Thượng Quan Ngưng đưa Mễ Hiểu Hiểu đi xem vài cửa hàng, cũng chưa có thể tìm được bộ váy mà cô ấy thích.
Hai người sắp đi đến cửa hàng khác, bên trong lại phát ra một thanh âm quyen thuộc.
“Lệ lệ, bộ váy này thích hợp với cô nhất, thật xinh đẹp, có vẻ như cô càng ngày càng thon thả!”
“Ha ha ha, phải không? Tiểu Tuyết, vẫn là cô tinh mắt! Người phục vụ, gói cho tôi bộ váy này, mấy cái này tôi không muốn bị đụng hàng, không ai được đụng hàng với bản công chúa đây.”
Người phục vụ vừa nghe cô muốn tất liền rất vui, vội cười nói: “Tổng cộng chỉ có hai cái, toàn thành phố A chỉ có nơi này có loại váy này, quý khách yên tâm đi, không ai có thể đụng hàng với cô, cho dù có đụng hàng cũng không thể có khí chất người như khách hàng đây."
Thượng Quan Ngưng nghe được bên trong nói chuyện, lôi kéo Mễ Hiểu Hiểu muốn đi vào: “Hiểu Hiểu, chúng ta đi đến cửa hàng khác đi!”
Mễ Hiểu Hiểu nghi hoặc nhìn cô: “Vì cái gì? Nhà này cửa hàng quần áo tuy rằng ít, nhưng phẩm chất vẫn rất không tồi, nói không chừng chưa chắc tôi thích nguyên váy đâu!”
“Chúng ta đi xem cửa hàng khác, tí nữa trở lại xem chỗ này.” Thượng Quan Ngưng không có giải thích nguyên nhân, cô không muốn gặp phải hai người kia, không lại sảy ra tranh chấp thì lại hỏng cả buổi đi dạo của cô.
Nhưng là bên trong người lại tựa hồ cũng không giống buông tha nàng.
“Ai da, nhìn xem bên ngoài là cọng hành nào đây, đi cùng một con hồ ly tinh hình như lại tới đây để câu dẫn nam nhân đi!” Quý Lệ Lệ lơ đãng nhìn thấy Thượng Quan Ngưng, lập tức dở bộ mặt trào phúng.
Thượng Quan Ngưng đang lôi kéo Mễ Hiểu Hiểu, bước chân đột nhiên ngừng lại.
Mễ Hiểu Hiểu biết Thượng Quan Ngưng vì cái gì mà không đi vào, nhưng là cô không nghĩ tới Thượng Quan Ngưng tốt như vậy lại nghe được lời nói khó nghe bên trong, lôi kéo Thượng Quan Ngưng đi vào, sau đó không chút khách khí nói: “Chậc chậc chậc, tôi nói này, có người nói chuyện cảm giác như muốn giết chết người, thật ra là do bản thân mình lớn lên quá xấu không ai muốn động, lại ghen ghét người khác lớn lên rất xinh đẹp! Cô nhân viên này, quần áo chỗ các cô sao lại bán cho người lớn lên xấu như vậy sao?"
Thấy người phục vụ bộ dạng ngơ ngác, Mễ Hiểu Hiểu lại tự cố tỏ vẻ mang bộ mặt tiếc hận: “Ai,đáng tiếc cho một cái váy đẹp như vậy lại phải mặc trên người vừa lùn vừa béo, chỉ mệt cho những người bên cạnh nói dối, tôi lại không giống bọn họ, lời nói thường không có lương tâm."
Trên thực tế, bộ váy mặc trên người Quý Lệ Lệ dài đến đầu gối, chất ren công nghệ cao cấp, nếu như dáng người gầy cao mặc vào sẽ rất đẹp, nhưng Quý Lệ Lệ thân thể cao không đến một mét sáu, khuôn mặt lại tinh xảo giống một con búp bê tây dương, mặc bộ váy có chút thành thục này hoàn toàn che giấu hết ưu điểm, bại lộ hết khuyết điểm ra ngoài, hơn nữa cỡ váy to, mặc trên người xinh xắn củq Quý Lệ Lệ có chút không hợp."
Nhưng tính cách Quý Lệ Lệ lại tuyệt đối không muốn ai nói cô mặc quần áo nào xấu, mà Thượng Quan Nhu tuyết lại rất nịnh cô, đối với Quý Lệ Lệ mà nói thì cô rất vui. Như vậy mới làm nổi bật lên vẻ đẹp của mỹ nữ như cô.
Hai người bọn họ đi đến chỗ nào, Thượng Quan Nhu Tuyết đều khen ngợi yêu thích, bởi vì cô không chỉ trang điểm đẹp hơn Quý Lệ Lệ, hơn nữa tính cách ôn nhu như nước, khoan dung rộng lượng, xử sự đều cực kỳ chu đáo, nhưng Quý Lệ Lệ tính cách điêu ngoa, nhìn cái gì cũng không vừa mắt, động vài ai cũng vừa đánh vừa mắng, ai thấy cô cũng đều rất sợ.
Thượng Quan Ngưng từ trước tới nay không biết nếm qua bao nhiêu mệt mỏi với Thượng Quan Nhu Tuyết, ở với nhau, vĩnh viễn chỉ là làm nền, Thượng Quan Nhu Tuyết còn giả vờ có chừng mực, hiện tại ở bên cạnh bên Quý Lệ Lệ, cô ta vẫn như cũ, sẽ âm thầm sử dụng thủ đoạn để cho Quý Lệ Lệ làm nền cho mình.
Quý Lệ Lệ từ nhỏ đã bị nuông chiều nên không có tâm cơ gì, chỉ vì Thượng Quan Nhu Tuyết khen vào câu thì đã lâng lâng, đương nhiên sẽ tin tưởng lờiThượng Quan Nhu Tuyết nói, có thế nào cũng không chịu tin lqf chiếc váy mình mặc rất khó coi.
Lập tức chỉ vào mũi Mễ Hiểu Hiểu cái nói: “Cô là thứ gì, cút sang một bên đi! Bản công chúa nói chuyện ai cho cô chõ miệng vào! Bản công chúa ta mặc cái gì cũng rất đẹp, các người có ghen ghét cũng vô dụng, hai người các ngươi lớn lên xấu vậy mà còn dám nói tôi xấu, xem tôi xé rácg miệng các người thế nào này."
Thượng Quan Nhu Tuyết vội vàng đi lên ngăn cản cô: “Lệ lệ, đừng ở chỗ này tranh chấp với người khác, cô liền rộng lượng một ít, tha thứ cho bọn họ đi!”
Cô ta dừng một chút, nhìn Thượng Quan Ngưng liếc mắt một cái, lộ ra bộ mặt điềm đạm đáng yêu: “Tỷ tỷ, lần trước là mẹ em không đúng, bà ấy không nên đổ cà phê lên người chị, nhưng bà ấy tuyệt đối không phải cố ý, hơn nữa chị cũng đã hắt lại, toàn thân bà ấy đều bị phỏng, chị cũng không đến xem mẹ ra sao? Rốt cuộc chị có nhớ bà ấy nuôi lớn chị không!"
Thượng Quan Nhu Tuyết hôm nay không có mang kính râm và khẩu trang che mặt, Mễ Hiểu Hiểu rất nhanh liền nhận ra cô ta.
Nghe cô ta kêu Quan Ngưng “Chị”, cô rất kinh ngạc nhìn về phía Thượng Quan Ngưng, hóa ra vị Dẫn chương trình trứ danh trong thành phố A này là em gái của Tượng Quan Ngưng!
Không phải nói cô ta là con gái của phó thị trưởng thành phố A sao? Nói như vậy, Thượng Quan Ngưng cũng là con gái của phó thị trưởng? Có chỗ dựa như vậy, mà Thượng Quan Ngưng lại che giấu, cả công ty không có ai biết cô là con gái của phó thị trưởng.
Nếu đã gặp mặt, Thượng Quan Ngưng tuyệt đối không có trốn tránh đạo lý.
Cô bình tĩnh nhìn Thượng Quan Nhu Tuyết, lãnh đạm nói: “Nga? Bà ta không phải cố ý? Vậy hóa ra bà ta mắt bị mù sao? Ha ha, bà ta chỉ là muốn cho vị hôn phu của cô nhìn xem tôi là người ngoqn độc như thế nào, một lời bất hòa liền đem bát nước nóng hất lên người tôi, sau đó giả vờ thiện lương. Tôi là người bị hại, vì cái gì mà muốn chơi xấu bà ta? Bà ta gieo gió thì gặt bão, chẳng có quan hệ gì với tôi!"
“Mặt khác, từ nhỏ đến lúc mười tuổi là mẹ tôi nuôi tôi lớn, mẹ cô cướp chồng của mẹ tôi, cùng nhau bức chết mẹ tôi, từ đó về sau là cậu tôi che chở tôi lớn lên. Mẹ cô nuôi tôi lớn?? Bà ta mỗi ngày đều tính toán hao tổn tâm cơ lừa hết tài sản trong tay tôi, còn cho tôi ăn đồ ăn có độc, cô tưởng tôi không biết gì sao??"
“Cô không biết trong nhà tôi nuôi hai con mèo với một con chó đã chết như thế nào sao? Chúng nó là ăn cơm của tôi mà ngấm độc dần mà chết, Cho nên đừng nói với tôi cái gì mà công ơn nuôi nấng, bằng không mọi việc quá khứ tôi sẽ không để yên đâu!"
Thượng Quan Nhu Tuyết đã lã chã chực khóc, khổ sở nói: “Chị à, chị hiểu lầm rồi, mẹ của em tuyệt đối không có ý muốn hại chị, bà ấy vẫn luôn coi chị như con đẻ, có đồ gì tốt bà ấy cũng cho chị trước, những thứ gì chị có em cũng không có, chị mặc quần áo mới thì em luôn phải mặc quần áo cũ, sao chị có thể đổ oan cho bà như thế!"
Đúng vậy, chính là bởi vì có thứ tốt, Dương Văn Xu đều sẽ cho cô, sau đó Thượng Quan Chinh liền sẽ cảm thấy bà ấy rộng lượng, cảm thấy Thượng Quan Nhu Tuyết bị ủy khuất, sau đó liền sẽ mua cho cô ta đồ tốt hơn.
Cô mỗi lần mặc quần áo mới thì cô ta luôn lấy quần áo cũ mặc, tất cả mọi người đề nói Dương Văn Xu đối xử với cô còn tốt hơn cả con ruột, nhưng chỉ có cô biết, quần áo mới ở trong tủ của cô tq để đến mốc meo, mỗi lần đi ra ngoài nhất định nó sẽ mặc quần áo cũ.