Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã

Chương 167: Rắc rối đến rồi!



Mặc dù gương mặt Cảnh Dật Nhiên tái nhợt, tóc tai một mớ hỗn độn, mặc một chiếc áo bệnh nhân to rộng nằm trên giường bệnh, cũng không làm suy sụt đi vẻ đẹp trai của cậu ta.

Tại khoảnh khắc này cậu ta nở ra một nụ cười yêu nghiệt, trong đôi mắt hoa đào lóe lên tia sáng gọi hồn, nhìn bộ dạng hốt hoảng của Thượng Quan Nhu Tuyết.

“Lẽ nào cô có hứng thú muốn biết bản thân mình có bao nhiêu giá trị, muốn biết cơ thể mình mê người như thế nào. Có điều, kiểu phụ nữ gì tôi cũng đã dùng qua, nhưng không có một người phụ nữ nào mang thai con của tôi, cô cũng có thể suy xét việc hợp tác trên giường với tôi!”

Sắc mặt Thượng Quan Nhu Tuyết khẽ thay đổi, nhưng nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh, cười một cách dịu dàng nói: “Cảnh nhị thiếu nói đùa, tôi nghĩ, so với tôi, ngươi phụ nữ tên Thượng Quan Ngưng, có vẻ hợp khẩu vị của anh hơn!”

Cảnh Dật Nhiên nghe đến cái tên này, trong lòng có chút lay động.

Hai cô con gái của Thượng Quan Chinh rất thông minh, nhưng, Thượng Quan Ngưng và Thượng Quan Nhu Tuyết lại không giống nhau, tuy rằng cô thông minh nhưng không hề có tâm cơ, mọi thứ đều viết tất cả lên mặt, người ta chỉ cần đơn giản nhìn vào là có thể đọc thấu.

Thượng Quan Nhu Tuyết thì lại nhìn có vẻ đơn thuần, trên thực tế, luôn đeo mặt nạ nói chuyện giả tạo, thông minh làm người khác vô cùng không thích.

Có lẽ vì Cảnh Dật Nhiên cũng đeo mặt nạ nói chuyện làm việc nhiều năm rồi, có lẽ bởi vì cậu ta mỗi ngày đều vắt óc tính kế, cho nên cậu ta thật sự chán ghét tính cách giả tạo của Thượng Quan Nhu Tuyết, cho nên anh mới có càng có cảm giác muốn chiếm hữu một Thượng Quan ngưng giống như tờ giấy trắng.

Đời người thường luôn muốn theo đuổi những thứ mình không có.

Nhưng Cảnh Dật Nhiên tuyệt đối không bao giờ tiết lộ những suy nghĩ trong nội tâm của mình cho Thượng Quan Nhu Tuyết, vẫn là tác phong không đúng đắn như cũ nói: “Chỉ cần đó là người phụ nữ xinh đẹp, bản thiếu gia đều thích! Thượng Quan Ngưng cũng chỉ là một trong những số đó mà thôi, hai chị em cô mỗi người mỗi vẻ, nếu như cô đều đã dâng đến tận cửa, bản thiếu gia cũng không thể buông ra rồi!”

Hai người bí mật trò chuyện nửa giờ, Thượng Quan Nhu Tuyết mới dùng khẩu trang che mặt, đeo kính râm cùng mũ lưỡi trai rời đi.

Nửa tháng sau, dưới những thủ đoạn dịu dàng của Thượng Quan Nhu Tuyết, Tạ Trác Quân đồng ý cùng cô ta tổ chức hôn lễ.

Bởi vì Thượng Quan Nhu Tuyết muốn gấp gáp bỏ đi đứa bé, muốn bắt đầu lại sự nghiệp MC lần nữa, đồng thời muốn đầu quân vào ngành giải trí trở thành một diễn viên. Cô ta muốn đứng trên sân khấu rực rỡ ánh sáng lấp lánh, muốn tất cả nhìn đến vẻ đẹp của mình, dùng vinh quang tối cao, để Tạ Trác Quân không thể rời xa cô ta!

Hơn nữa Thượng Quan Chinh và Dương Văn Xu vẫn luôn thúc giục, Tạ gia không đồng ý tổ chức hôn lễ cũng không được.

Đối với Tạ Trác Quân mà nói, có hay không tổ chức hôn lễ cũng còn không quan trọng, hắn cũng đã kết hôn với Thượng Quan Nhu Tuyết, cũng đã có con, cũng đã là vợ chồng.

Có điều, ban đầu hắn vẫn nghĩ sẽ đem đến cho Thượng Quan Nhu Tuyết một đám cưới xa hoa lãng mạn, nhưng hiện tại gần như không có tâm trí sắp xếp, chỉ đơn giản tìm một công ty tổ chức tiệc cưới để cho họ xử lí mọi việc. Bởi vì gần đây công ty nhà họ Tạ không suôn sẻ, luôn luôn gặp phải một loạt các vấn đề, rất nhiều đối tác không có lý do từ chối hợp tác, sản phẩm hàng đầu của công ty tồn đọng với số lượng lớn đã gây ra thiệt hại nghiêm trọng.

Trên bàn làm việc của Thượng Quan Ngưng, nhận được một thiệp mời đám cưới bên ngoài có màu đỏ chót mạ vàng óng ánh, cô mở nó ra, khuôn mặt vốn dĩ ôn hòa bỗng nhiên lộ ra lạnh lẽo.

Thật đúng là hai người điếc không sợ súng, lẽ nào ở tiệc đính hôn của bọn họ, cô ầm ĩ còn chưa đủ sao? Thậm chí còn dám mời cô đến dự đám cưới của họ!

Nếu cô không gửi cho bọn họ một chút ngạc nhiên, thì thật quá tiếc cho họ đã phải khổ tâm!

Nhà họ Tạ và gia đình Thượng Quan là hai gia đình rất có địa vị ở thành phố A, mặc dù gần đây gặp phải một vài khủng hoảng, nhưng trong mắt người khác vẫn luôn rất ổn định.

Mọi người toàn không biết công việc của Thượng Quan Nhu Tuyết ở đài truyền hình đã bị đóng băng, chỉ cảm thấy cô dâu dịu dàng xinh đẹp, chú rể cao lớn đẹp trai, là một đôi ‘Kim đồng Ngọc nữ’ người người hâm mộ.

Đám cưới được tổ chức tại một biệt thự sang trọng của nhà họ Tạ ở ngoại ô, thời gian đã là đầu hạ, trong biệt thự vườn cỏ xanh mướt, đủ loại hoa tươi nở rộ rực rỡ, thu hút ong bướm bận rộn đến thu hoa hút mật.

Thượng Quan Nhu Tuyết mặc một chiếc váy cưới màu trắng, trang điểm tinh tế, mái tóc được búi cao lên, để lộ một khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế mềm mại.

Trên gương mặt cô ta ngập tràn ý cười, trong lòng vui sướng như thể không tài nào đàn áp được.

Tất cả mọi người xung quanh chúc mừng cô cưới được người chồng như ý – tài sản Tạ gia hơn ngàn vạn, mặc dù không thể so sánh với tập đoàn Cảnh Thịnh và Quý thị, nhưng cũng được coi như là hào môn ở thành phố A.

Tạ Trác Quân đứng bên cạnh Thượng Quan Nhu Tuyết, cùng cô đến chào hỏi khách khứa đến tham gia buổi tiệc.

Nếu hắn không biết bộ mặt thật của Thượng Quan Nhu Tuyết, tất cả dường như thật sự tốt.

Hắn buộc bản thân không suy nghĩ đến những việc xấu xa cô đã làm, nhìn cô rạng rỡ, thuần thục chào đón khách, thu hút tất cả những ánh mắt hâm mộ của đám đàn ông, trái tim rốt cuộc cũng có một chút niềm vui nho nhỏ của người đang kết hôn.

Hôn lễ chuẩn bị bắt đầu, Tạ Trác Quân nhìn lướt qua toàn bộ khách tham dự, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Thượng Quan Ngưng.

Thượng Quan Nhu Tuyết thấy ánh mắt tìm kiếm của hắn, trong lòng hóa lạnh, nhanh chóng ôm lấy cánh tay hắn, nhỏ giọng nói: “Trác Quân, anh nghĩ xem có phải chị vẫn còn giận em, nên chị ấy sẽ không đến?”

Những ngày này quan hệ giữa Tạ Trác Quân và cô ta đã hòa dịu đi không ít, hai người bọn họ giống như quay về với trước đây, người giả tạo thì tiếp tục giả tạo, người bị dối gạt thì tiếp tục bị dối gạt.

Hắn vỗ nhẹ lên cánh tay trắng nõn của Thượng Quan Nhu Tuyết, nhàn nhạt nói: “Không cần phải để ý đến người khác, cô ấy không đến cũng là bình thường, chúng ta hãy đi thôi, hôn lễ bắt đầu rồi, không phải là thời khắc này em vẫn luôn mong chờ nhất hay sao?”

Bên trong phòng khách biệt thự rộng rãi, đã không còn chỗ ngồi, cả đám đông chờ đợi một đôi vợ chông đang tiến vào lễ đường.

Tạ Trác Quân đi vào trước, sau đó Thượng Quan Chinh nắm tay Thượng Quan Nhu Tuyết đi vào lễ đường, đến bên cạnh hắn, hai người nắm tay nhau, tiếp theo dưới sự bảo trợ của linh mục, bắt đầu tuyên thệ.

“Cô dâu và chú rể, mặc cho tương lai cuộc sống sẽ hạnh phúc hay là đau khổ, mặc cho giàu sang hay nghèo khó, hai người đều nguyện ý đến với nhau trở thành vợ chồng một đời hay sao?”

“Con...”

Hai chữ “Nguyện ý” còn chưa được nói ra, cả khán phòng ngay lập tức “Rầm” một tiếng cánh cửa bỗng nhiên bị mở ra, ánh sáng chói mặt bên ngoài trườn vào, cắt đứt thời khắc quan trọng nhất trong đời Thượng Quan Nhu Tuyết.

Mọi người cùng một lúc quay đầu về phía cửa.

Lời tuyên thệ bị gián đoạn, chính là điều tối kị không may mắn nhất trong đám cưới!

Là ai?!

Ai vô lễ vô phép như vậy, giống như không có chuyện gì vui vẻ, đi gián đoạn lời tuyên thệ của một đôi đang kết hôn!

Không phải bên ngoài đã được sắp xếp nhân viên an ninh duy trì trật tự, ngăn chặn bất cứ ai tùy ý đi vào hay sao?

Dưới ánh sáng trắng của mặt trời khiến mọi người chói mắt, một bóng dáng cao gầy chậm rãi từ bên ngoài đi vào, cả người cô đều mặc màu đen, đúng thật rất không hợp với không khí đám cưới ngày hôm nay.

Phía sau cô, có hơn hai mươi người mặc đồ đen, trang bị súng và dùi cui điện! Thoạt nhìn thực sự hùng mạnh độc đoán!

Trong sân biệt thự, khóc nháo ồn ào cả lên, rõ ràng là đội nhân viên an ninh hai gia đình thuê đã bị đánh sạch sẽ, gào lên vô cùng đau đớn!

Một âm thanh lanh lảnh mang theo nhàn nhạt lạnh lùng êm tai vang lên: “Thế nào, tôi không đến muộn, phải không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.