Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã

Chương 462: Gặp thoáng qua (1)



“Triệu tiểu thư, nên ăn cơm thôi.”

Một người đàn ông mang khuôn mặt châu Á thấp giọng nói.

Nhìn qua người đàn ông đã hai bảy hai tám tuổi, khuôn mặt có chút thô kệch, tóc rất ngắn, làn da màu đồng khỏe mạnh, cơ bắp toàn thân mặc dù bị quần áo bao vây lấy, vẫn khiếm người khác cảm giác hắn cường tráng, cảm giác được phía dưới quần áo ẩn chứa sức mạnh rất lớn.

Triệu An An có chút kỳ quái, một trăm linh một lần dò hỏi: “Anh quen tôi sao?”

Đối phương trầm mặc lắc đầu: “Không quen biết.”

“Không quen biết tôi tại sao lại biết tôi họ Triệu? Anh khẳng định là biết tôi!”

Hơn mười ngày trước, lúc cô đang đi dạo trên phố, nhìn thấy một con mèo nhỏ đáng thương bị đi lạc, cô nhất thời cao hứng, đuổi theo con mèo nhỏ cả một đoạn đường, nhưng vừa mới đuổi theo con mèo, đã bị người ta đánh hôn mê.

Sau khi tỉnh lại, đã bị đưa tới một nơi xa lạ.

Đây là nơi nào Triệu An An cũng không biết, nhưng cô biết đây vẫn là Anh quốc.

Bởi vì thời gian ở đây giống thời gian trên đồng hồ của cô —— từ lúc tham gia hôn lễ của Thượng Quan Ngưng đồng hồ của cô đã bị điều chỉnh theo giờ của Anh.

Dù sao cô trong vòng mấy năm này sẽ không về nước, ở lại đây cũng thuận tiện hơn.

Mới bắt đầu cô còn tưởng mình bị cướp sắc, không phải cô tự kiêu, cô chỉ cần thu tập một chút thì cũng là một người đẹp! Hơn nữa ở đây khắp nơi đều là cô gái tóc vàng mắt xanh, cô là một người châu A tóc đen mắt đen, vẫn rất có lực hấp dẫn!

Tuy rằng là tóc ngắn, thiếu một chút mùi vị phụ nữ, nhưng dáng vẻ của cô vẫn rất xinh đẹp, huống chi, dáng người cũng rất đẹp, nếu không cô vẫn giả dạng thành một tiểu tử, vẻ đẹp của cô cũng có thể kiếm lời!

Người này thật là tinh mắt!

Đánh cướp một người đẹp như cô, thẩm mỹ không tồi!

Đáng tiếc, sau đó Triệu An An phát hiện căn bản là không phải có chuyện như vậy.

Kẻ cơ bắp trước mắt này đối với cô thế nhưng một chút hứng thú cũng không có!

Tuy rằng yên tâm, nhưng Triệu đại tiểu thư vẫn có một chút mất mát.

Nếu không phải cướp sắc, đó chính là cướp tiền!

Nhưng mà cướp sắc có thể, cướp tiền lại không được!

Trên người cô chỉ có mấy trăm vạn, lại còn là trộm được từ Mộc Thanh, sau khi mua một phòng ở nhỏ, dư lại đã còn không nhiều lắm!

Về sau còn muốn ở chỗ này một thời gian, không có tiền, cô sẽ phải uống gió Tây Bắc a!

Tâm đắc trốn nhà của cô có rất nhiều, trong đó điều thứ nhất, cũng quan trọng nhất chính là muốn ra cửa phải mang đủ Money!

Không có tiền, vui chơi không được hai ngày đã phải ngoan ngoãn lăn trở về.

Lần này cô đã hạ quyết tâm không quay về, cướp tiền của cô, chẳng phải giống như là muốn mạng của cô sao!

Nhưng đã qua vài ngày, cũng không tháy người này cướp mấy bảng Anh trong túi của cô.

Không những như thế, hắn còn tìm một chỗ tốt như vậy cho cô ở lại, còn nuôi cơm, làm vệ sĩ, này rõ ràng là một vụ mua bán lỗ vốn!

Chẳng lẽ người này do anh họ phái tới?

Nhưng mà nhìn không giống a!

Người mà anh họ phái tới khẳng định sẽ không đối với cô không khách khí như thế, người trước mắt này lại có khuynh hướng bạo lực, nói không đúng liền bày ra dáng vẻ muốn ăn thịt người, làm cô sợ tới mức không dám nói chuyện với hắn!

Nhưng mà người này lại biết cô họ Triệu!

Này không đúng, căn cước trên người cô tên là Vương Thúy Hoa, rõ ràng là họ Vương!

Triệu An An bị nhốt trong căn phòng này đã nhiều ngày, ý đồ đào tẩu vô số lần, nhưng mỗi một lần đều sẽ bị người đàn ông này bắt trở về!

Hơn nữa sau khi bắt về, sẽ bỏ đói cô suốt hai ngày, không cho uống nước, cũng không cho ăn cái gì, này quả thực là muốn tra tấn người ta đến chết!

Nếu không phải cô thông minh, nửa đêm bò dậy trộm sữa bò để uống, yến mạch để ăn, đã sớm đói chết khát đã chết!

Tưởng tượng đến việc này, thù mới hận cũ của Triệu An An cùng nhau nảy lên trong lòng, lập tức đứng lên, lạnh lùng nói: “Nói! Anh rốt cuộc là ai, vì sao bắt tôi đến nơi này, anh đang hạn chế tự do của tôi! Đây là phạm pháp, tôi có thể đến công an tố cáo anh! Đừng tưởng rằng cho ăn cho ở, tôi sẽ cảm kích anh, này giống như ngồi tù, tôi muốn ra ngoài đi dạo, thả tôi ra!”

Người đàn ông lạnh lùng nhìn cô một cái, nhíu mày nói: “Câm miệng, ngồi xuống ăn cơm!”

Triệu An An thấy hắn chỉ quát lớn một câu, cũng không có động tác gì khác, lá gan lập tức lớn lên, lớn tiếng hét lên: “Cứu mạng a, giết người a! Mau tới đây, có người bắt cóc thiếu nữ trẻ tuổi a! Help, help, help, don"t kill me!”

“Câm miệng, kêu nữa thì không được ăn cơm hai ngày!”

Chiêu này dùng rất tốt, Triệu An An lập tức ngậm miệng, ngồi xuống ngoan ngoãn ăn cơm.

Tuy rằng cơm này không thể so với nhà cô, chỉ bánh mì cùng thịt bò bình thường nhất, còn có một đĩa nhỏ khoai tây nghiền, nhưng nếu không ăn, cô cũng chỉ có thể chịu đói.

Cơm nước xong, Triệu An An chuẩn bị đi ngủ, tuy rằng là buổi sáng mặt trời lên cao, nhưng cô là một người bị cầm tù ăn không ngồi rồi đành phải đi ngủ.

Cô muốn dưỡng đủ tinh thần, tùy thời chuẩn bị nửa đêm chạy trốn!

Ở cái chỗ quỷ quái này, khiến cô mệt nhọc lâu như vậy, còn không biết đến khi nào, chẳng may nếu bị giam cả đời, cô chẳng phải sẽ chịu thiệt rất lớn sao!

Cũng không biết rốt cuộc là ai có thù hận lớn với cô như vậy, tìm một nam nhân biến thái như vậy trông coi cô, cô không có chút lực để chống trả! May mắn người đàn ông này không vừa mắt cô, nếu không, chút quyền cước của cô làm sao có thể chống cự!

Triệu An An là một người thích náo loạn ầm ĩ, bị cầm tù một chỗ như vậy, cả người cô đã sớm chịu không được, cứ tiếp tục như vậy cô khẳng định sẽ phát điên.

Cho nên, kể cả hậu quả của việc chạy trốn rất nghiêm trọng, nhưng cô vẫn không ngừng thử, trên cơ bản cách dăm ba ngày cô lại chạy trốn một lần, các khoảng thời gian đều đã thử qua, chỉ có rạng sáng 3 4 giờ còn chưa thử qua.

Hy vọng đêm nay có thể trốn thoát thành công!

Chờ xem, bà cô này bị giam lâu như vậy sẽ tra ra ai giam cô, sau đó cũng sẽ cầm tù hắn!

Nơi Triệu An An bị giam giữu là một tòa nhà bốn mươi tầng, mà nơi cô ở là tầng ba mươi chín, đây là do nhiều lần cô chạy trốn, đã lên ở cái độ cao này.

Trực tiếp nhảy xuống khẳng định là muốn đi gặp Diêm Vương, đi từ cửa chính cũng không thể được, bởi vì cái kia kẻ cơ bắp biến thái đáng chết kia, thế nhưng có thể kéo giường tới gần cửa, hắn ăn ngủ đều ở trên chiếc giường đò, gần như một tấc cũng không rời, giống như trên đó có tuyệt thế mỹ nhân!

Quả thật không thể nói lý!

Triệu An An căm giận nghĩ, may hắn cũng là người, cũng cần đi WC, bằng không, cô thật là một chút cơ hội cũng không có!

Cô đã cẩn thận quan sát qua, sinh hoạt của người này rất có quy luật, đi WC cũng rất có quy luật, sáng sớm sáu giờ liền đi WC tiểu một lần, mà trên cơ bản hắn đều đi đại tiện lúc đêm khuya.

Triệu An An cảm thấy cực kì bị sỉ nhục, cô là một cô gái, hiện tại ngoại trừ Mộc Thanh còn phải quan sát thời gian đi WC của một người đàn ông khác!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.