Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã

Chương 487: Bánh bao nhỏ Cảnh Duệ (2)



Nhưng mà Cảnh Dật Thần lại cảm thấy mình bị ông cụ trong nhà cướp đi quyền lợi đặt tên cho con của một người làm cha, cho nên nhiều ngày rồi không thèm phản ứng với Cảnh Thiên Viễn.

Cảnh Thiên Viễn không quan tâm Cảnh Dật Thần có phản ứng hay không, dù sao thì cũng là chắt trai của ông, còn cháu trai, có cũng được mà không có cũng không sao! Cho nên ông không đồng ý cho Cảnh Dật Thần đặt tên cho chắt trai, đợi đến khi chắt trai sinh ra, ông lập tức căn cứ vào thời gian đứa nhỏ sinh ra, tính toán hơn bốn giờ, cuối cùng chọn được chữ “Duệ”.

Khi ông cụ đặt tên cho chắt trai, Thượng Quan Ngưng còn đang hôn mê, cho nên cô không biết.

Cảnh Dật Thần cười cười, nhẹ giọng nói: “Đặt rồi, một chữ “Duệ”, Duệ của nhìn xa trông rộng, nhũ danh gọi là Duệ Duệ, cũng không tệ.”

Cảnh Thiên Viễn chọn tên này làm Cảnh Dật Thần rất vừa lòng, cuối cùng cũng không phải cái tên lộn xộn khó đọc nào nữa, ngụ ý cũng rất tốt, cho nên anh cũng tiếp nhận.

Thượng Quan Ngưng cẩn thận thưởng thức một phen, cũng hiểu là rất tốt, lập tức vui vẻ: “Tên rất hay! Ông nội đúng là có văn hoá, chọn tên hay hơn em chọn!”

Cảnh Dật Thần lập tức bật cười, trong đôi mắt đều là ý cười: “Thì ra em cũng biết tên mình chọn không hay cho lắm!”

Cho dù Cảnh Thiên Viễn đặt tên không theo bài bản nào, nhưng mà cũng không tuỳ tiện như Thượng Quan Ngưng, cái gì mà Cảnh Đại Bảo, Cảnh Tiểu Bảo, ngốc đến nỗi không đành lòng nhìn thẳng!

Khi con còn nhỏ, gọi Đại Bảo, Tiểu Bảo cũng không sao, ngược lại còn làm người ta cảm thấy đáng yêu, nhưng mà khi con trưởng thành, cao lớn anh tuấn mà bị người ta gọi là “Đại Bảo”, vậy cũng quá hạ giá rồi.

Thượng Quan Ngưng mặc kệ Cảnh Dật Thần chế nhạo, cô vui vẻ hôn lên má và môi con trai mình, vô cùng thân thiết gọi: “Tiểu Duệ Duệ, cục cưng ngoan, tên con rất hay, ông nội đặt cho con cái tên rất êm tai, sau này chắc chắn Duệ Duệ sẽ rất thông minh!”

Không biết có phải Tiểu Cảnh Duệ nghe được giọng nói của Thượng Quan Ngưng hay không, bé không mở mắt nhưng lông mi lại giật giật, sau đó liền oa oa khóc lớn, tiếng khóc to rõ, làm hai người vừa mới lên chức ba mẹ kia hoảng sợ.

Hai người đều không có kinh nghiệm chăm sóc đứa nhỏ, cho nên lập tức không biết nên làm thế nào.

Thượng Quan Ngưng dựa theo bản năng làm mẹ, nhẹ nhàng ôm con vào trong ngực, vừa sốt ruột vừa vui vẻ dỗ dành: “Cục cưng ngoan, Duệ Duệ ngoan, mẹ ở đây nè...”

Tiếng khóc của thằng nhóc này rất lớn, vô cùng vang đội!

Thượng Quan Ngưng cảm thấy con rất khoẻ mạnh, không có gầy yếu như cô tưởng tượng, cho nên cô rất vui vẻ.

Cảnh Dật Thần nhìn thấy đứa con đang khóc oa oa, anh chỉ bối rối một lát liền nhớ đến lời dặn của Mộc Tâm, sau khi thằng nhóc sinh ra có thể tỉnh giấc vì đói, lập tức nói: “A Ngưng, có lẽ con đói bụng rồi, em cho nó bú thử xem.”

“Hả?” Thượng Quan Ngưng hơi sửng sốt, sau đó cởi áo mình, bối rối đưa đầu v* vào cái miệng nhỏ nhắn của cục cưng.

Tiểu Cảnh Duệ có ăn, quả nhiên là ngừng khóc, há to miệng hút sữa.

Chỉ tiếc là sữa của Thượng Quan Ngưng không đủ, Tiểu Cảnh Duệ hút hết một bên nhưng không no, Thượng Quan Ngưng đành phải đổi người đưa bên còn lại vào miệng cục cưng.

Cũng may Cảnh Duệ vừa mới sinh ra, bao tử cũng không lớn, luân phiên hút sữa hai bên, cuối cùng cũng no.

Thằng nhóc đó nấc cụt một cái liền chìm vào mộng đẹp, cả quá trình cũng chỉ khóc nháo một chút, ngay cả mắt cũng không thèm mở ra, có lẽ là đói bụng lắm rồi cho nên mới tỉnh lại.

Thượng Quan Ngưng ôm con vào lòng, nhìn thấy bé ăn no rồi ngủ, trong lòng lập tức mềm mại, vô cùng hạnh phúc.

Cảnh Dật Thần không cho cô ôm nhiều: “Buông con xuống đi, để nó tự ngủ, em ôm nó lâu quá sẽ tê tay đó, còn dễ lưu lại mầm bệnh nữa.”

Thượng Quan Ngưng ngạc nhiên nhìn anh, vừa đặt con vào ổ chăn nhỏ vừa cười nói: “Sao chuyện này mà anh cũng biết!”

Mẹ cô và mẹ Cảnh Dật Thần đều đã mất, cho nên không có trưởng bối dạy Thượng Quan Ngưng nên ở cữ thế nào, chăm sóc trẻ con ra sao.

Lúc đầu Mạc Lan nói sẽ đến chăm sóc Thượng Quan Ngưng, nhưng mà bà không biết Thượng Quan Ngưng đã sinh, còn bị Tiểu Lộc đánh hôn mê, cho nên bây giờ còn vẫn còn choáng váng; thứ hai là Cảnh Dật Thần không thích Mạc Lan, cho nên không cho bà đến chăm sóc Thượng Quan Ngưng.

Anh đã gọi điện báo cho Triệu Chiêu biết, nhờ bà đến chăm sóc Thượng Quan Ngưng và đứa nhỏ.

Đương nhiên, tuy Cảnh Dật Thần không có kinh nghiệm thực tiễn, nhưng anh đọc sách lâu như vậy cho nên kinh nghiệm lý luận rất phong phú. Anh hiểu rõ những điều kiêng kỵ, đương nhiên biết Thượng Quan Ngưng không thể ôm con quá lâu.

Cảnh Dật Thần cười cười, nhìn thoáng qua bộ ngực đẫy đà của Thượng Quan Ngưng, nắm tay cô, nói một vài điều kiêng kỵ khi ở cữ cho cô biết, sau đó nói: “Anh nhờ dì nhỏ đến giúp đỡ, hôm nay dì sẽ đến, đến lúc đó em có gì muốn hỏi thì hỏi nhiều một chút. Những thứ anh nói đều là đọc từ trong sách ra, không nhất định sẽ chính xác. Chị Lan và chị Phương cũng đến, hai chị ấy đã sinh con rồi, chị Lan còn sinh đến hai đứa, cho nên kinh nghiệm rất phong phú, có hai chị giúp đỡ, em sẽ không mệt nữa. Theo dõi thêm hai ngày, nếu em và con khoẻ mạnh thì chúng ta về nhà.”

Anh bố trí mọi thứ ổn thoả, những thứ nên lo lắng cũng đã lo lắng rồi, cẩn thận mà chu toàn, trong lòng Thượng Quan Ngưng rất ấm áp.

Cô cười nói: “Được, đều nghe lời anh.”

Giữa trưa, chị Lan và chị Phương đã tới, hai người đều rất vui khi nghe nói Thượng Quan Ngưng sinh tiểu thiếu gia, gương mặt hồng hào cao hứng.

Còn hai tháng nữa mới đến ngày sinh dự tính của Thượng Quan Ngưng, không biết vì sao lại sinh non, nhưng mà điều này cũng không cản trở hai người vui vẻ.

Chuyện xưa nói rất đúng, sống bảy không sống tám, ý tứ chính là sinh non bảy tháng thì có thể sinh được, bình thường đều sống sót, ngược lại nếu là tám tháng thì sinh không dễ dàng.

Chị Lan còn cố ý đem theo canh cá trích giúp kích thích tiết sữa cho Thượng Quan Ngưng, vừa ăn cơm với chị Phương vừa nói: “Thiếu phu nhân, tôi thấy đầu của tiểu thiếu gia không nhỏ, tóc cũng nhiều như vậy, mới bảy tháng mà được như vậy, đúng là hiếm thấy, nhìn tiểu thiếu gia như là được sinh đủ tháng vậy đó, ngài không cần lo lắng, chắc chắn tiểu thiếu gia sẽ khoẻ mạnh!”

Thượng Quan Ngưng chưa nhìn thấy những đứa trẻ mới sinh khác, đương nhiên trong lòng không biết nên so sánh thế nào, nhưng nghe chị Lan nói vậy liền lập tức vui vẻ.

Cô chỉ sợ sinh không đủ tháng sẽ ảnh hưởng đến sự trưởng thành của Cảnh Duệ, nhưng nghe chị Lan khẳng định như vậy, tươi cười của cô lập tức vô cùng sáng lạn.

“Như vậy rất tốt, em cũng thấy Duệ Duệ rất có tinh thần, hồi nãy khi bé khóc, tiếng khóc phát ra không nhỏ chút nào, là một thằng nhóc khoẻ mạnh!”

Không có người mẹ nào lại cảm thấy con mình không tốt cả, Thượng Quan Ngưng cũng thế, cô nhìn thế nào cũng thấy Cảnh Duệ rất tốt.

Cảnh Dật Thần biết chị Lan nói thật, bởi vì buổi sáng hôm nay hắn nhìn thấy vài đứa nhỏ mới sinh trong bệnh viện, nhìn sơ qua không khác Cảnh Duệ cho lắm, hắn còn có cảm giác, tiếng khóc đứa nhỏ đó còn không vang dội như con mình!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.