Cảnh Dật Nhiên liều mạng tìm kiếm trong đầu nhưng không thu hoạch được gì!
Hắn biết, Tiểu Lộc còn có một thân phận khác!
Hắn cảm thấy Tiểu Lộc rất quen mắt, nhưng không nhớ nổi rốt cuộc đã gặp cô ở đâu!
“Tôi đã gặp cô, tôi khẳng định đã nhìn thấy cô, cô rốt cuộc là ai?!”
Giọng Cảnh Dật Nhiên hơi phát run, cũng không biết là bởi vì sợ hay vì do không mặc gì mà bị lạnh.
Trong tay Tiểu Lộc vẫn còn nắm nơi đó của Cảnh Dật Nhiên, thậm chí còn ôn nhu vuốt ve như người yêu nhưng lại nói ra những lời khiến người khác không rét mà run: “Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là, giấy tờ chuyển nhượng cổ phần đang ở chỗ nào, nếu anh không nói tôi sẽ làm cái chân thứ ba này bị tàn phế! Sau đó, tôi sẽ cắt đứt gân tay gân chân của anh, cắt một bên lỗ tai, khoét một bên mắt, anh thấy thế nào?”
Lòng Cảnh Dật Nhiên như tro tàn, khuôn mặt đẹp trai trắng bệch trừ bỏ sự hoảng sợ thì không còn biểu tình gì khác, trên mắt hắn chưa từng lộ ra biểu cảm này. Dáng vẻ tà mị ở trước mặt Tiểu Lộc đã hoàn toàn biến mất, hắn nghe lời như một búp bê vải.
“Cô cô cô…… Cô không phải là người! Tôi sẽ cho cô, tất cả đều cho cô, cô mau buông tay!”
Bàn tay của Tiểu Lộc mềm mại mà ấm áp, chỗ mẫn cảm nhất của Cảnh Dật Nhiên đang bị cô nắm lấy còn cố ý ma xát không ngừng, đã không tự chủ được có phản ứng.
Đây là lần đầu tiên hắn có cảm giác trong một năm qua, chứng minh việc Mộc Thanh châm cứu cái đó đã không hiệu quả, chứng minh hắn đã khôi phục thành một người đàn ông bình thường.
Nhưng Cảnh Dật Nhiên không lên nổi một chút sự vui vẻ!
Hắn giống như bị Tiểu Lộc cưỡng bức, cảm giác bị sỉ nhục!
Hắn không muốn như vậy!
Một năm qua hắn đã quên mất cảm giác dục tiên dục tử đến muốn chết này, giờ phút cảm giác tới rất đột nhiên mà mạnh mẽ làm hắn giống như đang bị tra tấn giữa hai tầng băng hỏa.
Tay Tiểu Lộc không buông ra, động tác cũng càng lúc càng nhanh, giọng nhàn nhạt nói: “Đồ kia ở đâu?”
Trên mặt Cảnh Dật Nhiên hiện lên sự ửng đỏ không bình thường, cắn răng nói: “Tờ giấy tuyên bố tôi đã đưa cho Dương Mộc Yên, hiện tại chắc cô ta đã triệu tập truyền thông, công khai bản tuyên bố ra ngoài, giấy chuyển nhượng cổ phần đang ở trong két sắt ở ngân hàng, ngoài trừ tôi tự đến lấy thì không ai lấy được nữa.”
Tiểu Lộc nghe hắn nói xong, động tác trên tay tức khắc ngừng lại, sau đó lấy ra di động gọi điện thoại cho Cảnh Trung Tu.
Vốn dĩ dục vọng của Cảnh Dật Nhiên sắp đến được cao trào nửa đường dừng lại khiến cả người hắn không có chỗ nào thoải máu, cánh tay cùng đùi bị tra tấn mà đau đớn, làm hắn hận không thể trực tiếp chết ngất đi!
Rơi vào tay Tiểu Lộc so với rơi vào tay Cảnh Dật Thần và Cảnh Trung Tu còn thống khổ gian nan gấp mười lần gấp trăm lần!
Đời trước hắn đã tạo bao nhiêu nghiệt mà đời này mới có thể bị Tiểu Lộc tra tấn như vậy!
Cảnh Dật Nhiên vẫn không nhúc nhích nằm trên mặt đất nghe Tiểu Lộc gọi điện thoại cho Cảnh Trung Tu.
“Chú Cảnh, giấy tuyên bố đang ở trong tay Dương Mộc Yên, giấy chuyển nhượng hợp đồng đang ở trong ngân hàng, chỉ sợ phải do chính Cảnh Dật Nhiên đi lấy, tạm thời hắn ta sẽ không chết, nhưng giờ cũng đã sống không bằng chết, chú không cần đau lòng. Nga, đúng rồi, nửa giờ truóc lão thái thái có đến đây, bị cháu đánh hôn mê, sẽ không có trở ngại gì nhưng đầu sẽ bị choáng váng hai ba ngày.”
Cảnh Dật Nhiên vừa nghe Mạc Lan bị Tiểu Lộc đánh hôn mê, hận không thể ngay lập tức cắn chết cô.
Chờ Tiểu Lộc cúp điện thoại, hắn mới hung tợn nói: “Tôi mặc kệ cô là ai, về sau không được động đến bà nội tôi, tuổi bà đã lớn không chịu nổi bị cô tra tấn!”
Tiểu Lộc từ trên cao nhìn xuống hắn một cái, cười lạnh nói: “Tôi còn tưởng rằng anh không hề có tình người! Tôi đối tốt với anh mà anh lại không chút do dự lợi dụng tôi, Thượng Quan Ngưng là phụ nữ có thai anh cũng nhẫn tâm đẩy cô ấy xuống biên, lúc mẹ anh chết anh cũng đâu khổ sở bao nhiêu, lão thái thái đối với anh tốt bao nhiêu anh mới có thể nhờ bà là bà nội anh, biết phải bảo vệ bà!”
Hôm nay Cảnh Dật Nhiên mới phát hiện Tiểu Lộc rất độc miệng, so với hắn còn độc hơn nhiều!
Hắn ở trước mặt Tiểu Lộc hoàn toàn rơi vào thế yếu! Hắn giống như không thể so sánh với Tiểu Lộc, sức lực không bằng, tài bắn súng không bằng, sự ác độc không bằng, lật mặt cũng không nhanh bằng ngay cả tài mắng chửi cũng không bằng cô!
Ngoại trừ việc Tiểu Lộc là một người đa nhân cách khi ở trong hoàn cảnh an toàn sẽ biến thành một đứa bé, những lúc còn alị căn bản không hề có nhược điểm!
Cô hoàn toàn không giống những cô gái bình thường, nói trở mặt liền trở mặt, trước kia rõ ràng đã động lòng với hắn, nhưng một khi phát hiện hắn lợi dụng cô, trong nháy mắt có thể dồn hắn vào chỗ chết! Không hề niệm tình cũ!
Thua trên tay Tiểu Lộc, Cảnh Dật nhiên cảm thấy mình không oan, bởi vì hắn đánh giá sai thực lực của đối thủ, đánh giá cao sức quến rũ của mình!
Nhưng, chẳng lẽ hắn sẽ ngồi chờ chết như vậy sao?
Ha ha ha, sao có thể!
Dưới đáy lòng Cảnh Dật Nhiên điên cuồng cười không ngững, nếu hắn không chuẩn bị tốt thì làm sao dám bất chấp tất cả để mạo hiểm như vậy, lợi dụng Tiểu Lộc làm Thượng Quan Ngưng bị hôn mê, ép Cảnh Dật Thần tử bỏ quyền thừa kế và giao ra cổ phần của Cảnh Thịnh!
Tiểu Lộc, cô chờ đi, cô rất nhanh sẽ biết mùi vị sống không bằng chết!
Bản công tử lớn như vậy nhưng chưa bao giờ chịu thiệt thòi nào! Cô chết chắc rồi!
Ngoại trừ Tiểu Lộc biến thái không có điểm yếu, những người khác đều có điểm yếu! Hơn nữa Tiểu Lộc cũng không phải không thể đối phó, chỉ cần ở hoàn cảnh an toàn, Tiểu Lộc sẽ biến thành một cô gái ngây thơ đơn thuần, đến lúc đó ra tay dễ như trở bàn tay!
Tiểu Lộc không biết ý tưởng trong đầu Cảnh Dật Nhiên, kể cả đã biết cũng sẽ không để ý.
Cô tìm băng gạc, ngồi xuống, động tác cực kì thành thạo băng bó cho Cảnh Dật Nhiên, miễn cho hắn mất máu mà chết.
Rất nhanh Cảnh Trung Tu đã phái bác sĩ đến lấy viên đạn trong đùi Cảnh Dật Nhiên ra.
Tiểu Lộc không hề e dè ngồi một bên nhìn, tuy hai cánh tay của Cảnh Dật Nhiên đều bị cô làm gãy, trên cơ bản không có khả năng chạy trốn, nhưng chẳng may hắn có biện pháp khác hoặc là có người hỗ trợ mà trốn mất sẽ không ổn.
Dù sao lúc Cảnh Dật Nhiên trần truồng những gì không nên xem cô đều xem hết, không nên sờ cũng đã sờ soạng, lúc này nhìn hắn trơn bóng nằm trên giường, Tiểu Lộc không hề thấy ngượng ngùng.
Bác sĩ kiểm tra xong miệng vết thương, xác định phương án phẫu thuật, cầm lấy một ống thuốc tê đang muốn tiêm cho Cảnh Dật Nhiên, Tiểu Lộc bỗng nhiên mở miệng: “Không cần tiêm thuốc tê.”
Cảnh Dật Nhiên đã đau đến sắc mặt trắng bệch, đầu đầy mồ hôi, trong mắt hắn chất chừa đầy hận thù và tức giận, giống như muốn phun ra lửa thiêu sống Tiểu Lộc.
“Tiểu Lộc, cô đủ rồi! Lấy viên đạn không tiêm thuốc tê sẽ chết người! Hôm nay cô chưa tra tấn đủ sao? Mau tiêm thuốc tê cho tôi!” Cảnh Dật Nhiên rống giận, câu cuối cùng là nói với bác sĩ.
Nhưng bác sĩ này là người của Cảnh Trung Tu, hắn cũng không nghe theo Cảnh Dật Nhiên, nghe Tiểu Lộc nói xong lông mày cũng không nhăn một cái, cầm dao phẫu thuật mở phần đùi của Cảnh Dật Nhiên, chuẩn bị lấy viên đạn.
Cảnh Dật Nhiên thảm thiết “A” một tiếng, rốt cuộc chịu không nổi sự tra tấn đau đớn này, hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.