Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã

Chương 157: Vợ yêu của tổng giám đốc



Thượng Quan Ngưng nhìn xung quanh thấy không có ai để ý vào chiếc xe đại chúng vô cùng khiêm tốn này, sau đó hôn lên môi Cảnh Dật Thần một cái thật nhanh, vòng tay ôm cổ anh thì thầm: “Không phải anh đi công tác sao? Tại sao lại trở về?”

Cảnh Dật Thần thấy cô chủ động hôn anh, thấy cô chủ động nhào vào ngực anh, tâm trạng bỗng chốc tốt lên.

Anh ôm chiếc eo mềm mại tinh tế của cô, đặt trán mình lên trán cô, trầm thấp nói: “Anh nhớ em...”

Anh nhẹ nhàng chăm chú hôn lên cánh môi mềm mại đỏ mọng của cô như một nhà chế tác lành nghề đang mã não(*) một khối bạch ngọc, dùng âm thanh gợi cảm mê người nói: “Bảo bối, em có nhớ anh không?”

(*) Cụm từ “mã não” này có thể hiểu như là: Lấy kim cương hay thứ gì đó từ trong mỏ ra, hoặc cũng có thể hiểu như đang gia công một món đồ trang sức, ngụ ý như là “Rất tỉ mỉ.”

Thượng Quan Ngưng nghĩ, khi cô và anh ở bên nhau, sẽ luôn có loại xúc cảm cuồng nhiệt, một tình yêu nồng cháy, nhịp tim đập rất rất nhanh, hơi thở cũng gấp gáp, nhiệt độ cơ thể dần dần nóng lên, cô cảm thấy vô cùng vô cùng khó chịu.

Môi anh mang theo hơi thở lành lạnh, ập đến trong một giây khiến cô run rẩy, bàn tay anh nóng bỏng tựa như mang theo những đốm lửa nhỏ, làm cho cô giống như bị điện giật, giọng nói của anh, ngập tràn dẫn dụ mê hoặc, từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, đối với âm thanh trầm khàn này cô đã vô sức chống cự...

“Em cũng nhớ anh...”

Giọng nói cô rất nhẹ rất nhẹ, nhưng rõ ràng chất chứa bao nhớ nhung quyến luyến.

Âm thanh cô vang lên mềm mại, khiến Cảnh Dật Thần thật muốn tiến vào tận cùng cơ thể cô, cùng với cô hòa làm một người.

Một tay anh ôm lấy vai cô, một tay cầm vô lăng, khởi động xe đi về nhà.

Thượng Quan Ngưng tựa đầu trên vai anh, cảm nhận được sức mạnh vững chắc từ Cảnh Dật Thần, thật sự thoải mái dễ chịu.

“Hôm nay em đã làm một việc xấu, anh muốn nghe không?”

Khóe môi Cảnh Dật Thần lộ ra ý cười nhàn nhạt, biết cô muốn nói cái gì, nhưng vẫn phối hợp hỏi: “Ồ, là ai may mắn như vậy, được em nhớ thương?”

Thượng Quan Ngưng không hề biết rằng, những việc cô làm, Cảnh Dật Thần đã sớm biết từ trước, hơn nữa còn hỗ trợ cho cô, cô nghịch với chiếc cúc được làm từ pha lê trên áo của anh xong, dẫu môi nói: “Là Thượng Quan Nhu Tuyết, em ghét cô ta, cho nên hôm nay đã chơi cô ta một vố.”

“Ồ, là người lần trước em buộc phải nhảy xuống biển? Không phải đã nhảy xuống biển sao? Tại sao còn không chết? Thật là không may nhỉ, hóa ra giờ anh rắc rối hơn rồi, anh phải ép cô ta nhảy xuống biển lần nữa thôi.”

Thượng Quan Ngưng bị Cảnh Dật Thần chọc cho cười lớn, cảm giác nặng nề đột nhiên biến mất.

Cô biết, Cảnh Dật Thần vốn dĩ biết nợ nần giữa cô và Thượng Quan Nhu Tuyết, chuyện Thượng Quan Nhu Tuyết mang thai cũng là anh nói cho cô, lúc này anh nói như vậy, là để cho cô vui vẻ.

Được người đàn ông của mình ân cần bảo vệ, thật sự rất tuyệt, khóe môi Thượng Quan Ngưng không khỏi vểnh cao lên.

“Ôi, em đã bóp nát vai nữ chính của cô ta, anh không thể tưởng tượng ra khuôn mặt cô ta lúc ấy khó coi như thế nào đâu! Nếu ban đầu em biết được cảm giác sảng khoái khi chà đạp cô ta là như thế này, em đã không nhường nhịn nhiều năm như vậy, sẽ trực tiếp khiến cô ta đau khổ hơn, sau đó hết sức mà chà đạp.”

“Yên tâm, sau này nếu em muốn bắt nạt ai, muốn bắt nạt như thế nào, muốn làm gì đều được, chồng em sẽ chịu trách nhiệm cung cấp thủ đoạn cho em đi hại người.”

Lời nói bá đạo cùng ngữ khí sủng nịnh của Cảnh Dật Thần, khiến cho Thượng Quan Ngưng có cảm giác bản thân từ một cô bé Lọ Lem bỗng chốc hóa mình thành công chúa, cô đã từng rất oán giận và chịu nhiều ấm ức, giờ phút này đều biến mất sạch sẽ dưới sự bảo vệ tỉ mẫn ấm áp của anh.

Cô có thể tự tin, là vì được anh cưng chiều, cô tính khí xoi mói, là vì anh mà bộc lộ.

Thời gian ở cùng anh, cô luôn trong tâm trạng thoải mái và hạnh phúc nhất, những ồn ào hỗn loạn của cuộc sống đêu rời xa, chỉ còn lại an yên và vui vẻ.

Cảnh Dật Thần nhìn Thượng Quan Ngưng tâm trạng vui sướng, mọi suy nghĩ trong lòng đều như viết hết cả lên mặt, không cần phải tốn công mất sức đi suy đoán.

Trong kế hoạch Cảnh Dật Thần đã tỉ mỉ vạch ra, tối nay Thượng Quan Ngưng sẽ có một đêm tuyệt vời và đáng nhớ.

Anh không phải là người lãng mạn, nhưng kể từ khi họ cưới nhau, anh đã chưa dành cho Thượng Quan Ngưng điều gì bất ngờ đáng ngạc nhiên, mỗi lần đi công tác anh đều sẽ mua quà cho cô, và lần này anh mua cho cô chiếc lắc tay Swarovski được nạm đá CZ bản giới hạn trên đó ghi tên viết tắt của cô.

Ngày hôm sau, Thượng Quan Ngưng đeo vòng tay mới đi làm, thời điểm gặp Mễ Hiểu Hiểu ở phòng nước, cô ấy than thở cả một bài ca khen ngợi.

“Thật là đẹp, da cậu rất trắng, màu sắc rực rỡ của chiếc lắc tay này thực sự phù hợp với cậu! Tổng... đồ vật chồng cậu chọn, thật là không thể không nhìn đến nó!”

Hai chữ “Tổng giám đốc” đã đến bên miệng được Mễ Hiểu Hiểu vội vàng nuốt vào, giơ tay bẹo má Thượng Quan Ngưng, trêu chọc: “Tôi nhớ rất rõ lần trước đi dạo phố cậu nói là không thích đồ trang sức phải không nhỉ, sao đảo mắt một cái đã đeo lên người đồ vật lấp lánh như vậy rồi?”

Thượng Quan Ngưng mỉm cười, không nói.

Đúng vậy, trước kia cô luôn không thích mang đồ trang sức trên người, cảm giác như đang phải trói buộc bản thân, có đôi khi cấn vào tay gây đau.

Nhưng những món quà trang sức Cảnh Dật Thần tặng cô đều rất thích, giống như chiếc vòng tay rực rỡ lấp lánh này, cô gần như không thấy bị trói buộc hay cử động sẽ gây đau, bây giờ cô thấy nó rất đẹp, rất thích nên đeo lên tay.

Có lẽ đây chính là yêu ai yêu cả đường đi.

Cô biết, Cảnh Dật Thần cũng sẽ giống cô, những món quà anh tặng cô, anh cũng sẽ rất thích.

Lần trước ở trong cửa hàng cô nhìn thấy một chiếc cà vạt không tệ, thuận tay mua về nhà cho anh, mặc dù không phải nhãn hiệu anh hay dùng, nhưng anh cư nhiên dùng đến mấy ngày liền cũng không đổi.

Thượng Quan Ngưng mỉm cười vuốt ve chiếc vòng tay lấp lánh trên cổ tay mình, nghe thấy Mễ Hiểu Hiểu đứng bên cửa sổ ngạc nhiên nói: “Thượng Quan, cậu nhìn xem, người này không phải lần trước chúng ta đi dạo phố tình cờ gặp sao? Tại sao anh ta lại đến đây?”

Thượng Quan Ngưng ngạc nhiên, đi đến về phía cửa sổ để nhìn, hóa ra là Tạ Trác Quân!

Tại sao hắn lại đến đây?

Cô nhìn Tạ Trác Quân trên người mặc một bộ âu phục màu xanh đen, bước ra khỏi chiếc Land Rover, đi vào cửa lớn Cảnh Thịnh.

Rất nhanh, di động cô reo lên, bên trong truyền đến giọng nói trong veo của Anna: “Thư kí Thượng Quan, có một người họ Tạ tìm chị.”

Thượng Quan Ngưng thật sự không muốn có bất kì mối quan hệ gì với Tạ Trác Quân nữa, cô đã rất nhiều lần nói hắn đừng đến tìm cô, nhưng hắn giống như đã quá quen thuộc!

Hắn không phải là đang nhanh chóng cùng vói chân ái của đời mình Thượng Quan Nhu Tuyết kết hôn sao? Không bận rộn chuẩn bị cho đám cưới sang trọng đến đây tìm cô làm gì?

Hay là, Thượng Quan Nhu Tuyết không còn là một ngôi sao nổi tiếng, hắn lại muốn bỏ rơi cô ta?

Đây là những gì mà hắn gọi là tình yêu đích thực! Thật nực cười!

Thượng Quan Ngưng đi xuống tầng một, Tạ Trác Quân vẫn luôn ở trong phòng chờ khách, Anna yêu cầu hắn rời đi, nhưng thế nào hắn cũng không chịu đi, còn khiến cho Anna nghĩ rằng Tạ Trác Quân và cô có quan hệ gì đó không rõ ràng.

Thượng Quan Ngưng không muốn danh dự của mình bị Tạ Trác Quân hủy hoại, cuối cùng vẫn đi vào phòng khách gặp hắn.

Bộ Tây phục hoàn mỹ được thiết kế theo yêu cầu trên người Tạ Trác Quân, nhìn qua có chút rộng, rõ ràng gần đây hắn đã rất ốm.

Đã từng là một người anh tuấn phi phàm, đại thiếu gia Tạ gia hăng hái, lúc này trên mặt đầy vẻ uể oải mệt mỏi, giống như chỉ mới qua một đêm đã già đi mười tuổi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.