Đường Vận giờ phút này phản ứng lại, thế nhưng lại nhanh hơn anh!
Hai phát đạn, trước sau bắn tới, toàn bộ đều găm vào ngực cô.
Cô thống khổ kêu thảm thiết, máu tươi rất nhanh liền lan rộng toàn bộ trước ngực cô, mà viên đạn xỏ găm qua lại mang đến lực cực mạnh vào, làm cô không tự chủ được mà lui về phía sau, vào lúc Cảnh Dật Thần chưa phản ứng lại thì một chân cô đã dẫm vào chân không, hoảng sợ thét chói tai rơi vào con sông ở dưới.
Cảnh Dật Thần không chút do dự thả người nhảy xuống.
Giờ phút này hắn nhảy xuống vực, không chỉ là vì muốn sống, mà càng là vì anh muốn tìm được người phụ nữ đỡ cho anh viên đạn kia!
Nếu không phải cô, có lẽ anh đã mất mạng!
Có người thật sự nguyện ý vì anh mà chết!
Anh đáng giá sao?
Anh không nói chuyện nhiều với cô, có khi tổng cộng không vượt quá mười câu! Anh trước nay đều coi cô như không khí mà đối đãi, chưa bao giờ từng nhìn vào mắt cô, thậm chí không biết gì về cô cả!
Nhưng một người phụ nữ như vậy, lại nguyện ý vì anh mà hy sinh tính mạng của bản thân!
Chưa từng có người nguyện ý vì anh mà đi tìm chết, anh cũng chưa từng nghĩ tới vì người khác mà phải chết.
Không có người đáng giá để anh làm như vậy, anh cũng vẫn luôn cảm thấy, bản thân mình không đáng để người khác làm như vậy.
Chẳng sợ không có tiq khả năng nào, anh phải tìm bằng được Đường Vận! Anh sẽ không để cô cứ như vậy mà chết đi!
Anh vẫn luôn là một người không có tâm, nhưng hôm nay, trong tâm can đóng băng của anh lại sinh ra một tia chấn động.
Anh mang theo nội tâm chấn động nhảy vào trong nước, lực lớn đánh vào, làm anh gần như hôn mê, nhưng anh chưa bao giờ giống như bây giờ, có một ý chí cực đại như vậy, anh muốn sống sót! Anh muốn cứu sống người con gái vì hắn mà hi sinh tính mạng kia.
Anh ở nơi lạnh băng đến tận xương giãy giụa để sinh tồn, ở trên đỉnh núi, đã xuất hiện bốn chiếc máy bay trực thăng, sau đó chính là tiếng kịch liệt bắn phá của súng, một khắc trước còn kêu gào, lúc sau liền từng người một ngã xuống, rất nhanh liền không còn tiếng động.
Cảnh Dật Thần mất tích ba ngày ba đêm, Cảnh Trung Tu vừa mới bắt đầu cũng không biết anb bị cầm tù, hai cha con quan hệ rất không tốt, mười ngày nửa tháng không thấy mặt cũng không nói lời nào cũng là việc bình thường, cho nên Cảnh Dật Thần khi bị người bắt đi, ông không hề biết.
Cho đến khi Cảnh Trung Tu nhận được cuộc điện thoại từ một dãy số xa lạ phát tới tin tức thì ông mới biết được, con trai của mình bị một thế lực bắt đi!
Tin tức nội dung là: Cảnh Dật Thần ở trong tay tao, nếu muốn bảo vệ tính mạng của nó, cầm một tỉ tới đổi! Nhớ kỹ, chỉ có thể để một người tới, nếu mày không nghe lời, vậy thì chờ nhặt xác con trai đi!
Cảnh Trung Tu tức giận vô cùng, chưa từng có người nào dám động vào con của ông, bởi vì những người đó nếu động vào con của ông thì tất cả đều sẽ bị mất mạng!
Cảnh Dật Nhiên sống chết thế nào ông cũng không để trong lòng, tính mạng của Cảnh Dật Thần là quý giá nhất! Cả đời này, ông chỉ nhận một đứa con là Cảnh Dật Thần, mặc dù bọn họ có quan hệ không tốt, nhưng người ông đau lòng, để ý, cũng chỉ có một mình Cảnh Dật Thần mà thôi!
Ông lập tức triệu tập lực lượng của chính mình, liên hợp đội cảnh sát hình sự thành phố A đi cứu Cảnh Dật Thần.
Ông ngồi ở trong máy bay trực thăng, trơ mắt nhìn con trai nhảy xuống vực, lòng ông đau đến không thể hô hấp!
Ông chỉ hận chính mình tới quá muộn, hận máy bay trực thăng đi quá chậm! Nếu không, ông sao có thể nhìn con trai nhảy xuống vực phía trước, ông sẽ có thể cứu được nó!
Lúc máy bay trực thăng hạ xuống, Cảnh Trung Tu bắt được mấy người sống, từ trong miệng bọn họ biết được, ông đã biết con trai mấy ngày nay sống như ở trong ngục!
Ông phái mọi người, phái máy bay trực thăng, tìm kiếm Cảnh Dật Thần dọc theo con sông chảy xiết kia.
Còn tốt, lúc tìm được Cảnh Dật Thần, anh còn có sự sống mỏng manh, tim vẫn đập.
Chỉ là, anh bị thương quá nặng, mất máu quá nhiều, vẫn luôn hôn mê mãi mới tỉnh lại.
Cảnh Dật Thần sau khi tỉnh dậy, phản ứng đầu tiên chính là đi tìm Đường Vận.
Anh không màng sự khuyên can của Mộc Vấn Sinh, không màng thân thể suy yếu và bị thương nghiêm trọng, vận dụng toàn bộ lực lượng của mình đi tìm người, nhưng mà lại không thu hoạch được gì!
Sống không thấy người chết không thấy sác, anh không tin Đường Vận đã chết, anh tình nguyện tin tưởng côcòn sống!
Anh mang theo sự khuất nhục và phẫn nộ, huyết tẩy thành phố A và mấy cái thế lực ngầm!
Chỉ cần là người khả nghi thì một người anh cũng đều không buông tha.
Nhưng mà, trong lòng anh rất rõ ràng, kẻ chủ mưu năm đó hại anh với Đường Vận vẫn còn sống, anh ngay cả tên kẻ chủ mưu cũng không biết!
Mười mấy năm qua, hắn vẫn luôn chèn ép thế lực đen, tận dụng hết sức lực tìm kiếm dấu vết năm đó để lại!
Mà hôm nay, hắn đã tìm được tên đầu sỏ gây tội!
Ở sau lưng thao túng này hết thảy, là thị trưởng đương nhiệm của thành phố B, đã từng là cảnh sát hình sự xuất sắc của thành phố B, đã từng thay chính nghĩa bắt giữ nhiều tội phạm nhất, là cục trưởng cục Công An!
Thân phận Du Mặc là sự yểm hộ hoàn mỹ của hắn!
Nếu không phải Đường Vận ở trong lúc vô tình nói ra với Cảnh Dật Nhiên, thì anh muốn tìm kẻ chủ mưu này ít nhất còn cần một khoảng thời gian rất dài!
Chỉ là, lần này không thể biết được sao anh có thể đi tới một nơi đầy xác và máu như vậy!
Một màn vào mười một năm trước lại chậm dãi quay lại!
Ngày hôm qua, anh quả thật có thử Du Mặc, bởi vì anh tra được Đường Thư năm đó có tí quan hệ với Du Mặc, nhưng lại không thể xác định, hai người quả thật là cùng một người.
Anh đã từng loại bỏ một số phần thế lực quan trọng của Đường Thư Năm, nhưng mặc dù Đường Thư năm tổn thất rất nhiều nhân thủ, tổn thất rất nhiều tài sản, nhung hắn vẫn không có hiện thân như cũ.
Đường Thư Năm đã hiều năm như vậy qua đi, vẫn luôn là một người phân thân, hắn thậm chí tìm một người thế thân cho mình, một khi có việc gì cần phân thân để xử lý thì hắn sẽ ở đằng xa điều khiển người thế thân kia thay hắn làm việc.
Mà thế thân của hắn, đêm hôm trước mới vừa bị Cảnh Dật Thần giết chết.
Lúc thế thân chết, Cảnh Dật Thần liền biết, người mình giết không phải Đường Thư Năm chân chính.
Cho nên thân phận của Du Mặc càng thêm khả nghi!
An bài cho Triệu An An cùng Du Mặc thân cận, căn bản chính là do Triệu lão thái thái vì phối hợp với kế hoặc của Thượng Quan Ngưng, trước tiên liền an bài tốt.
Du gia xác thật vẫn luôn là nguồn cung ứng châu báu của Triệu gia, hai nhà đã hợp tác rất nhiều năm, chẳng qua, nếu thật sự muốn lội lại ngược dòng lúc hợp tác, thì thời gian vừa lúc là mười một năm trước!
Cái con người Du Mặc này trước kia quả thật là có tồn tại, chẳng qua, hắn trước kia vẫn luôn rất ít lộ diện, người biết hắn không nhiều lắm, hắn đã từng là bộ đội đặc chủng, sau khi bị thương liền xuất ngũ về nhà dưỡng thương, một năm sau mới bắt đầu dần dần lộ diện, hơn nữa vào đội cảnh sát hình sự thành phố B, từ đây dùng mười một năm từ một người cảnh sát hình sự biến thành một thị thị trưởng!
Du Mặc ẩn tàng nhiều năm như vậy, không chỉ có Cảnh Dật Thần đã sớm biết, hơn nữa còn có quan hệ với Trịnh Kinh rất không tồi, thanh danh của hắn ở giới hắc bạch đều rất tốt, nếu không việc làm thị trưởng rất khoa khăn.
Ngày hôm qua, Cảnh Dật Thần thử, kinh động Du Mặc, hắn tương kế tựu kế, làm bộ hoảng loạn chạy trốn, bẫy Cảnh Dật Thần cắn câu.