta ở lại nhà hắn, nói hắn đã phái người đi thông báo cho Nhạc Nam Phong, hai tháng sau, sẽ có mã xa đến đón Tần Tại Đình.” Tần Vọng Thiên thấp giọng nói: “Thế nhưng Chu Phóng lại cảm thấy không được, hắn vẫn cho rằng Tần Tại Đình là hài tử lang thang như hắn, không ngờ lại là con một nhà danh môn.”
Mộc Lăng có chút dự cảm không tốt, hỏi: “Sau nữa thì sao?”
Tần Vọng Thiên nhìn Mộc Lăng: “Mộ Dung Liệt đối xử với Tần Tại Đình rất tốt, một mặt có lẽ cảm thấy mắc nợ Tần Kỳ, mặt khác có thể là hợp ý, trong khoảng thời gian mấy tháng, người trong nhà đối xử với hắn thật giống như con cái trong nhà. Mộ Dung bá mẫu cũng rất từ ái, còn có một muội muội khả ái, một ca ca thường quan tâm chăm sóc… Mấy tháng này, là những ngày Tần Tại Đình cảm thấy vui vẻ nhất cả đời, lúc đó hắn nghĩ, hắn không muốn nhận thức cái gì Nhạc Nam Phong, có một ngôi nhà như vậy thì tốt rồi, dù cho ở lại nơi này làm một kẻ sai vặt hắn cũng nguyện ý. Sau đó, hắn nhớ tới Chu Phóng, mới cầu Mộ Dung Liệt nhận Chu Phóng làm con nuôi.”
“Tiểu Tần này lòng dạ không tệ nha.” Mộc Lăng lắc đầu: “Tiểu hài tử tám tuổi thật sự là rất ngoan.”
“Mộ Dung Liệt đáp ứng, nhưng Chu Phóng không muốn, hắn nói với Tần Tại Đình, Mộ Dung Liệt có tiền, nhưng dù sao cũng không phải đại gia tộc gì, hơn nữa nhà Mộ Dung nữ nhi rất đông, cũng không ai biết võ… Mà khi đó Nhạc gia trại đã là danh môn đại phái trên giang hồ.”
“Ai…” Mộc Lăng vuốt cằm lắc đầu: “Thực đúng là có phúc không biết hưởng.”
“Tần Tại Đình cũng nghĩ như vậy, hắn tức giận Chu Phóng, một ngày đêm không để ý đến hắn… Buổi tối ngày thứ hai, hắn định lúc ăn tối sẽ cùng Chu Phóng giảng hòa, không ngờ chiều ngày hôm đó, Chu Phóng lặng lẽ ra cửa hàng mua mấy cân háo tử dược[bã chuột], bỏ vào thức ăn… Người nhà Mộ Dung, đều bị độc chết… Tần Tại Đình cũng trúng độc, hấp hối.”
“Sao?” Mộc Lăng mở to hai mắt: “Con mẹ nó tiểu tử này thật hung ác!”
Tần Vọng Thiên gật đầu: “Tần Tại Đình đã thần trí mơ hồ, Chu Phóng gỡ ra ngọc bội trên người hắn, để lại một câu nói.”
“Cái gì?”
“Hắn nói ‘ta chán ghét khổ cực rồi, ta cũng muốn vinh hoa phú quý, đáng tiếc mệnh ta không tốt, cho nên mượn mệnh của ngươi dùng.’ “
“A…” Mộc Lăng hít một hơi.
“Sau đó hắn đốt lửa thiêu Mộ Dung gia, một nhà hơn bảy mươi người toàn bộ chết hết, lúc đó quan phủ chỉ cho rằng là thời tiết khô hanh có người không cẩn thận đốt lửa, không truy xét. Chu Phóng mang theo tiền tài một mình lên phía bắc, nửa đường gặp được người của Nhạc gia trại, liền theo trở về Nhạc gia trại, nhận thức tổ tông, từ đó đổi tên thành… Nhạc Tại Đình.”
“Vậy… Vậy Tần Tại Đình thì sao?” Mộc Lăng cau mày nhìn Tần Vọng Thiên.
“Tần Tại Đình liều mạng bò ra từ đám cháy, may mắn hắn ăn không nhiều, tự móc họng mình, ói ra toàn bộ thức ăn, ngay lúc muốn chết không thể chết, gặp Thất Tuyệt Lão Nhân… Thất Tuyệt lão nhân bảo hắn giống tiểu sư điệt của mình, liền mang hắn theo. Hắn theo Thất Tuyệt Lão Nhân vừa học công phu vừa đi khắp nơi ngao du, còn phải kiếm tiền cho bảy lão quỷ mua rượu uống, cuối cùng trộm gỗ ở Hắc Vân Bảo… Bị sét đánh trúng, sửa lại tên, thành Tần Vọng Thiên.”
… Mộc Lăng há to miệng, lúc này chỉ có một ý nghĩ… ‘sao lại tò mò muốn nghe một bi kịch như vậy a, bây giờ phiền phức lớn hơn rồi’, ngực cảm thấy có gì đó vướng bận cùng buồn phiền, khó chịu chết mất.