Cuối cùng, Cảnh Dật Nhiên vẫn không tìm được Đường Thư Niên.
Bởi vì, thông đạo mà hắn chạy trối chết, lại thông với dòng sông.
Con sông đó đã sớm bị Đường Thư Niên cải tạo, Cảnh Dật Nhiên dẫn người tìm thế nào cũng không thấy bóng dáng Đường Thư Niên, hắn nghĩ, chắc chắn con sông đó còn có đường khác, có lẽ Đường Thư Niên đã trốn từ chỗ đó.
Tuy hắn luôn mắng Đường Thư Niên là con chuột chạy trong tầng hầm, nhưng thật ra, hôm nay khi Cảnh Dật Nhiên nhìn thấy thông đạo phức tạp trong tầng hầm, hắn đã rất sợ hãi.
Đường Thư Niên đã đem tất cả tinh lực và tiền bạc đi xây dựng thế giới ngầm của hắn.
Trình độ ở phương diện này của Đường Thư Niên đã lên tới đỉnh cao, tuy Cảnh Dật Thần có thể sờ thấu một bộ phận, nhưng không thể nắm bắt tất cả thông đạo trong tay.
Trong lòng Cảnh Dật Nhiên cũng rất tức giận, hắn tồn tại tâm tư ganh đua cao thấp với Cảnh Dật Thần, hắn nghĩ lần này mình nhất định có thể giết chết Đường Thư Niên, làm cho Cảnh Dật Thần tâm phục khẩu phục.
Kết quả, vẫn là làm cho người ta trốn thoát.
Hắn trở lại chỗ đó, phá huỷ toàn bộ thế giới ngầm của Đường Thư Niên, những thủ hạ còn lại bên trong của Đường Thư Niên, hắn cũng không hề thương tiếc mà cho nổ chết hết. Dù sao thì cũng là do Đường Thư Niên nuôi dưỡng, cũng không phải là thứ tốt lành gì, nếu chết hết thì thể vì dân trừ hại, còn có thể giảm đi một ít kẻ thù.
Chỗ của Cảnh Trung Tu cũng gặp trở ngại.
Đám người Cảnh Trung Tu đã đi rất lâu trong tầng hầm, đã gặp thủ hạ của Đường Thư Niên, bọng chúng từ cửa khác đi vào, hơn nữa còn đem theo súng.
Nếu không phải Cảnh Trung Tu trang bị đầy đủ, còn có nhiều tay súng bắn tỉa thì chắc chắn mấy trăm người của đối phương có thể xử lý bọn họ!
Bóng tối trong tầng hầm là nơi ẩn nấp tốt nhất cho họ, nhưng mà cũng kéo dài thời gian chiến đấu của hai bên.
Người của Đường Thư Niên muốn kéo dài, bọn họ không bị thuốc ảnh hưởng, cho nên có nỗi sợ hãi rất lớn đối với cái chết, bọn họ đều muốn sống, căn bản là không có ai tiến về phía trước.
Cảnh Trung Tu lại không dây dưa nỗi nữa.
Lúc nào ông cũng muốn đi vào bên trong xem xét tình hình của con trai và con dâu, ông biết mười một năm trước Cảnh Dật Thần đã trải qua chuyện gì, ông không muốn lãng phí một giây nào, bởi vì ông không muốn con trai lại nhận cái loại tra tấn không thuộc về mình nữa.
Tiến về phía trước, chắn chắn sẽ hao tổn thủ hạ, nhưng mà ông phải đi.
Cũng may người ông mang đến đều là cao thủ, chỉ cần người của đối phương có một chút động tĩnh thì đều mất mạng, người của Cảnh Trung Tu càng tiến lên thì người của đối phương bại lộ lại càng nhiều, khi bọn họ chết hơn một nửa, những người còn lại không chiến đấu nữa mà bỏ chạy.
Khi Thượng Quan Ngưng nhìn thấy Cảnh Trung Tu xuất hiện, vội vàng kêu lên: “Ba, bọn con ở đây! Dật Thần bị thương, ba mau dẫn bác sĩ đến!”
Lúc đầu Cảnh Trung Tu dẫn theo hai bác sĩ đi vào, nhưng bọn họ đã mất mạng trong vụ nổ rồi.
Thủ hạ của ông và Tiểu Lộc giải quyết những người còn lại, ông đi đến bên người Thượng Quan Ngưng, nhìn thấy dáng vẻ đầy máu của Cảnh Dật Thần, không hỏi gì mà chỉ nói: “Đi, A Ngưng, ba cõng nó ra ngoài.”
Cho đến bây giờ, Cảnh Dật Thần không thích bị người ta đụng chạm, nhưng thật ra khi chạm vào người thân, anh sẽ không có cảm giác bài xích quá mãnh liệt.
Ví dụ như Cảnh Trung Tu, ông là cha Cảnh Dật Thần, giống như giữa cha con có quan hệ huyết thống, cho dù quan hệ giữa bọn họ không hoà hợp, Cảnh Dật Thần cũng không vì sự đụng chạm của ông mà ghê tởm đến nỗi nôn mửa.
Đương nhiên, anh cũng không thoải mái.
Người duy nhất đụng chạm da thịt với anh mà không làm anh cảm thấy khó chịu, cũng chỉ có Thượng Quan Ngưng mà thôi, à, bây giờ còn có thêm đứa con bảo bối Cảnh Duệ của anh nữa.
Thượng Quan Ngưng không hề do dự, trực tiếp giúp đỡ Cảnh Dật Thần đứng dậy, muốn đỡ anh nằm sấp lên lưng Cảnh Trung Tu, để Cảnh Trung Tu cõng anh ra ngoài.
Cô không cảm thấy để Cảnh Trung Tu cõng Cảnh Dật Thần thì có gì kỳ lạ, cũng không cảm thấy Cảnh Trung Tu năm mươi tuổi cõng Cảnh Dật Thần thì có được không, bởi vì dáng người Cảnh Trung Tu rất cao, thân thể luôn tốt, cho nên cõng Cảnh Dật Thần rất dễ dàng.
Cảnh Dật Thần không chịu, anh thản nhiên nói: “Anh không sao, anh có thể tự đi.”
Anh đã hơn ba mươi tuổi rồi, ngay cả con cũng có rồi, sao có thể để cha mình cõng chứ?!
Anh tình nguyện tự đi ra ngoài!
Cảnh Trung Tu cũng đoán được Cảnh Dật Thần sẽ không đồng ý, ông cũng không khuyên, chỉ là nhìn Thượng Quan Ngưng, chờ cô nói chuyện.
Dù sao thì Thượng Quan Ngưng còn đau lòng và sốt ruột hơn người làm cha là ông. Đứa con chọn vợ cũng rất chuẩn, vậy mà tìm được người đau lòng vì nó như vậy, không quan tâm gì hết mà đi vào tầng hầm, thậm chí còn giằng co với Đường Thư Niên một lúc lâu, ngay cả mạng sống cũng không để ý.
May là cô không xảy ra chuyện gì, nếu không sau này chắc chắn ông sẽ bị Cảnh Dật Thần quở trách.
Thượng Quan Ngưng không chú ý đến vẻ mặt của Cảnh Trung Tu, toàn bộ tâm tình của cô đều ở trên người Cảnh Dật Thần.
“Dật Thần, trên người anh bị thương rất nhiều, sao có thể tự đi được? Tầng hầm này rất sâu và lòng vòng, đi rất xa, thân thể anh sẽ không chịu nổi. Anh lên lưng ba đi, nếu anh cảm thấy không tốt, lưng em cũng được! Em uống máu của Tiểu Lộc rồi nên rất mạnh.”
Thượng Quan Ngưng biết anh không thích người khác chạm vào, cũng biết anh luôn hiếu thắng, để anh leo lên lưng Cảnh Trung Tu trước mặt nhiều người như vậy, chắc chắn là anh không chịu được.
Nhưng mà để người khác cõng lại càng không được, Cảnh Dật Thần bài xích sự tiếp xúc của Cảnh Trung Tu, đối với người khác, anh lại càng bài xích lợi hại hơn.
Cả người Cảnh Dật Thần đều yếu ớt, nhưng mà nghe thấy lời của Thượng Quan Ngưng, anh vẫn cố gắng đứng thẳng.
Sao có thể để thân thể ốm yếu của Thượng Quan Ngưng cõng anh?
Không được!
Không cho cha cõng, chẳng lẽ sẽ để vợ cõng được sao?
Cảnh Dật Thần không làm được.
Anh có ý chí rất mạnh, tuy miệng vết thương trên người rất đau, nhưng mà so với mười một năm trước, này đã tốt hơn rất nhiều, anh cảm thấy mình có thể tự đi ra ngoài.
Còn nữa, lúc này điều làm anh để ý chính là, Thượng Quan Ngưng uống máu của Tiểu Lộc?!
Cảnh Dật Thần và Cảnh Trung Tu cùng nhíu mày nhìn Thượng Quan Ngưng, sau đó mở miệng nói: “Em (con) uống bao nhiêu?”
Thượng Quan Ngưng không biết vì sao hai người lại khẩn trương như vậy, cho nên cô nói: “Chỉ uống một chút...”
Thật ra, cô không biết mình uống bao nhiêu, bởi vì Tiểu Lộc nắm cằm cô, cứng gắn đổ máu vào miệng cô.
Nhưng mà, cô cảm thấy mình uống không nhiều lắm.
Giọng nói thản nhiên của Tiểu Lộc vang lên: “Là tôi ép chị ấy uống, còn uống không ít, chắc chắn sẽ có di chứng, chẳng qua là bây giờ nhìn không ra, nhưng chắc chắn ngày mai xương cốt sẽ đau.”