Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã

Chương 480: Trụy hải (1)



Cảnh Dật Thần lạnh lùng nhìn chằm chằm Cảnh Dật Nhiên, áp xuống đáy lòng sự phẫn nộ và sát ý, dùng ngữ khí bình tĩnh nhất để nói: “Buông cô ấy ra. Tôi đã nói qua, cậu muốn cái gì tôi đều sẽ cho cô.”

Cảnh Dật Thần không muốn thể hiện sự sát ý ở trước mặt Cảnh Dật nhiên, không thể chọc giận hắn, nếu không người chịu tội người chỉ có Thượng Quan Ngưng.

Nếu hôm nay anh không thể giết Cảnh Dật Nhiên, như vậy thì về sau mỗi một giây trôi qua, anh đều sẽ làm hắn sống không bằng chết!

Anh nhất định sẽ giết Cảnh Dật Nhiên, mặc kệ ai ngăn cản cũng đều không được, mặc kệ hắn có chạy trốn tới nơi nào cũng sẽ không thoát được.

Cảnh Dật Nhiên lại rất phòng bị Cảnh Dật Thần, hắn tùy tay chỉ một cái thủ hạ, nói: “Đi, lục soát người của Cảnh đại thiếu, xem xem anh ta có mang theo súng không, kĩ thuật bắn súng của Cảnh thiếu chính là đệ nhất, tuy tiện bân một viên đạn đã có thể lấy được một mạng người!”

Thủ hạ vẫn luôn đi theo Cảnh Dật Nhiên, nghe nói phải đi lục soát người Cảnh Dật Thần, thì hắn ngay tức khắc sợ tới mức mặt không còn chút máu.

Ai mà không biết Cảnh Dật Thần trước nay đều không cho phép người khác chạm vào anh dù chỉ một chút!

Anh có thói quen ở sạch nghiêm trọng, nam hay nữ nhân đều không thể đụng vào anh, ngay cả quần áo cũng đều không thể chạm vào, đi lục soát người anh không khác nào đi tìm chết!

Xong việc Cảnh Dật Nhiên có lẽ vẫn sống tốt sống, nhưng bọn họ khẳng định sẽ bị mất mạng!

Cảnh Dật Nhiên thấy thủ hạ không nhúc nhích, mang bộ dạng như mẹ ruột đã chết, trong lòng nổi giận mắng: “Các người muốn ta ném hết vào trong biển cho cá ăn hay sao? Mau lên, lục xoát người!"

Cái thủ hạ kia bị Cảnh Dật Nhiên đá một chân, thất tha thất thểu đi qua chỗ Cảnh Dật Thần.

Cảnh Dật Thần lạnh lùng nói: “Không cần lục soát, trên người tôi không có mang súng.”

Anh vừa nói, rồi ngay lập tức đem tây trang và áo sơmi cởi ra, ném xuống đất.

Quần tây kề sát đùi anh, anh đem túi quần lộn ra, nhàn nhạt nói: “Thấy rõ chưa?”

Cảnh Dật Nhiên lúc này mới yên tâm, tà khí cười nói: “coi như anh thức thời!”

“Tôi hiện tại không có vũ khí, đổi tôi lấy A Ngưng, các người thả cô ấy đi, bắt một mình tôi là được.”

Cảnh Dật Thần thân thể rắn chắc, đứng ở nơi gió lạnh thổi thấu xương, biểu tình bình tĩnh có chút đáng sợ.

“Anh không cần uổng phí sức lực!” Cảnh Dật Nhiên căn bản không mắc lừa, "Anh với cô ấy có thể giống nhau sao? Năm người chúng tôi cũng chưa chắc là đối thủ của anh, tôi sẽ không làm loại chuyện ngu xuẩn này!”

Rồi hắn quay đầu nói với thủ hạ: “Tiểu chín, đem đồ qua cho anh ta, kêu anh ta lập tức ký tên!”

Người kêu là tiểu Chín kia lấy ra một phần văn kiện, đi đến trước mặt Cảnh Dật Thần, đem văn kiện và bút đưa qua.

Cảnh Dật Thần nhận lấy, nhìn mấy chữ chuyển nhượng cổ phâgn, sau đó không thèm xem điều khoaen mà trực tiếp kì vào.

Nhưng anh kí xong lại chưa đưa cho tiểu Chín, mà là ngẩng đầu nói: “Tôi đã ký, cảnh thịnh là của cậu, cậu thả A Ngưng ra!”

Cảnh Dật Nhiên căn bản không đồng ý: “Ai mà biết anh có trở mặt hay không, trước tiên đem hiệp nghị ra đây trước!"

Cảnh Dật Thần không muốn cùng hắn cò kè mặc cả, trực tiếp đem hiệp nghị đưa cho tiểu Chín.

Tiểu chín nhận lấy, quay đầu đưa cho cảnh Dật Nhiên.

Cảnh Dật Nhiên nhìn chữ ký kỹ một lần, bỗng nhiên cười ha ha lên.

“Thật là chẳng phí tí công sức nào, sớm biết rằng đơn giản như vậy, lúc trước tôi đâu cần tốn nhiều sức lực như vậy làm gì! Quả nhiên làm người càng tàn nhẫn thì tiền đến càng nhiều!”

Cảnh Dật Thần không muốn nghe hắn dong dài, lặp lại nói: "Thả cho A Ngưng đi lại đây!”

“Việc này không thể được, anh làm còn chưa đủ, chỉ có Cảnh Thịnh thì làm cái gì, tôi còn muốn toàn bộ Cảnh gia!” Cảnh Dật Nhiên biểu tình dữ tợn, âm ngoan nói: “Đương nhiên, tôi còn muốn mạng anh.”

Cảnh Dật Thần tựa như không hề nổi điên mà dữ tợn, chỉ nhàn nhạt nói: “Tất cả đều có thể, đều cho cậu tất, cậu muốn tôi chết cũng có thể, nhưng tôi muốn cậu thả A Ngưng đi, chỉ cần cô ấy bình an rời đi, cậu muốn sử trí tôi sao cũng được. Muốn tôi chết thì chỉ cần một viên đạn là đủ rồi!”

Thượng Quan Ngưng bị Cảnh Dật Nhiên ôm gắt gao, căn bản là không thể động đậy, cô nhìn thấy Cảnh Dật Thần vì cô mà cái gì cũng không cần, cảnh thịnh cũng từ bỏ, Cảnh gia cũng không cần, mạng cũng không cần, mắt cô lập tức đỏ bừng, nước mắt trực chảy ra.

Cô rất rõ ràng, Cảnh Dật Thần không hề nói đùa.

Nếu có thể dùng mạng anh đổi mạng cô, Cảnh Dật Thần nhất định sẽ không chút do dự mà đổi.

Anh đã đổi qua một lần, anh thật sự coi cô như sinh mệnh!

Thượng Quan Ngưng cảm thấy, trong tay bản thân mình có dao thì tốt rồi, cô nhất định sẽ không chút do dự mà đâm và người Cảnh Dật Nhiên, nhất định sẽ không chút chớp mặt mà giết hắn.

“Anh viết một phần cam kết sẽ từ bỏ quyền thừa kế của Cảnh gia, từ nay về sau tôi sẽ kế thừa Cảnh gia!”

Thủ hạ Cảnh Dật Nhiên đem giấy bút đưa cho Cảnh Dật Thần.

Đối với việc Cảnh gia kế thừa gia tộc không chỉ là một tờ giấy.

Từ bỏ quyền thừa kế gia tộc quyền, về sau sẽ không thể tiếp quản toàn bộ gia tộc nữa.

Ở thành phố A này từng có tiền lệ.

Mặc kệ là bởi vì cái gì mà Cảnh Dật Thần viết cam đoan, chỉ cần Cảnh Dật Nhiên thông báo cho truyền thông, như vậy thì Cảnh Dật Thần quả thật không thể kế thừa Cảnh gia.

Bất quá, nếu Cảnh Dật Thần tự động từ bỏ quyền kế thừa, Cảnh Dật Nhiên muốn kế thừa Cảnh gia cũng không phải việc dễ dàng, việc thừa kết của Cảnh gia căn bản không phải là việc Cảnh Dật Nhiên có thể nói có, hắn muốn có quyền kế thừa, chắc chắn vẫn phải đoạt từ tay Cảnh Trung Tu.

Chỉ là Cảnh Dật Nhiên cũng không để ý, chỉ cần Cảnh Dật Thần không thể kế thừa Cảnh gia, vậy là đủ rồi!

Cảnh Dật Thần cầm lấy giấy bút, lập tức bắt đầu viết.

Trên giấy thực mau liền xuất hiện mấy hàng chữ rồng bay phượng múa: Tôm Cảnh Dật Thần tự nguyện từ bỏ quyền thừa kế gia tộc Cảnh thị, tài sản Cảnh gia không lấy một xu, từ nay về sau Cảnh gia về sẽ do Cảnh Dật Nhiên toàn quyền kế thừa!

Cảnh Dật Thần viết xong, đem giấy đưa cho Cảnh Dật Nhiên xem: “Cậu muốn, tôi đều cho cậu, hiện tại, lấy thày ý của cậu ra!”

Cảnh Dật Nhiên biết, vì hắn vẫn luôn khống chế được Thượng Quan Ngưng, chứ không Cảnh Dật Thần sẽ không có khả năng nghe lời hắn hoàn toàn, hôm nay anh ta nhượng bộ như vậy đã là cực hạn rồi.

Hắn buông Thượng Quan Ngưng ra, cây súng trong tay không nhắm lên đầu Thượng Quan Ngưng, mà là nhắm ngay và cái bộng phồng của cô.

“Được rồi, chị dâu, chậm rãi đi qua đi, nhất định phải đi chậm, bằng không kĩ thuật bắn súng của tôi không giỏi giống anh tôi đâu, vạn nhất bị thương tới cháu trai, như vậy thì thật tội lỗi!Tiểu Chín, lấy lại giấy qua đây!”

Thượng Quan Ngưng cả người đều hơi hơi phát run, bước chân đều có chút phù phiếm.

Đứng lâu như vậy, gió lạnh thổi lâu như vậy, cả người cô đều đã đông cứng, chân đều chết lặng.

Tuy rằng bị tất cả người phía sau lấy súng chĩa vào, nhưng Thượng Quan Ngưng nhìn thấy ánh mắt vội vàng lo lắng của Cảnh Dật Thần thì cô lại cảm thấy không có gì đáng sợ cả 

Cô chậm rãi đi đến chỗ Cảnh Dật Thần, mà tờ giấy trong tay Cảnh Dật Thần đã được tiểu Chín đoạt lấy.

Cô chỉ còn cách Cảnh Dật Thần một bước, phía sau lại truyền đến một tiếng mạnh mẽ, hung ác đẩy cô xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.