Mộc Lăng chu chu môi, cầm một bên cánh bồ câu đưa qua. Tần Vọng Thiên cúi đầu cắn, thuận tiện ngậm luôn ngón tay Mộc Lăng vào.
Mộc Lăng kinh hãi, vội vàng rút tay lại, chợt nghe Tần Vọng Thiên cúi đầu ghé vào lỗ tai hắn nói: “Đêm nay ngươi đột nhiên không đáng ghét như trước nữa.”
Mộc Lăng nheo mắt, nói thầm, tiểu hài tử chết tiệt cũng đến chiếm tiện nghi ta, suy nghĩ một chút, vươn bàn tay dính đầy dầu mỡ và nước bọt của Tần Vọng Thiên ra… Bẹp … In lại một chưởng trước ngực Tần Vọng Thiên. Nhìn dấu tay bóng nhẫy trên ngực, Tần Vọng Thiên nhếch miệng cười cười, đưa tô ngó sen mật ong trên tay cho Mộc Lăng: “Ngươi cầm!”
Mộc Lăng nhăn mặt nhăn mũi, ta cầm thì ta cầm, ra vẻ cái gì. Vươn tay nhận lấy, hiện tại hai tay đều là đồ ăn, trong miệng còn đang ngậm bồ câu.
Chính lúc này, Tần Vọng Thiên đột nhiên vươn tay vỗ vỗ mông Mộc Lăng, cười nói: “Tuy là người gầy, cái mông lại rất tròn…”
=o=, bồ câu trong miệng Mộc Lăng rơi xuống bàn, cảm giác được cánh tay Tần Vọng Thiên vỗ vỗ trên mông mình xong còn véo một cái. Tiểu lưu manh dám trêu ghẹo lão tử?!
Mộc Lăng cúi đầu nhìn, hai tay đều có đồ ăn, không thể dùng tay đánh người… Do dự một chút, há mồm nhào tới: “Lão tử cắn chết ngươi!”
Còn đang nháo qua nháo lại thì mấy người giang hồ quần hùng thô lỗ đã bắt đầu giao thủ với đại hòa thượng rồi. Mộc Lăng trong miệng còn ngậm cánh tay Tần Vọng Thiên, xoay mặt nhìn đoàn người, tán thán: “Ố… thật sự nhiều đánh ít sao?”
“Đều dừng tay!” Lúc này, Nhạc Tại Đình đột nhiên hô một tiếng, nói: “Các vị hãy nghe ta nói một câu!”
“Tiểu tử này rất cơ linh[thông minh cơ trí]” . Tần Vọng Thiên rút cánh tay trong miệng Mộc Lăng ra, cầm lấy nửa con bồ câu bị rớt nhét vào thay thế.
“Tiểu tử này là quỷ tinh, lúc này vờ rộng lượng làm người hòa giải, so với cậy mạnh hiếp yếu thì chiếm được lợi hơn.” Mộc Lăng đưa lại tô ngó sen mật ong cho Tần Vọng Thiên lấy bồ câu trong miệng ra ăn: “Nhưng chuyện này hẳn là không đơn giản như vậy, xem thử hắn lại ra ám chiêu gì.”
Nhạc Tại Đình quát bảo ngưng lại, giang hồ quần hùng đều ngưng lại, chợt nghe hắn cười nói: “Nhạc gia trại mở rộng cửa đãi khách, sẽ không đánh nhau trên bàn ăn, chỉ cần là người giang hồ, ta nghĩ đều biết quy tắc của giang hồ.” Nói xong liếc mắt nhìn Triệu Bất Đồng, cười nhạt: “Đại hòa thượng, mấy ngày gần đây Nhạc gia trại ta phải làm tang sự, không có thời gian quản chuyện khác… Dù ngươi đến là vì lý do gì cũng được, hôm nay tạm thời bỏ qua cho ngươi, mau cút đi!”
Mộc Lăng toan đến có chút ê răng['toan' này vừa có nghĩa là chua, vừa là mỉa mai, Nhĩ Nhã chơi chữ đấy T-T], liếc mắt nhìn Tần Vọng Thiên nói: “Tiểu tử này thật biết nói năng a, làm được thế này cũng coi như là trước nay chưa ai từng làm được rồi.”
“Đám người giang hồ này bị lừa hết lần này tới lần khác.”, Tần Vọng Thiên lắc đầu thở dài.
“Cho nên mới gọi là đàn hùng[gấu].” Mộc Lăng bĩu môi nói: “Nhạc Tại Đình ở đây giả nhân giả nghĩa, ngoài miệng không ngừng chiếm được lợi, còn kích được người khác.”
Tần Vọng Thiên nhướng mày nhìn Mộc Lăng: “Ai?”
Mộc Lăng quay sang hướng Nhạc Tại Vân nỗ lực bĩu môi, Tần Vọng Thiên nhìn qua, quả nhiên thấy Nhạc Tại Vân giận dữ nói: “Hắn thả ngươi ta cũng không thả!”
Nói xong, chỉ tay vào trung đình đang không người, nói: “Mời đại hòa thượng, chúng ta đến đó so chiêu!”
Mọi người liền tản ra, để cho hai người một con đường, Mộc Lăng thấy khóe miệng Nhạc Tại Đình hơi lộ ra dáng mỉm cười, lắc đầu: “Thật đúng là tiểu tử này tìm hắn tới sao.”
Tần Vọng Thiên gật đầu: “Nhạc Tại Vân ở chỗ này là phiền phức của hắn, nếu như ngày hôm nay bại dưới tay hung tăng, với tính cách của hắn chắc chắn sẽ ôm hận rời đi…Vậy là Nhạc Tại Đình có thể tống đi rất nhiều phiền phức rồi.”C
“Chậc.”, Mộc Lăng sờ sờ cằm, xoay mặt: “Vọng Vọng? Xương bồ câu ngươi ăn còn lại đâu?”
Tần Vọng Thiên khinh khỉnh: “Ai đem xương cất lại, đương nhiên đều nhổ đi rồi.”
Mộc Lăng nhìn xung quanh, xương đã nhổ ra, nhặt lên dùng lại sao? Đang nghĩ ngợi, liền thấy Tần Vọng Thiên từ trong đĩa điểm tâm lấy lên hai hạt đậu phộng, nắm trong tay.
Mộc Lăng cười cười, ăn hết bồ câu xong nhìn Tần Vọng Thiên: “Vọng Vọng, giúp ta lấy con khác đi.”
Tần Vọng Thiên vô lực nhìn hắn, nhưng vẫn đi tới bên bàn, cầm một con bồ câu nướng mập mập, còn cầm theo một bầu rượu nhỏ, Mộc Lăng nhận bồ câu, ngồi xuống bậc thang, vừa ăn uống vừa xem náo nhiệt.
Đại hòa thượng thấy Nhạc Tại Vân khiêu chiến, cũng không để vào mắt chỉ cười cười nói: “Đáng tiếc, Nhạc lão gia tử sinh thời anh minh hơn người, lại sinh ra một tiểu tử ngu ngốc không biết trời cao đất dày.”
Nhạc Tại Vân biến sắc, cả giận nói: “Xú hòa thượng, chờ ngươi đánh thắng ta rồi nói!” Nói xong, nhảy ra khỏi đoàn người, đứng ở trung đình, rút kiếm chờ Triệu Bất Đồng.
Mộc Lăng âm thầm lắc đầu: “Người này sao lại thiếu nhẫn nại như thế, vừa bị khích một chút liền bùng nổ, loại tính cách này khó làm đại sự.” Nhìn lại Nhạc Tại Đình, vẫn bình ổn đứng một bên, phong độ thành thục, Mộc Lăng đột nhiên nghĩ có chút buồn bực: “Ta nghe nói, Nhạc lão gia tử sinh thời tính tình cũng nóng nảy, bởi vậy mới đặc biệt thích Nhạc Tại Vân, nói hắn rất giống mình…Nhưng Nhạc Tại Đình này tính tình âm hiểm, hơn nữa tướng mạo cũng không giống…Hai huynh đệ này thật sự rất khác nhau.”
Tần Vọng Thiên chỉ cười nhạt một tiếng nói: “Ai nói bọn họ là hai huynh đệ?”
“Gì?”, Mộc Lăng nhạy cảm hiểu được có ẩn khúc: “Ngươi có ý gì?”
Tần Vọng Thiên cúi đầu, nhìn chằm chằm Mộc Lăng từng chữ từng chữ hỏi: “Ngươi thật sự muốn biết? Là bí mật động trời đó”
Tần Vọng Thiên nhìn hắn một lúc lâu mới thu hồi đường nhìn, tiếp tục theo dõi tình trạng đám người kia.
Triệu Bất Đồng đi tới trong viện, Nhạc Tại Vân hỏi: “Ngươi dùng binh khí gì?”
Triệu Bất đồng mỉm cười, khinh thường giơ nắm tay ra.
“Ngươi dám xem thường ta?”, hai hàng chân mày của Nhạc Tại Vân cau thành đường thẳng, kiếm vẫn không rút khỏi vỏ, tay không thủ thế. Triệu Bất Đồng cũng không bày ra tư thế gì, chỉ là hơi xoay người, nhếch mắt nhìn Nhạc Tại Vân, dường như là chờ hắn tiến công. Nhạc Tại Vân dù sao cũng là tuổi trẻ khí thịnh, thấy đối phương không ra chiêu thì tự bản thân liền đánh tới, tay trái một quyền hướng tới dưới sườn Triệu Bất Đồng. Triệu Bất Đồng nghiêng người tránh, chân di dộng, thân thể vút một cái nhảy đến phía sau Nhạc Tại Vân. Nhạc Tại Vân kinh ngạc, đừng xem hòa thượng thân thể to béo mà lầm, động tác của hắn rất linh hoạt, vội vàng xoay người, nhưng xoay chuyển có chút nóng nảy, Triệu Bất Đồng hiển nhiên là người từng trải có nhiều kinh nghiệm, vừa thấy Nhạc Tại Vân xoay người, liền đoán được hắn sẽ ra chiêu thế nào, đơn giản bước lên một bước. Nhạc Tại Vân vốn muốn dùng hồi mã thức đánh lên mặt hòa thượng một chưởng, nhưng không ngờ vừa xoay người đã thấy hòa thượng đứng trước mặt, hai người gần như mặt đối mặt, một chưởng kia không cách nào đánh tới được.
Còn đang phân vân, chợt hòa thượng mỉm cười, cong tay phải, hai tay tạo thành hình trảo, hướng tới dưới sườn Nhạc Tại Vân. Chiêu thức cực kì âm độc, Nhạc Tại Vân hiện tại vẫn còn đang xoay người, gân mạch toàn thân đều tập trung vào thắt lưng, bị đánh trúng chân khí sẽ loạn, Nhạc Tại Vân sẽ bị thương nặng.
Mắt thấy một trảo đã sắp đến, mà Nhạc Tại Vân muốn tránh ra cũng thật sự không kịp nữa rồi, Mộc Lăng nhíu mày…’Ai nha nha, sắp bị thương rồi’
Lúc này, Tần Vọng Thiên búng ngón tay một cái, bắn ra một hạt đậu …
“Vút” một tiếng bay qua đoàn người, bắn trúng lòng bàn tay Triệu Bất Đồng.
Triệu Bất Đồng đau đớn chau mày, hắn bởi vì muốn mượn cơ để phế Nhạc Tại Vân, cho nên dồn nội lực vào bàn tay, Tần Vọng Thiên bắn ra một hạt đậu vừa trúng vào khí môn, nội lực trong nháy mắt phản ngược, chân khí trong cơ thể Triệu Bất Đồng nháo loạn, đứng một chỗ không cách nào nhúc nhích.
Tất cả chỉ phát sinh trong nháy mắt, giang hồ quần hùng ở đây công phu cũng chỉ thường thường, cộng thêm đều cố sức chú ý hai người giao chiến, không phát hiện có người gian lận… Triệu Bất Đồng còn choáng váng, Nhạc Tại Vân đã thuận thế đánh một chưởng vào đầu vai hắn, Triệu Bất Đồng chịu một chưởng, hơn nữa nội lực đánh ngược, kêu một tiếng đau đớn bay ra xa, thân thể cao lớn nặng nề đập xuống mặt đất, cổ họng dâng lên vị mặn, phun ra một búng máu.
Giang hồ quần hùng đều choáng váng, Nhạc Tại Vân công phu đã cao thế sao, mới ba chiêu đã đánh thổ huyết cao thủ như Triệu Bất Đồng?
Mày Nhạc Tại Đình cau lại, vừa nãy trong một chớp mắt hắn quả thật thấy có gì đó lóe qua… Hơn nữa hắn đã cùng Nhạc Tại Vân giao thủ, biết rõ năng lực của hắn không có khả năng đánh bại Triệu Bất Đồng… Nói cách khác vừa trong nháy mắt có cao thủ tương trợ, là ai?
Hắn nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy khắp nơi người giang hồ đều trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm hướng trung đình, hơn nữa người ở đây phần lớn hắn đều biết rõ năng lực, không có ai có khả năng làm được. Đang nghĩ ngợi, đường nhìn rơi xuống trên người bọn Mộc Lăng. Mộc Lăng đang gặm bồ câu, vừa hiếu kì vươn dài cổ xem náo nhiệt, Tần Vọng Thiên ở bên cạnh, dùng ống tay nhẹ nhàng giúp Mộc Lăng lau miệng, còn rót một chén rượu đưa cho hắn, Mộc Lăng nhận lấy uống một ngụm, tiếp tục ăn. Tần Vọng Thiên thu chén rượu lại, ngẩng đầu lên, uống cạn rượu còn lại, nhẹ nhàng liếm liếm môi.
Nhạc Tại Đình nhìn đến xuất thần… Nghĩ thầm mùi vị chén rượu đó hẳn là đặc biệt ngọt, nói không chừng còn có hương vị của bồ câu. [tiểu tử này, thật không tiền đờ
“Nhạc thiếu gia hảo công phu!” Đoàn người sửng sốt một lúc thì bùng phát ra tiếng trầm trồ khen ngợi.
Nhạc Tại Vân lạnh lùng nhìn Triệu Bất Đồng trên mặt đất, nói: “Chính tà bất lưỡng lập, người đâu, bắt hắn lại, áp giải đến quan phủ.”
Các gia tướng vừa chuẩn bị trói Triệu Bất Đồng, hắn liền đột nhiên giương tay, một màn khói tỏa ra, mọi người xua tan màn khói thì Triệu Bất Đồng đã thừa cơ đào tẩu rồi.
Nhạc Tại Đình lạnh mắt nhìn Nhạc Tại Vân vang danh giữa giang hồ quần hùng, nheo mắt, dường như có tính toán gì.
“Ai, ăn trộm gà không được còn mất nắm thóc rồi.” Mộc Lăng đã ăn hết bồ câu, ngáp một cái nói với Tần Vọng Thiên: “Vọng Vọng, đi, đi về phòng ngủ.”