Nụ hôn này không kéo dài, Cảnh Dật Nhiên buông Tiểu Lộc ra rất nhanh, nhưng mà anh lại lập ra quy củ: “Sau này mỗi ngày đều phải chủ động đến hôn anh, có nghe thấy không?”
Tiểu Lộc khó hiểu: “Vì sao?”
“Bồi dưỡng tình cảm!”
Cảnh Dật Nhiên lại đeo găng tay bắt đầu rửa chén, trong lòng lại nghĩ, mỗi ngày hôn một cái, không cần đến nửa tháng là có thể thích ứng! Đến lúc đó mới tiến hành bước tiếp theo, chứ hai người không thể quá bảo thủ đúng không? Giống như khi dễ anh không phải đàn ông vậy!
Rửa chén xong thì Cảnh Dật Nhiên vọt vào phòng tắm tẩy rửa mùi dầu khói trên người, thay đổi quần áo rộng rãi ở nhà rồi ôm Tiểu Lộc nằm trên sô pha xem tin tức.
Tiểu Lộc cũng đã tắm rồi, tóc của cô ướt sũng, trên người mang theo mùi sữa tắm thơm phức, làm Cảnh Dật Nhiên có chút thoả mãn.
Tiểu Lộc im lặng nằm trên người anh, xem tin tức giải trí cùng anh.
Ban đầu cô không có hứng thú với nó, nhưng mà ở cùng Cảnh Dật Nhiên lâu như vậy, anh có thói quen xem mấy thứ này, còn nhất định phải ôm cô cùng xem, cô cảm thấy rất nhàm chán nên cũng xem chung.
Còn nữa, cô học được rất nhiều thứ hữu dụng từ tin tức bát quái giải trí này.
Chương trình này, giống như mở ra cánh cửa thế giới cho cô, chuyện bên trong làm cô tò mò khó hiểu, tại sao những người đó lại yêu đến chết đi sống lại, sau đó lại không ngừng chửi rủa nhau giống như kẻ thù.
Cảnh Dật Nhiên nói những cái đó là chuyện thường ngày, kêu cô nên học nhiều một chút, sau này tình cảm có thể trở nên phong phú.
Tiểu Lộc không biết nó có gì tốt, sao những người đó sống còn mệt hơn cả cô, cuộc sống của cô rất đơn giản, tuy cô là sát thủ, tuy thân thể cô có tai hoạ ngầm, nhưng mà cô chưa bao giờ đi quậy phá, vì sao những người đó lại thích gây sự như vậy chứ?
Cảnh Dật Nhiên xem TV một lát, nhìn thấy tóc Tiểu Lộc chưa được sấy khô, mà cô lại hồn nhiên không thèm để ý, không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu, nha đầu này ghê gớm thật, không thèm để bụng những việc nhỏ nhặt, tóc ướt như vậy, cũng không sợ bị cảm.
Cảnh nhị công tử quá đau lòng, nhưng anh lại quên mất, với thân thể của Tiểu Lộc, cảm mạo vân vân không thể nào đả bại được cô! Tất cả bệnh độc, vào thân thể cô, chỉ có một hậu quả -- Chết! Ai kêu cô là ký chủ mạnh mẽ làm chi!
Máy sấy trong nhà là do Cảnh Dật Thần nhờ người ta mua, mục đích lúc đầu đương nhiên không phải là sấy tóc cho Tiểu Lộc, bởi vì lúc ấy, tình cảm giữa anh và Tiểu Lộc vẫn chưa thân mật đến trình độ này, anh sẽ không sấy tóc cho cô.
Anh là người đàn ông anh tuấn chơi bời, mức độ để ý đến kiểu tóc đã sắp vượt qua mức độ để ý đến mạng sống rồi.
Đầu có thể đoạn nhưng kiểu tóc không thể loạn, đây đã từng là miêu tả chân thật về Cảnh nhị công tử phong lưu phóng khoáng.
Anh tắm rửa xong, nhất định là phải sấy tóc, còn phải sấy ra hình ra dạng.
Không sấy tóc, tuyệt đối không bước ra khỏi cửa.
Đương nhiên, lúc trước khi còn ở Cảnh gia, anh có nhà tạo mẫu tóc chuyên môn làm tóc cho anh, sau đó ở một mình, không còn nhà tạo mẫu tóc nữa, anh phải tự học đến nỗi trình độ đã lên cấp đại sư rồi.
Sấy tóc cho Tiểu Lộc, cũng là chuyện anh thường làm, còn làm rất tốt.
Trước kia, anh thích con gái ăn mặc xinh đẹp một chút, thích nhất người có mái tóc dài, tốt nhất là màu cà phê, hoặc là màu rám nắng, bởi vì như vậy có vẻ hoạt bát.
Anh từng bởi vì mái tóc ngắn màu rám nắng của Thượng Quan Ngưng mà thích đến mãnh liệt, có người nhuộm tóc cũng không đẹp, nhưng mà Thượng Quan Ngưng thuộc loại sau khi nhuộm tóc thì rất có khí chất.
Nhưng mà, bây giờ anh lại thích mái tóc đen tuyền của Tiểu Lộc, rất mềm mại, giống như tơ lụa thượng hạng, làm anh yêu thích đến nỗi không thể buông tay.
Sấy tóc cho Tiểu Lộc, là lạc thú của Cảnh Dật Nhiên, mà Tiểu Lộc cũng rất thích việc Cảnh Dật Nhiên sấy tóc cho mình -- Trước kia anh chưa từng chăm sóc cô cẩn thận như vậy.
Mở máy sấy, Cảnh Dật Nhiên thành thạo sấy tóc cho cô, sấy được một nửa, đột nhiên đầu óc anh loé sáng, nói: “Tiểu bảo bối, anh cắt tóc cho em được không?”
Tiểu Lộc vẫn luôn ngại tóc mình quá dài, khi hành động đều có chút không tiện.
Thật ra cô rất chung tình với tóc ngắn, nhưng cô không cắt, lại không thích thợ cắt tóc cầm “vũ khí” như kéo đưa đến đưa đi trên đầu mình, trường hợp này, làm cô cảm thấy đối phương có âm mưu, thừa dịp cắt tóc để chấm dứt sinh mạng cô.
Bởi vì trong tổ chức sát thủ có hai người chết như thế này, cho nên Tiểu Lộc rất kiêng kị thợ cắt tóc, rất nhiều người trong tổ chức sát thủ cũng thế, bọn họ không đến tiệm cắt tóc mà tự mình giải quyết.
Tiểu Lộc cũng như thế, cô chưa từng đến tiệm cắt tóc, đều là tự cô cắt ngang khi tóc mình quá dài, nhưng cô không thích cắt tóc quá ngắn, mà sẽ cắt thành cái đuôi ngựa nhỏ.
Bây giờ Cảnh Dật Nhiên muốn cắt tóc cho cô, cô vui vẻ đồng ý.
Cô không chịu được việc người khác cầm kéo đưa tới đưa lui trên đầu mình, nhưng sẽ không bài xích Cảnh Dật Nhiên, anh cầm kéo, đương nhiên là cô rất yên tâm.
Chẳng qua, đến khi cô ngồi vào chiếc ghế trên ban công, cô mới nhớ tới một vấn đề: “Cảnh Dật Nhiên, anh có thể cắt tóc hả?”
Cái loại cắt tóc với kỹ thuật cao thế này, đương nhiên là anh... Không biết.
Nhưng mà, không biết thì cũng có thể cắt mà, dù sao thì tóc Tiểu Lộc cũng dài như vậy, cắt ngang là được, việc nhỏ!
“Chuyện cắt tóc đơn giản như vậy, sao có thể làm khó bản công tử? Yên tâm đi, chắc chắn sẽ cắt rất đẹp!”
Cảnh Dật Nhiên mặt dày không hề chớp mắt.
Tiểu Lộc đơn thuần tin là thật, cô gật gật đầu, trong giọng nói có một chút tán thưởng: “Không ngờ anh có thể làm được việc này, thật lợi hại. Không giống em, ngoại trừ giết người thì em không hiểu gì hết. Xem ra, sau này chúng ta sẽ không đói chết, anh cắt tóc em giết người, chúng ta sẽ có thịt ăn!”
Bàn tay cầm kéo của Cảnh Dật Nhiên run lên một chút, một đám tóc dài liền rơi xuống.
Sao lời này lại kỳ lạ như thế!
Cái gì gọi là giết người sẽ có thịt ăn?!
Nghe rất khủng bố!
Cảnh Dật Nhiên cảm thấy, chắc chắn vài ngày sắp tới mình sẽ không ăn thịt được!
Huống chi, anh sẽ không cắt tóc, trình độ của anh, chỉ có thể dụ dỗ Tiểu Lộc, đổi thành người khác, chắc chắn sẽ cười chết anh.
Nhưng mà, cũng may chuyện cắt tóc này cũng dễ, chỉ cần tay Cảnh Dật Nhiên không run, cắt tóc vẫn là không có vấn đề gì quá lớn.
Cảnh Dật Nhiên vẫn thích Tiểu Lộc để tóc dài, bởi vậy cho nên không cắt nhiều lắm.