Căn cứ vào nguyên tắc ‘ăn càng ít càng có tội với liệt tổ liệt tông nhà họ Mộc’, Mộc Lăng cùng Tần Vọng Thiên đi tới Bách Tiên Cư. Chuyện Mộc Lăng dùng thần kĩ cứu sống Nhạc Thu Linh, đồng thời vì cứu người mà khiến chính mình trở bệnh đã truyền khắp Lạc Hà thành, ông chủ Bách Tiên Cư vừa thấy hắn tới, liền lập tức dọn lên đầy một bàn thức ăn nổi tiếng của Bách Tiên Cư, cho Mộc Lăng một lần ăn thỏa nguyện.
Mộc Lăng mừng rỡ đến hai mắt đều híp lại thành một đường cong, sung sướng dạt dào vươn móng vuốt, bắt đầu ăn một bàn đầy thức ăn.
Tần Vọng Thiên ngồi bên cạnh giúp hắn bưng trà rót nước, còn cẩn thận nhắc nhở: “Chậm một chút, coi chừng nghẹn…”. Trong ánh mắt lộ ra vài phần sủng ái, sau này Tần Vọng Thiên tự mình hồi tưởng lại, đều không nhịn được có chút buồn cười.
Mộc Lăng ăn như lang như hổ một hồi, rốt cuộc cũng đầy bao tử, vỗ vỗ bụng đã no đến không no hơn được nữa, mới vô cùng dũng cảm nói một câu: “Ông chủ! Còn lại toàn bộ đóng gói!”
“Được!” Quán cơm kì thực chỉ cần ngươi đừng ăn không trả tiền, còn lại thế nào bọn họ cũng đều hoan nghênh, khách nhân ăn càng nhiều, chứng minh tay nghề của đầu bếp càng tốt. Lúc đóng gói đồ ăn, chưỡng quỷ còn đặc biệt lấy thêm cho Mộc Lăng không ít thức ăn, Tần Vọng Thiên có chút áy náy, định lấy một ít ngân lượng cho chưởng quỹ, không ngờ chưỡng quỷ vung tay một cái nói: “Nhạc cô nương làm người hào hiệp, thích giúp đỡ người khác, là một người tốt khó có được, người Lạc Hà thành chúng ta đều rất thích nàng, Lâm tiên sinh cứu mạng nàng, đừng nói là ăn vài món, dù là bảo ta đóng cửa Bách Tiên Cư, ta cũng sẽ không nhíu mày một cái!”
Tần Vọng Thiên nghe xong, cũng cảm giác rất vui mừng, tuy Nhạc Nam Phong làm người không được tốt lắm, thế nhưng Nhạc Tại Vân, Nhạc Thu Linh, còn có Nhạc Linh Đang, đều là người không tồi.
“Vọng Vọng, chúng ta đi dạo tiêu thực.” Mộc Lăng nghĩ mình đã ăn đến căng phồng rồi, duỗi duỗi tay đá đá chân, đi ra Bách Tiên Cư. Tần Vọng Thiên nhờ tiểu nhị mang đồ ăn đóng gói về biệt viện Nhạc gia, còn mình thì đi theo Mộc Lăng, nhàn nhã đi bộ về hướng chợ.
Đi theo phía sau Mộc Lăng, Tần Vọng Thiên nhìn bóng lưng Mộc Lăng, cảm thấy có chút nghi hoặc, vì sao vẫn cảm thấy gầy? Đồ ăn đều đi đâu hết rồi?
Nhịn không được tiến lên, vươn tay nhéo thắt lưng Mộc Lăng một cái.
“A!” Mộc Lăng cả kinh nhảy dựng một cái, quay đầu lại hung hăng trừng Tần Vọng Thiên: “Tiểu lưu manh!”
“Ai lưu manh!” Tần Vọng Thiên liếc một cái, nói: “Ta là muốn sờ sờ thử chút thôi, cảm thấy ngươi rất gầy.”
Mộc Lăng hơi sửng sốt nhưng lập tức bĩu môi: “Lão tử trời sinh lệ chất, ăn nhiều cũng không béo!”
Tần Vọng Thiên lại thấp giọng hỏi: “Ngươi thành thật nói, có phải là vì bệnh của ngươi không?”
Mộc Lăng không nói được gì nữa, chạy đến một sạp bán đồ chơi bên đường, mua một cái trống bỏi, cầm trên tay “lộp bộp lộp bộp”, đi tới.
Tần Vọng Thiên đuổi theo vài bước, hỏi: “Đúng rồi, Nhạc Thu Linh rốt cuộc là bị làm sao vậy?”
Mộc Lăng ngừng lắc trống, suy nghĩ một chút, nói: “Có lẽ Nhạc Tại Đình đã biết ta là ai rồi.”
“Thứ Nhạc Thu Linh trúng là Cương Thi Thảo của Tây Vực.” Mộc Lăng thản nhiên nói: “Loại cỏ độc này vùng Trung Nguyên không thể trồng được, bởi vậy các danh y Trung Nguyên đều là chưa từng nghe thấy. Loại độc này có thể nói là dễ giải, cũng có thể nói là không thuốc nào giải được, chỉ cần dùng Thần đình cửu châm, khống chế mạch lạc là có thể giải độc dễ dàng.”
“Trong thiên hạ biết dùng Thần đình cửu châm có phải chỉ có mình ngươi hay không?” Tần Vọng Thiên hỏi.
Mộc Lăng nhíu nhíu mày: “Vậy cũng không đúng, nói không chừng còn có người tài giỏi.” Nói xong lại tiếp tục lắc trống bỏi: “Nhạc Thu Linh trúng độc, rõ ràng là có người cố ý hạ…”
“Ngươi nghĩ là Nhạc Tại Đình?”
“Phải…” Mộc Lăng nhăn mặt nhăn mũi: “Không biết, có điều chắc chắn hắn đã hoài nghi thân phận của ta.” Nói xong, Mộc Lăng đảo mắt nhìn Tần Vọng Thiên, thấy hắn khẽ cau mày, liền vươn tay vỗ vỗ vai hắn, nói: “Yên tâm đi, dù là hắn biết thân phận của ta cũng không có gì đáng kể, danh tiếng ta lan xa như vậy, muốn khiêm tốn một chút dùng tên giả cũng là dễ hiểu thôi!” Nói xong, duỗi người một cái: “Mặt trời cao rồi, về nhà ngủ!”
Mộc Lăng chớp chớp, không giải thích được, nhìn hắn: “Sao?”
Tần Vọng Thiên lại đi lên hai bước, đưa lưng về phía Mộc Lăng, quay đầy lại thấp giọng hỏi: “Có muốn cõng không?”
Mộc Lăng sờ sờ cằm, cười mỉm mỉm trả lời: “Muốn~”. Hai tay bám lấy vai Tần Vọng Thiên, nhảy lên, vòng tay ôm cổ hắn, tay kia tiếp tục cầm trống bỏi xoay a xoay. Tần Vọng Thiên cõng Mộc Lăng, đi về hướng Nhạc gia trại, dưới chân là đường đá xanh xanh, bên cạnh là đoàn người náo nhiệt, còn có thanh âm chiếc trống bỏi “lộp bộp lộp bộp”, tiễn hai người đi xa.
…
Về tới Nhạc gia trại, thấy mọi người đều vội vội vàng vàng, không giống như trước chính là, trước đây đa số hạ nhân thấy Mộc Lăng đều mang theo vài phần xem thường, nghĩ hắn chỉ là một kẻ thô tục hết ăn lại uống, nhưng ngày hôm nay thấy Mộc Lăng đều hết lòng cung kính, giống như là đang nhìn Bồ Tát sống.
Mộc Lăng vẫn là ăn ăn lại ngủ ngủ, lâu lâu sẽ lại cùng Tần Vọng Thiên huyên náo gà bay chó sủa một trận. Nhạc Tại Vân hầu như mỗi ngày đều tìm đến chỗ Mộc Lăng, đối đãi với Mộc Lăng càng thêm kính trọng, Nhạc Thu Linh cũng ngày một khá hơn. Nhưng Nhạc Tại Đình trước đây vẫn thường đến, gần đây lại không thấy mặt, có người nói hắn đang bận rộn chuẩn bị cho đại điển kế thừa.
Lại qua vài ngày, Lạc Hà thành xảy ra chuyện lớn, đệ tử của Thương Sơn và Vô Nhai phái đánh nhau, tử thương hơn nửa.
Nhạc Tại Vân sau khi nghe được chuyện này liên tục tự trách, lúc đầu vốn là muốn giúp hai bên hòa giải, thế nhưng lại bị chuyện của Nhạc Thu Linh trì hoãn, tất cả mọi người đều quên mất. Bởi vì người chết thật sự không ít, ngay đến quan phủ cũng tham dự vào, tri phủ Lạc Hà thành phái người đến Nhạc gia trại truyền tin, nói muốn điều tra việc này. Nhạc Tại Vân đi theo cùng xử trí, Mộc Lăng thì gác chân ngồi trong sân, giống như đang suy nghĩ điều gì.
Tần Vọng Thiên nhìn vẻ mặt hắn một lát, cười hỏi: “Ngươi lại mưu tính cái gì rồi?”
Mộc Lăng sờ sờ cằm: “Vì sao tới bây giờ Nhạc Tại Vân cũng chưa từng nhắc đến chuyện thi thể của Nhạc Nam Phong? Trước đây không phải hắn đặc biệt mời Giang Nam tam đại danh tới khám nghiệm tử thi sao, lúc này sao một chút động tĩnh cũng không có nữa?”
“Còn có chuyện lần trước Tiễn Hoa nói Nhạc Nam Phong vốn dĩ không chết.” Tần Vọng Thiên ngồi xuống bên cạnh Mộc Lăng: “Từ đường thông đến bãi tha ma phía sau núi, ở đó lại vô duyên vô cớ nhiều thi thể như vậy… Còn nữa, lần trước chưỡng quỷ hiệu quan tài nói…” Tần Vọng Thiên nói nói, thanh âm càng ngày càng thấp, bởi vì Mộc Lăng đang mỉm cười chăm chú nhìn hắn.
“Nhìn cái gì?” Tần Vọng Thiên không hiểu.
Chợt nghe Mộc Lăng “chậc chậc” hai tiếng, nói: “Vọng Vọng, đổi tên thành Uông Uông nha, nghe rất có cảm giác.”
Tần Vọng Thiên sửng sốt một hồi mới hiểu được Mộc Lăng đang nói hắn là cẩu, nheo mắt lại, nói: “Ta nếu như gọi Uông Uông, ngươi là La La.”
Mộc Lăng chớp chớp mấy cái: “La La cái gì?”
“Heo cũng không ăn nhiều như ngươi!” Tần Vọng Thiên cười tủm tỉm: “Ngươi còn ăn như vậy, sớm muộn có một ngày sẽ biến thành heo!”
Mộc Lăng trên mặt hiện sát khí, nhào tới: “Tiểu quỷ chết tiệt!”
Tần Vọng Thiên giơ tay một cái liền ôm được Mộc Lăng đang lao tới, cũng không tránh, để Mộc Lăng đánh, mình thì đưa tay sờ sờ hông Mộc Lăng.
“Không cho sờ!” Mộc Lăng nhéo má Tần Vọng Thiên kéo ra hai bên: “Cho ngươi lắm mồm, tiểu hài tử chết tiệt!”
“Ngươi còn dám nói ta là tiểu hài tử!” Tần Vọng Thiên trừng mắt: “Ta chỗ nào cũng to hơn ngươi!”
“Tiểu lưu manh!” Mộc Lăng kéo má Tần Vọng Thiên không tha, càng nghĩ càng giận, tiểu hài tử này càng lúc càng quá lắm rồi, miệng còn độc hơn mình, hắn hiện tại mới vài tuổi, nếu còn tiếp tục phát triển như vậy thì phải làm sao? Nhất định phải quản!
Tần Vọng Thiên lại là chịu đau tiếp tục sờ thắt lưng Mộc Lăng, từ từ hạ xuống thấp… Hắn còn nhớ rõ lần trước Đoan Mộc Viêm nhắc đến, ở bụng dưới Mộc Lăng có một tử huyệt, không biết đụng vào, sẽ thế nào…
“A…” Mộc Lăng đột nhiên kêu một tiếng, hai tay đang nhéo má Tần Vọng Thiên nhẹ buông ra, cả thân thể mềm nhũn ngã xuống.
“Này!” Tần Vọng Thiên lập tức đưa tay đỡ lấy, còn đang buồn bực, lúc nãy mình dường như vẫn chưa đụng đến mà, còn chưa nghĩ xong, đột nhiên thấy Mộc Lăng nhảy dựng lên, đè hắn lại đánh: “Tiểu hài tử chết tiệt! Ngươi dám ám toán lão tử!”
Tần Vọng Thiên bị Mộc Lăng đánh cho chạy khắp sân, lúc này Mộc Lăng tuy rằng hung hãn, nhưng sắc mặt đột nhiên tái nhợt cùng một tầng mồ hôi lạnh bên thái dương lúc đó, thật làm Tần Vọng Thiên tim đập dồn dập, bị đánh thế nào cũng không dám đánh trả.
Hai người náo loạn một trận, Tần Vọng Thiên canh đúng thời cơ mở cửa phòng, chạy ào vào nhảy lên giường nằm, vỗ vỗ bên cạnh nói: “Còn đánh, ngươi không mệt ta cũng mệt rồi, nằm một chút đi.”
Mộc Lăng rất là khó chịu mà thuận thế nằm xuống bên người Tần Vọng Thiên.
Tần Vọng Thiên quay người một cái nằm sát Mộc Lăng, Mộc Lăng nằm ngửa mặt lên trời, nhắm hai mắt yên lặng. Tần Vọng Thiên nhìn nhìn, kiềm lòng không được vươn tay, nhẹ nhàng lau mồ hôi hai bên thái dương Mộc Lăng.
Mộc Lăng trở mình một cái, đưa lưng về phía Tần Vọng Thiên.
Tần Vọng Thiên nằm một hồi, đột nhiên nhích sát đến, vòng tay ôm lấy vai Mộc Lăng, cằm gác lên cổ hắn, hỏi: “Có đau không?”
Mộc Lăng hơi sửng sốt, nhưng không để ý tới hắn.
Tần Vọng Thiên nhìn Mộc Lăng một chút, thấy hắn không nói gì thì thấp giọng nói: “Ta sẽ không cho ngươi chết, nhất định có cách.”
Mộc Lăng chớp mắt mấy cái, chui vào trong chăn
…
Đến buổi tối, trong thành đột nhiên có một trận đại loạn.
Mộc Lăng cùng Tần Vọng Thiên vốn chuẩn bị ra ngoài ăn, thế nhưng vừa đến cửa, chợt nghe tin một khách điếm trong thành cháy rồi, rất nhiều giang hồ quần hùng Nhạc gia trại mời tới đều ở đó, mất không ít mạng người.
“Giang hồ quần hùng nếu không phải vô dụng, thì thấy cháy sẽ chạy chứ?” Mộc Lăng có chút không tin: “Muốn chết cũng phải là bách tính bình dân.”
“Không phải.” người tới báo tin nói: “Lửa đã diệt được rồi, tìm thấy rất nhiều thi thể”
“Đều là chưởng môn các đại phái, rất nhiều người đang vây quanh đòi giải thích, Nhạc gia trại phiền phức lớn rồi.” Tên báo tin vừa nói vừa chạy vào Nhạc gia trại, tìm Nhạc Tại Đình và Nhạc Tại Vân.
Tần Vọng Thiên và Mộc Lăng liếc mắt nhìn nhau, đều nghĩ sự tình có điểm kì quặc, hai người cũng không ăn nữa, theo đoàn người đi đến phế tích khách điếm đã bị hỏa thiêu.