Ở bệnh viện hai ngày, Thượng Quan Ngưng và bé Cảnh Duệ đều rất ổn.
Mộc Tâm đưa hai mẹ con đi làm kiểm tra đại khái, cười nói: “Thượng Quan Ngưng, cô có thể đưa con về nhà ở được rồi, hai,người đã không còn vấn đề gì rồi!"
Thượng Quan Ngưng rất vui vẻ, ôm Tiểu Duệ đang mở to mắt phun bong bóng, cảm kích nói: "May mà có cô Tâm Tâm, bằng không hai mẹ con tôi làm sao có thể đứng ở chỗ này."
Mộc Tâm nhìn Cảnh Duệ, mặt đầy sự ôn nhu: “Cô nói gì vậy, không phải tôi là bác sĩ sao, chuyên môn mà phụ trách chính là bảo vệ mẹ và em bé, đây là chức trách của tôi. Tôi rất thích tiểu bảo bối nhà cô, hiện tại đã đẹp như vậy, mai,sau lớn lên khẳng định là rất đựp trai."
Cô cảm thấy Cảnh Duệ sau này trưởng thành khẳng định sẽ rất giống Cảnh Dật Thần, đứa nhỏ này càng ngày càn giôang cha!
Hơn nữa Cảnh Duệ quả thật không giống một đứa trẻ sinh non 7 tháng, bé hoạt bát, ăn rất khỏe, mấu ngày hôm nay sữa của Thượng Quan Ngưng cũng dần nhiều lên. Nếu không sẽ không đủ cho bé ăn.
Mộc tâm rất rõ ràng, Cảnh Duệ sở dĩ cường tráng như vậy, Thượng Quan Ngưng có thể chất tốt như vậy.
Khẳng định là trong lúc cô mang thai vẫn luôn uống rượu thuốc hoàng kim, chẳng những thể chất của cô rất tốt, còn có thể giúp cho thể chất của Cảnh Duệ, nếu không khi sinh Cảnh Duệ ra không có khả năng khỏe mạnh hoạt bát như vậy.
Mộc Tâm quyết định, chờ sau khi bản thân mang thai, nhất định phải thương lượng với ông nội một chút rượu thuốc.
Hai ngày nay Cảnh Dật Thần chưa đi đến bất kì chỗ nào, chuyện gì nhi cũng chưa làm, anh đem tâm trí và thời gian để ở bên con và vợ.
Lúc này khi nghe Mộc Tâm nói có thể về nhà, anh liền cười ôm con, ở khuôn mặt con hôn lên một cái: “Con trai, có thể về nhà rồi!”
Chị Lan và chị phương thu dọn song, Triệu Chiêu cầm mũ và khăn quàng cổ, đem Thượng Quan Ngưng bịt kín mít, mới cho phép cô đi ra ngoài.
Thượng Quan Ngưng nhìn bản thân mình bị bao thành cái bánh chưng, dở khóc dở cười nói: "Dì nhỏ, như thế này cũng quá khoa trương đi, hiện tại là mùa xuân, bên ngoài không lạnh như vậy đâu! Con nhớ rõ người vương phi ở Anh quốc vừa sinh xong liền trực tiếp ăn mặc váy liền và gặp mặt quần chúng, con thấy cũng không có gì là không thỏa đáng.”
Triệu Chiêu coi cô như con gái của mình, một chút cũng không xa cách, trừng mắt với cô: “Có nơi nào khoa trương như vậy sao? Ngoại quốc cũng không hiểu, ở cữ là hợp lý nhất, nếu đầu tháng con không chú ý, về sau khẳng định sẽ bị bệnh! Hiện tại tuổi trẻ đương nhiên sẽ không cảm giác được, nhưng về sau già rồi sẽ phải chịu tội! Lúc bên ngoài rất lạnh, xương cốt toàn thân trên dưới đều sẽ đau vài tháng!”
Chị Lan cũng đi theo hát đệm: “Đúng vậy, Thiếu phu nhân, đây là truyền thống của chúng ta. Đã qua nhiều năm như vậy, khẳng định là rất có đạo lý, ở nhà không cần mặc nhiều như vậy, chỉ cần giữ ấm là được, nhưng về già sẽ hay bị đau đầu."
“Được rồi, vậy cứ mặc vậy đi.” Thượng Quan Ngưng bất đắc dĩ thỏa hiệp, dù sao mặc bao kín mít cũng không sao, trừ việc cử động hơi bướng ra cũng không có gì quan trọng.
A Hổ lái xe đưa đoàn người Thượng Quan Ngưng đến tiểu khu lệ cảnh, dọc theo đường đi Cảnh Dật Thần đều gắt gao ôm con, Thượng Quan Ngưng muốn ôm anh đều không cho, sau khi về đến nhà, anh vẫn luôn nói chuyện tâm sự với con, không để cho Thượng Quan Ngưng và Triệu Chiêu không khỏi buồn cười không được.
Thượng Quan Ngưng còn tốt, Cảnh Dật Thần ngày thường đều ở cùng cô, lời nói nhiều, cũng không có quá kinh ngạc.
Triệu Chiêu lại là bị chấn động rồi.
Cô chưa bao giờ biết, cháu ngoại của mình có thể nói lời như vậy.
Cô nhớ rất rõ ràng là Cảnh Dật Thần từ nhỏ đã không thích nói chuyện, người khác hỏi mười câu, hắn có thể trả lời một chữ đã là rất tốt rồi, hiện tại đã làm cha, lại thích con như vậy, rất thích nói chuyện với con, quả thật không giôang anh tí nào.
Cảnh Dật Thần không hề có cảm giác, căn bản không biết Thượng Quan Ngưng và Triệu Chiêu đang cười mình, bất quá cho dù anh biết thì cũng không thèm để ý.
Anh thật sự rất thương yêu con, rất thích nói chuyện với con.
“Duệ Duệ, kêu chaa, cha — cha —, Duệ Duệ lớn lên sẽ thông minh giống cha,,raat nhanh sẽ có thể nói chuyện, từ đầu tiên con nói khẳng định là Cha..."
Cảnh Dật Thần kéo dài âm cuối, dạy con kêu tiếng cha.
Tiểu gia hỏa trừng đôi mắt to nhìn anh, vừa đem tay cho vào trong miệng mút, lại vừa dơ chân cọ cọ lên mặt Cảnh Dật Thần.
Cảnh Dật Thần bắt lấy gót chân nhỏ bé của con, nhẹ nhàng cắn một ngụm, nói: “Con muốn đem chân cho cha ăn sao? Con gọi một tiếng cha, cha sẽ ăn, có được không?”
Triệu Chiêu bị chính cháu ngoại của mình làm cho bật cười, cười một lát đến mức đau bụng.
Cô chỉ vào Cảnh Dật Thần, vừa cười vừa nói với Thượng Quan Ngưng: “Nếu không phải tận mắt nhìn thấy dáng vẻ này của anh, thì cô tuyệt đối sẽ không tưởng tượng được anh yêu con đến mức này, đây là cảnh tượng không khác gì mặt trời mọc hướng tây!"
Thượng Quan Ngưng cũng cười, nhưng lại,khômg có cái gì ngoài ý muốn.
Lúc cô mang thai, Cảnh Dật Thần thường xuyên ôm bụng cô nói chuyện với em bé, hiện tại chẳng qua nói càng nhiều thêm mà thôi.
Cô quả thật có chút hiểu Cảnh Dật Thần vì vì cái gì mà yêu con đến vậy, đây là đứa con mà Cảnh Dật Thần chờ đợi đã lâu, thứ hai là anh muốn cho con mình được cảm nhận đầy đủ tình yêu của cha.
Cảnh Dật Thần từ nhỏ đã không được cha cưng chiều, hai cha còn bởi vì việc Triệu tình chết mà không hề nói chuyện với nhau, anh không nghĩ làm cho Cảnh Duệ giống hắn hồi nhỏ, không cảm thụ được sự ấm áp và tình thương của cha.
Cho nên từ lúc Cảnh Duệ vừa sinh ra, Cảnh Dật Thần đã rất yêu thương, hơn nữa không chút nào che lấp, tất cả mọi người đều có thể nhìn ra anh anh thương yêu con bao nhiêu.
Thượng Quan Ngưng nằm ở trên giường, nhìn Cảnh Dật Thần thật cẩn thận ghé vào mép giường của Cảnh Duệ, bắt lấy ngón chân nhỏ, trong lòng anh không khỏi mềm mại.
Có nhai bảo bối như vậy, nàng cả đời đều thấy đủ.
Ngày hôm sau về nhà ngày hôm sau, Cảnh Trung Tu đã tới rồi.
Đây là lần đầu tiên Cảnh Trung Tu tới nhà bọn họ, Thượng Quan Ngưng định dậy chào hỏi, lại bị Triệu Chiêu đè lại: “Tên họ Cảnh kia không phải người ngoài, con khách khí cái gì, mau nằm xuống, qua hai ngày mới có thể xuống giường, hiện tại xuống giường về sau khẳng định đau chân.”
Thượng Quan Ngưng tưởng nói mình không yếu như vậy, nhưng nhìn thấy bộ dáng của Triệu Chiêu, lại đem lời chuẩn bị nói tới bên miệng nuốt xuống, chỉ là cười với Cảnh Trung Tu một tiếng “Cha”.
Cô cũng đã nhìn ra, Triệu Chiêu là khó chịu đối với Cảnh Trung Tu!
Là do Triệu tình là người chị gái duy nhất của bà, nhưng lại bởi vì nữ nhân khác mang thai với Cảnh Trung Tu nhi mà đã chết, bà không tức giận mới là lạ.
Cảnh Trung Tu còn biết rõ ràng hơn Thượng Quan Ngưng, ông thẹn trong lòng, cho nên cũng sẽ không Triệu Chiêu so đo, càng sẽ không so đo với con dâu mới đẻ được mấy ngày.
Ông biết Triệu Chiêu ở chỗ này, vốn dĩ ông là không muốn cùng Triệu Chiêu như nhím chạm mặt, mỗi lần gặp mặt đều sẽ bị bà mắng, ông đều sợ đến hoảng.
Nhưng là thật sự ông kìm nén không được, cháu đã sinh được bốn ngày, mà ông còn chưa thấy!