Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã

Chương 111: Bị ốm



Đường Vận thật sự không biết hiện tại cảnh Dật Thần vẫn còn thói quen mang chiếc khăn tay màu trắng bên người hay không, nhưng cô ta thấy biểu hiện của Thượng Quan Ngưng, ồ biết rồi đấy, thói quen này của Cảnh Dật Thần thật sự không có thay đổi.

Khóe môi cô ta không khỏi vểnh cao lên.

“Thói quen này của anh ấy bởi vì tôi mới dưỡng thành đó! Khi đó tôi yêu thích vẽ vời, nhưng thuốc màu luôn dính lên mặt, tất nhiên, lúc mới bắt đầu không cẩn thận, và sau đó. Vâng, tôi đều cố tình dính lên, và, ah, anh ấy sẽ lấy ra khăn đến lau mặt cho tôi! Oh, suy nghĩ về quá khứ, đó là những ngày thực sự tuyệt vời!”

Thượng Quan Ngưng tuyệt vọng nói với bản thân mình, đừng tức giận, tức giận mày sẽ thua, lời cô ta nói nhất định không phải là sự thật, không được tin cô ta.

Nhưng trong lòng cô không ngăn cản được càng trở nên lạnh lẽo, rất lạnh lẽo.

“À, là tôi đã dạy anh ấy vẽ đấy! Ha ha, trước đây anh ấy vẽ rất tệ, gấu chó đều có thể họa thành heo, ở chỗ của tôi còn rất nhiều hình anh ấy vẽ gấu chẳng ra ngô khoai gì cả! Nhưng giờ anh ấy vẽ rất đẹp, anh thích nhất là vẽ chân dung tôi, có thể họa tôi giống như thật.”

Từng chữ của Đường Vận, tất cả đều chọc thẳng vào ngực Thượng Quan Ngưng, chỉ trong khoảnh khắc những câu nói đó, đã được đóng dấu đẫm máu.

Cô nhịn xuống ở sâu trong nội tâm kia nhè nhẹ từng đợt từng đợt đau đớn, bình tĩnh nói với bản thân, những cái đó đều đã là quá khứ, là quá khứ, không quan tâm...

Tuy nhiên, câu nói tiếp theo của Đường Vận, đã phát nát bình tĩnh bên ngoài của cô.

“Anh ấy không chơi tennis, phải không? Cô có biết tại sao? Nhìn vào khuôn mặt cô rõ ràng không biết rồi, than ôi, cô thật thảm hại, thật sự không biết bất cứ điều gì, nhưng lại nghĩ là hạnh phúc khi được anh ấy cưới, tôi còn thực sự đánh giá cao cô! Ban đầu nghĩ cô là một đối thủ mạnh mẽ, không nghĩ rằng cô cùng với những người phụ nữ ngớ ngẩn trước kia rất giống nhau, đều bị anh ấy lừa gạt, anh ấy không quan tâm đến cô, cô không phải đối thủ của tôi.”

Đường Vận đắc ý cằm suýt nữa vênh lên đến tận trời, lại cố tình bày ra một bộ mặt thở dài tiếc nuối, trông rất là buồn cười.

Nhưng Thượng Quan Ngưng không cảm thấy cô ta đáng buồn cười, bây giờ, người buồn cười có lẽ là là chính bản thân cô.

Đường Vận dường như muốn một lần là có thể làm cô thất bại hoàn toàn, thong thả nói: “Anh Dật Thần chơi tennis là vì tôi, không chơi tennis là cũng vì tôi, kể từ khi tôi mất tích, anh ấy sẽ không bao giờ chơi tennis nữa đâu. Ah, anh ấy mọi thứ đều tốt, chỉ có cảm giác quá hoài cổ này là không tốt. Lúc sống ở Mỹ tôi nói muốn đi, nhưng anh ấy lại không đồng ý, thậm chí muốn đánh ngất tôi đưa về nhà, chỉ để có thể chăm sóc tôi bất cứ lúc nào, bất cứ nơi nào.”

Nếu thời điểm này lí trí Thượng Quan Ngưng vẫn còn tồn tại, nếu không nói là trái tim cô ngập tràn nỗi đau, cô đã có thể nhìn thấy những lỗ hổng trong lời nói của Đường Vận.

Nếu như cô ấy biến mất lâu như vậy, làm thế nào biết Cảnh Dật Thần kể từ sau khi cô biến mất, sẽ không chơi tennis?

Sau khi cô ta biến mất, mọi chuyện của Cảnh Dật Thần, dường như cô ta đều biết, điều này rõ ràng là không bình thường.

Thật không may, Thượng Quan Ngưng không tìm ra bất thường trong lời nói cô ta.

Hiện tại trong đầu cô đều là Cảnh Dật Thần, cô tuyệt vọng mong muốn, anh ở ngay bên cạnh cô, có thể nói cho cô, không có cái gì trong đó là đúng.

Cái tách trong tay cô, không biết khi nào nó đã rơi trên tấm thảm màu xám, nước bên trong đổ lên giày cao gót, cô cũng hoàn toàn không cảm giác được.

“Một điểm, cô chắc chắn không muốn biết, anh Dật Thần luôn là của tôi, cuộc sống của anh là tôi, tôi cho anh ấy làm cái gì, anh ấy sẽ làm như vậy, ngay cả khi tôi cho anh ấy chết, anh ấy cũng sẽ tự nguyện. Nếu cô không tin, bây giờ cô có thể gọi điện thoại hỏi anh ấy.”

Đường Vận nói xong câu đó, thấy Thượng Quan Ngưng cả người hồn bay phách lạc, trong lòng thở ra một hơi!

Hừ, người đàn ông của Đường Vận tôi, ai cũng đừng nghĩ sẽ cướp đi! Ngoài cô ta ra, không ai có đủ tư cách gả cho Cảnh Dật Thần!

Thượng Quan Ngưng không biết Đường Vận rời đi từ lúc nào, cô thậm chí không biết chính mình bằng cách nào về nhà.

Trái tim quá đau, đó là một mảnh chết lặng, cho nên cả người cô vô cùng mệt mỏi.

Cô ngồi trước cửa sổ lớn sát đất trong phòng sách Cảnh Dật Thần thật lâu, gió nhẹ từ bên ngoài bay vào cửa sổ, vò rối mái tóc ngắn của cô.

Nhưng, bản thân Thượng Quan Ngưng rất lạ, cô thậm chí còn không chảy một giọt nước mắt.

Cô không biết trái tim cô ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn, hoặc là trái tim đã giữ lại niềm tự hào và sự tự tin cuối cùng từ chối cúi đầu, tin tưởng tình cảm Cảnh Dật Thần dành cho cô, và tin tưởng chính mình lần này sẽ không nhìn lầm người.

Ngày hôm sau, Thượng Quan Ngưng không rời được giường.

Cô cố gắng đứng dậy lấy điện thoại gọi cho Lư Cần, nói với ông rằng có thể sẽ nghỉ làm ngày hôm nay.

Lư Cần không nói bất cứ điều gì, chỉ cho phép cô nghỉ ngơi, sau đó ngắt điện thoại.

Thượng Quan Ngưng cảm thấy rất có lỗi với người thầy khắc khe này, ông kiên nhẫn không dè dặt cẩn thận chỉ dạy cô, huấn luyện cô, nhưng cô liên tục xảy ra vấn đề.

Sớm biết như vậy, đêm qua cô nhất định sẽ không ngồi hứng gió quá lâu.

Cô đi đến tủ thuốc trong nhà, chỉ cần uống một vài viên, liền nhanh chóng ngủ mệt.

Người giúp việc trong nhà không biết cô bị ốm, nhìn thấy cô ấy ngủ trong phòng, cũng không dám làm phiền cô, nhưng đồ ăn đều đã chuẩn bị sẵn sàng, để cô có thể ăn bất cứ lúc nào sau khi thức dậy.

Nửa đêm Cảnh Dật Thần đi công tác trở về, nghĩ Thượng Quan Ngưng chỉ ngủ thiếp đi, không suy nghĩ quá nhiều.

Khi anh nhẹ nhàng lên giường chui vào trong chăn thời điểm đem cô ôm vào trong ngực, ngay lập tức thấy được cô không bình thường.

Cả người Thượng Quan Ngưng nóng sôi kịch liệt, hai má một mảnh đỏ bừng, rõ ràng sốt.

Trên người cô còn mặc bộ đồ công sở ngày hôm qua, không thay đổi ngay kể bộ đồ ngủ. Nếu bệnh không nghiêm trọng, cô đã thay đổi áo quần sau đó mới đi ngủ.

Cảnh Dật Thần có chút hoảng loạn ôm cô vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ lên khuôn mặt của cô nói với cô: “A Ngưng, em tỉnh dậy, là anh, em nhanh tỉnh dậy!”

Trong mê man, Thượng Quan Ngưng bị anh vỗ lên mặt rất không thoải mái, miễn cưỡng mở mắt ra, nhìn thấy anh, có chút ghét bỏ đẩy ra: “Anh đi đi, đừng chạm vào tôi!”

Sốt cao khiến đầu óc cô trở nên mơ mơ màng màng, nhưng trái tim cô vẫn lan tràn nỗi đau, cô vẫn không quên lời hôm đó Đường Vận nói.

Toàn thân cô bây giờ không có sức lực, làm sao có thể đẩy nổi Cảnh Dật Thần.

Cảnh Dật Thần không biết lý do tại sao một vài ngày không thấy, cô liền ghét bỏ anh, nhưng giờ phút này đau lòng cô ốm nặng vậy mà lại không có ai biết, nếu anh về trễ hai ngày...

Hậu quả chỉ đơn giản là không dám tưởng tượng.

Anh bỏ qua chút phản kháng yếu ớt của cô, một phen bế cô lên, đi xuống cầu thang, đặt cô vào trong xe, sau đó dùng tốc độ tối đa nhanh chóng đến bệnh viện.

May mắn thay, bệnh viện Mộc thị cách tiểu khu Lệ Cảnh không xa, mười phút sau, Cảnh Dật Thần ôm Thượng Quan Ngưng xuất hiện ở bệnh viện.

Vừa lúc đêm nay Mộc Thanh trực ban, nhìn thấy Thượng Quan Ngưng lần nữa trong tình trạng hôn mê được Cảnh Dật Thần ôm bước vào, cậu ta cơ hồ cho rằng mình bị hoa mắt.

May mắn rằng, thói quen nghề nghiệp được phát triển trong nhiều năm, là nhìn thấy bệnh nhân lập tức chạy về hướng phòng cấp cứu, do đó không đợi Cảnh Dật Thần lạnh giọng la lớn “Cứu người”, cậu ta nhanh chóng vào vai trò của bác sĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.