Đường Thư Niên nghe Cảnh Dật Nhiên nói xong, chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen!
Vương quốc dưới đất mà hắn luôn kiêu ngạo, lại bị Cảnh Dật Nhiên kêu hai tiếng “Ổ chuột”!.
Nơi này người bình thường căn bản không thể đột phá, hơn nữa hắn kiến tạo thông đạo và hầm ngầm dưới lòng đất, là từ mười thầy thiết kế nổi tiếng thiết kế tạo ra, sau khi làm xong, hắn liền giết hết mười người này, phòng ngừa lỡ để bọn họ lộ bí mật!
Còn về bản vẽ thông đạo dưới đất, chỉ có một mình hắn biết, hơn nữa căn bản không có vẽ ra giấy, hắn đều nhớ tất cả lộ tuyến vào trong đầu mình, đem tất cả bản vẽ đốt sạch sẽ!
Nhưng mà, hôm nay Cảnh Dật Nhiên lại dễ dàng vào được!
Điều này làm cho sự tự tin của Đường Thư Niên bị đả kích thật lớn!
Hắn vốn tưởng rằng, Cảnh Dật Thần cũng không hơn gì mấy, hắn ta căn bản không lợi hại giống như truyền thuyết. Hắn tổng cảm thấy lời đồn đãi nói Cảnh Dật Thần thành thần thoại, cũng chỉ do Cảnh Dật Thần dựa vào thế lực khổng lồ của Cảnh gia mới có thể làm cho nhiều người kính sợ như vậy.
Mười một năm trước bị hắn nắm trong tay, kém chút nữa mất mạng, còn để lại di chứng khó có thể bỏ, mười một năm sau bị hắn bắt lần nữa, thoạt nhìn căn bản không có sức để trở về.
Đường Thư Niên bắt đầu từ ngày hôm qua, tuy rằng trên mặt một mảnh lạnh nhạt, nhưng trên thực tế nội tâm của hắn vô cùng đắc ý.
Cảnh Dật Thần ở hai Thế giới hắc bạch và cả nước đều vô cùng nổi danh, thành phố A là thiên hạ của Cảnh gia, thành phố B và thành phố A kề nhau, mọi người đối với tên Cảnh Dật Thần đã sớm như là sấm bên tai, một người cao cao tại thượng như vậy, nay bị hắn tra tấn nửa chết nửa sống, ngay cả vợ và cha của mình phải vào cứu.
Đây là sỉ nhục của Cảnh Dật Thần, nhưng đây là vinh quang của Đường Thư Niên hắn!
Nhưng mà, loại vinh quang này hóa ra đều là giả!
Hóa ra vì ngày hôm nay Cảnh Dật Thần đã sớm chuẩn bị! Nhất định hắn ta đã sớm biết vương quốc dưới đất mà hắn tân tân khổ khổ mười mấy năm xây dựng nên!
Nếu không người của hắn ta sao có kgar năng nhanh như vậy Cảnh Dật Nhiên đã tìm được nơi cơ mật quan trọng nhất của hắn!
Giải được mật mã của cái cửa?!
Điều này sao có thể!
Tới bây giờ Đường Thư Niên vẫn không tin được, hệ thống cửa phân biệt bằng dấu vân tay của hắn là tiên tiến nhất trên Thế giới, nếu không có tay hắn, những người khác không có khả năng vào trong!
Nhưng mà sự thật xảy ra trước mắt, hắn không thể không nhìn thẳng vào.
Cảnh Dật Nhiên còn đang lải nhải tàn phá tâm tình Đường Thư Niên: “Chậc chậc, Cảnh Dật Thần vì đối phó mày, bỏ ra không ít công sức, tao còn không thấy hắn đối phó tao như vậy đâu, chẳng lẽ bởi vì tao còn đần hơn con chuột như mày? Sao có khả năng như vậy được, sỉ số thông minh của tao ít gì cũng phải một trăm sáu! Nhìn bộ dáng ngu ngốc của mày, sỉ số thông minh bằng một nửa tao là vui lắm rối. Mày con chuột đồng này, cũng có thể tìm ra một chỗ làm người khác tò mò như vậy, còn chỗ khác, chỉ cần có tiền ai làm chẳng được? Thật sự là ngốc muốn chết, chuẩn bị hơn mười năm, kết quả tất cả đều là bã đậu!”.
Cãi nhau, trước kia ngay cả Cảnh Dật Thần cũng không phải là đối thủ của Cảnh Dật Nhiên, công phu miệng lưỡi của hắn vô cùng lợi hại, tổn hại đến can của người ta.
Đường Thư Niên có bao giờ đụng tới người ba gai như vậy, vốn dĩ lòng nóng như lửa đốt chỉ muốn trốn thật nhanh, lúc này trái tim đều bị hắn nói trở nên vỡ vụn!
Bên ngoài tiếng nổ mạnh càng kịch liệt hơn lần trước, làm cả người Đường Thư Niên lạnh như băng, như là đứng trong vết nứt giữa hai mảng băng tuyết.
“Đường công tử, cậu ngồi đi! Một khi tôi ở chỗ này, đám người kia nhất định không dám ném bom vào trong đây đâu. Cậu đó, lát nữa không chết, mau mau thừa dịp bản thân còn sống uống chút rượu, đến âm phủ địa phủ, thành ma quỷ, vậy không uống được cái gì đâu!”.
Đường Thư Niên tức đến hốc mắt đỏ lên, gân xanh trên trán giật thật mạnh, bực tức nói nói: “Cảnh Dật Nhiên, mày đừng vui mừng quá sớm! Mạng của Cảnh Trung Tu và Cảnh Dật Thần đều ở trong tay tao, nếu mày không cho người bên ngoài dừng tay, tao sẽ lập tức kêu người ném bom ở chỗ đó! Đến lúc đó ai biến thành ma quỷ đi gặp Diêm Vương thì biết!”.
Hắn nghĩ bản thân đã ra đòn sát thủ, nghe được mạng của Cảnh Trung Tu và Cảnh Dật Thần có thể chết bất cứ lúc nào, Cảnh Dật Nhiên sẽ thu liễm một chút, thế nhưng hắn ta lại cười ha ha, cao hứng uống mấy hớp rượu.
Đường Thư Niên không hiểu nhíu mày, lớn tiếng hỏi: “Mày cười cái gì!”.
“Tao cười mày không phân rõ tao rốt cuộc ở bên phe nào!”. Cảnh Dật Nhiên tuấn mỹ đến cực điểm trên mặt tràn ngập ý cười, hắn trừng to mắt nói: “Chẳng lẽ mày không biết, tao với bọn họ như thủy hỏa bất dung [1] sao? Tao ước gì hai người họ chết sớm một chút, bởi vì một khi hai người họ chết, tao mới có quyền thừa kế Cảnh gia, người cha tốt của tao và anh trai tốt của tao, dốc sức làm cả đời, giành nhiều tiền như vậy, mỗi ngày tao không làm gì cả, chỉ đốt tiền chơi, cũng phải đốt tới một trăm tám mươi năm mới hết!".
[1] Thủy hỏa bất dung: Nước và lửa không hòa quyện vào nhau, ở đây ý chỉ không hợp nhau. (Thủy: nước; Hỏa: lửa)
Đường Thư Niên bị hắn thay đổi thái độ 180° làm có chút mơ màng, hắn cà lắm nói: “Mày mày mày... mày có ý gì!”.
“Mày xem, tao đã nói chỉ số thông minh của mày không bằng một nửa của tao mà”. Cảnh Dật nhiên giả bộ thất vọng lắc đầu, cười nói: “Ý của tao là, mày cứ cho nổ đi, nổ chết đám người bọn họ, sau này tao không cần tốn sức đối phó bọn họ nữa!”.
Đường Thư Niên không thể tin nói: “Mày muốn để bọn họ chết?!”.
“Lời nói này, mới vừa rồi rõ ràng là mày muốn nổ chết bọn họ, có liên quan gì tới tao đâu! Sau này, chờ cháu tao trưởng thành hỏi lại, tao có thể hợp tình hợp lý, quang minh lỗi lạc trả lời nó, giết cha mẹ và ông nội của nó, là một người khốn nạn tên Đường Thư Niên, không có liên quan tới chú của nó!”.
Đường Thư Niên bị giọng điệu giả mù sa mưa của Cảnh Dật Nhiên làm giận sôi gan, Cảnh Dật Nhiên và Cảnh Dật Thần hoàn toàn đối lập nhau!
Cảnh Dật Thần nói rất ít, tích chữ như vàng, vẻ mặt lạnh lùng, chưa bao giờ ra vẻ với người khác.
Cảnh Dật Nhiên thì hoàn toàn ngược lại với hắn ta, hắn không chỉ có khuôn mặt tuyệt mỹ không phân biệt được nam nữ, hơn nữa còn vô cùng dong dài, cười hì hì cằn nhằn nói không ngừng, giống như tám đời không được nói chuyện vậy! Hết lần này tới lần khác không biết hắn nói câu nào là thật, câu nào là giả!
Đường Thư Niên bị Cảnh Dật Nhiên quấn lấy có chút mệt mỏi, dứt khoát cũng mặc kệ hắn ta muốn cho cha con Cảnh Trung Tu và Cảnh Dật Thần chết là thật hay là giả, hay cố ý phóng bom khói bảo vệ hai người họ, hắn trực tiếp hỏi: “Cảnh Dật Nhiên, rốt cuộc mày tới đât để làm gì! Chẳng lẽ mày dẫn theo nhiều người Cảnh gia như vậy vì muốn nổ banh chỗ này, hay vì đến để uống rượu?”.
Cảnh Dật Nhiên nghe vậy, nhẹ nhàng đặt ly rượu xuống, rồi sau đó cười thật sáng sủa, lộ ra ranh nanh trắng đều đáp: “Đương nhiên không phải! Bản công tử không thích uống rượu ở nơi hang chuột ầm ĩ như vậy, đau đầu!”.
Hắn vươn thon dài ngón tay chỉ chỉ bóng dáng nhỏ nhắn trên màn ảnh, dùng giọng điệu ngạo nghễ và tự đắc nói: “Đây là người lợi hại nhất, cũng là cô gái của tao! Tao đến để bảo hộ cô ấy!”.
Đường Thư Niên nhìn theo ngón tay Cảnh Dật Nhiên chỉ trên màn hình.