Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã

Chương 137: Báo thù (2)



Trước mắt Quý Lệ Lệ đều biến thành màu đen, cô bị anh đá văng lên trên tấm thảm, “Rầm” một tiếng sau đó nhổ ra một ngụm máu, sắc mặt trong tích tắc tái nhợt như một tờ giấy trắng, không còn kiểu mặt vênh váo hất hàm kiêu ngạo sai bảo như lúc nãy.

Mấy người vệ sĩ phụ trách bảo vệ an toàn cho Quý Lệ Lệ thấy vậy, ngay lập tức nhằm về hướng Cảnh Dật Thần nhào đến, nhưng ngay cả góc áo Cảnh Dật Thần bọn họ còn chưa kịp chạm vào, đã bị nhóm người vệ sĩ áo đen anh đưa đến tóm cả lũ.

Cảnh Dật Thần quét mắt nhìn tất cả mọi người, lạnh lùng nói: “Bắn!”

Lời anh vừa dừng, trong căn phòng vang lên âm thanh chói tai của tiếng nổ vỡ súng kính, ai ai cũng hoảng hốt hét lên.

Tiếng súng kéo dài trong hai phút, rồi dừng lại, đám đông tim thấy xung quanh không có ai bị thương, họ chỉ nổ súng bắn bể mọi thứ trong phòng, đặc biệt là nhũng chùm đèn thủy tinh treo lít nha lít nhít vô cùng xa xỉ ngay trên đầu.

Tất cả các đèn đều bị hỏng, trong phút chốc căn phòng chìm vào bóng tối, rất nhanh sau đó đèn dự phòng trường hợp khẩn cấp đã được bật sáng, phòng tiệc lần nữa sáng trưng.

Mọi người sợ hãi ôm đầu co người ngồi trên mặt đất, lo sợ lỡ như bản thân xui xẻo hơn người khác một chút sẽ bị bắn trúng đầu.

Có người nhát gan, đã lí nhí khóc lên, có người lớn mật, rút điện thoại ra muốn gọi người đến cứu giúp.

Họ chỉ là đến tham gia một buổi tiệc sinh nhật mà thôi, tại sao lại gặp phải cảnh nguy hiểm đến tính mạng đến vậy!

Nhưng, những người gọi điện thoại nhanh chóng biêt được tín hiệu ở đây đã bị chặn, gần như không thể gọi điện thoại ra ngoài được, không thể đưa tin tức ra ngoài được!

Thời điểm mọi người đang vô cùng lo lắng, Cảnh Dật Thần lạnh lùng nói: “Tất cả, toàn bộ cởi giày, dẫm lên mặt sàn mà đi.”

Mọi người đều ngạc nhiên, nhìn lên mặt sàn vô số thủy tinh to nhỏ vỡ chất chồng, không ai di chuyển.

Đùa ư, dẫm chân lên mấy thứ kia còn không phải đem chân chích đến trăm lỗ thủng!

Tuy nhiên, những người Cảnh Dật Thần đưa đến hoàn toàn không dùng để trưng bày, dưới sự cưỡng chế của bọn họ, đám người kia nhanh chóng cỡi giày, đi chân trần dẫm lên từng mảnh từng mảnh đèn thủy tinh nhỏ vụn.

Ngày thường là thứ trong suốt mỹ lệ, giờ phút này chúng biến thành những miếng nhọn sắc bén đáng sợ, đâm thật sâu vào bàn chân của mỗi một người.

Đám phụ nữ đều khóc mà run bần bật, còn đám đàn ông cũng chẳng khá khẩm hơn bao nhiêu, mặt mũi đều trở nên trắng bệch.

Cảnh Dật Thần thờ ơ nhìn, giọng nói lạnh lẽo: “Lý Nhiều, chân ai không chảy máu, bắn bỏ!”

Lý Nhiều đang cùng Cảnh Dật Nhiên đánh nhau, trên mặt loang lổ vết máu, nhìn qua hơi đáng sợ, lúc này nghe Cảnh Dật Thần nói nhanh chóng hành động.

Sau đó mang theo vài người kiểm tra từng người một.

Tìm thấy có người không cởi giày, ngay lập tức bắn lên chân người đó, nhất thời tiếng hét thảm thiết thay nhau vang lên, không còn một ai dám dở trò khôn vặt.

"Xin chúc mừng, tất cả mọi người đều nhờ Quý Lệ Lệ mà hưởng lộc, bây giờ, quỳ xuống hết cho tôi! Đầu gối không bị quỳ nát, bắn ngay!”

Có người tức điên hét giọng mắng chửi: “Anh là ai, tại sao chúng tôi phải quỳ xuống! Nhanh chóng thả tôi ra! Ba tôi chính là bí thư thành phố, anh dám đắc tội với tôi, ba tôi nhất định khiến anh chết bằng cách thê thảm nhất!”

Người đàn ông đó vừa dứt lời, đầu gối liền vui vẻ ăn một phát đạn, người đó hét lên ngã xuống sàn, bị thủy tinh mỏng manh bén nhọn đâm đầy cơ thể.

Những người xung quanh gã đó tất cả đều sợ hãi đến mức ôm đầu quỳ xống, dường như bất chấp đầu gối bị thủy tinh đâm rách chảy đầm đìa máu.

Đến khi tất cả mọi người đã quỳ xuống, Cảnh Dật Thần mới đi đến trước mặt Hoàng Tâm Di bị dọa đến mặt cắt không ra hột máu, cực kì chán ghét nói: “Cô phải cảm ơn bản thân được mang họ Hoàng, nếu không, ngày hôm nay sẽ không chỉ chảy máu với cách đơn giản như vậy!”

Anh nói xong, nhìn về phía A Hổ gật đầu: “Đánh gãy tay cô ta!”

A Hổ không nói hai lời, thành thạo đánh gãy cánh tay cô ta, cơn đau dữ dội khiến Hoàng Tâm Di hét toáng lên, những người ở đó nghe thấy hoảng hốt sợ hãi.

Sau đó, Hoàng Tâm Di bị vứt lên những mảnh thủy tinh vỡ vụn, nằm song song với Quý Lệ Lệ, máu chảy dính đỏ cả hai người bọn họ, bộ dạng hết sức chật vật.

Thượng Quan Ngưng nhìn Hoàng Tâm Di bị hành hạ, tuy rằng trong lòng không hề có một chút thương cảm, nhưng hơi lo lắng, nếu lỡ như cô ta xảy ra chuyện, cậu sẽ rất đau lòng.

Cảnh Dật Thần vỗ nhẹ tay cô, nhẹ giọng nói: “Đừng lo lắng, chỉ một chút vết thương ngoài da, chỉ là đau đến chết đi sống lại, sẽ không chết được. Không dạy bảo cô ta tàn nhẫn một chút, sau này sẽ tiếp tục sai lầm.”

Anh an ủi vợ, nhanh chóng bước đến trước mặt Đường Vận, cất lên âm thanh âm u, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô ta: “Cởi giày của mình, quỳ lên đống đổ nát.”

Đường Vận không thể tin được trừng lớn mắt lên: “Anh... anh nói gì?!”

“Tôi không muốn lặp lại lần thứ hai, không làm tôi cho bắn!”

“Anh điên rồi sao?! Em là Đường Vận ah, anh Dật Thần, anh không biết em ư? Sao em có thể giống với đám người kia, phải quỳ vì Thượng Quan Ngưng! Em không làm!”

Bây giờ tâm trạng Cảnh Dật Thần vô cùng xấu, Thượng Quan Ngưng bị nhiều người bị nhiều bắt nạt như vậy, bị Hoàng Tâm Di cùng Quý Lệ Lệ hùa nhau lừa cô, toàn bộ con người bên trong anh đang dâng lên cơn thịnh nộ, không có kiên nhẫn đối phó với Đường Vận.

Anh trực tiếp túm lấy cổ áo Đường Vận lôi đến đống mảnh vụn phía trước, một chân đá thật mạnh lên đầu gối cô, sau đó là tiếng Đường Vận hét lên quỳ xuống những mảnh thủy tinh bén nhọn.

Đường Vận đau đến không thể hít thở, muốn mở miệng, Cảnh Dật Thần như đi guốc trong bụng cô ta biết chắc cô ta nhất định sẽ nói cái gì, lạnh lùng nói: “Tôi nợ cô là việc tôi nợ cô, nhưng cô nợ cô ấy chính là việc cô nợ cô ấy, cô ấy còn cảm thấy xấu hổ khi đối diện với cô về món nợ, tất cả tôi đều muốn gánh lấy! Cô hẳn là rõ ràng nhất, tôi đã luôn luôn là người keo kiệt, hôm nay với cô như vậy là thật sự tử tế rồi!”

Anh nói xong, không hề nhìn vào Đường Vận, mà đi đến chiếc bàn bày rượu vang, cầm lấy hai chai rượu vang đỏ.

Quý Lệ Lệ nhìn người đàn ông này giống như Diêm Ma La Già từ trong địa ngục bước ra, cầm rượu vang đỏ đi về phía cô ta, cả người đều sợ tới mức run lên bần bật.

“Tôi... mẹ tôi là Thị trưởng! Anh hiểu lời tôi nói... cút nhanh cho tôi...”

Nhưng cô ta còn chưa kịp nói xong, Cảnh Dật Thần đã trực tiếp quyết liệt đập lên đầu cô ta.

“Oanh” một tiếng vang lớn, âm thanh đanh lại của chai rượu vang nứt toạc, mảnh thủy tinh đâm vào và dòng rượu tràn đầy đầu Quý Lệ Lệ, cùng với máu tươi trào ra chảy xuống khắp mặt khắp người Quý Lệ Lệ.

Đau đớn sâu tận xương tủy ập đến, Quý Lệ Lệ cảm thấy đầu mình dường như đã vỡ bung bét rồi, chính xác là không thể suy nghĩ được gì nữa!

Cô ta thật sự muốn ngất xỉu luôn đi cho rồi, nhưng Cảnh Dật Thần sử dụng lực vừa đủ, khiến cô ta sống còn đau hơn chết, tuy nhiên không thể ngất đi!

Ngược lại Hoàng Tâm Di sợ hãi hét lên, trực tiếp bất tỉnh nhân sự!

Tuy nhiên, Cảnh Dật Thần không dễ dàng bỏ qua cho cô ta như vậy, anh nói với A Hổ chính thức dùng rượu làm cho cô ta tỉnh lại.

Đến khi Hoàng Tâm Di mở mắt, vô cùng sợ hãi khi biết rằng bản thân vẫn như cũ đang ở trong phòng tiệc!

Cảnh Dật Thần nhìn thấy cô ta tỉnh táo, không chút do dự đập thẳng lên đầu cô ta.

“Oành” một âm thanh vang lên, trên đầu Hoàng Tâm Di máu tươi lập tức xối xả chảy ra, tiếng la hét chói tai của cô ta vang vọng khắp phòng tiệc, nhưng cô ta và Quý Lệ Lệ giống nhau, rõ ràng là cảm giác muốn chết đi cho rồi, tuy nhiên đặc biệt tỉnh như sáo, vẫn có thể cảm thấy đầu đến thân đến chân đau như châm kim vào người.

Cô ta kêu lên thảm thiết “Chị họ” hi vọng Thượng Quan Ngưng nhanh chóng đến cứu mình, nhưng nhận lại, là ánh mắt lạnh nhạt của Thượng Quan Ngưng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.