Chờ đến khi Tiểu Lộc lấy gương lại xem, cô liền trừng mắt nói: “Anh bận rộn nửa tiếng, sao tóc em không có thay đổi gì hết vậy?”
Tóc của cô chỉ ngắn đi một chút mà thôi, hiện tại vẫn là tóc dài, cô nghĩ mình sẽ thấy mái tóc ngắn ngủi, kết quả lại không được như cô mong muốn!
Sao anh lại cắt tóc như thế chứ!
Cảnh Dật Nhiên mệt đến nổi cổ tay cũng mỏi nhừ, nhưng mà “khách hàng” của anh lại không đồng ý, khoé môi anh run rẩy một chút, nói: “Mắt em sao thế, tóc đã ngắn hơn rất nhiều rồi! Sao em còn chưa thấy nó thay đổi hả?”
“Không được, quá dài, cắt thêm một chút.”
“Không cắt nửa, dài vậy được rồi, có chút nữ tính.”
Tiểu Lộc mặc kệ việc nữ tính gì đó, cô chỉ biết rằng tóc quá dài sẽ có vướng bận.
“Tóc của em, em nói cắt thì cắt, tóc quá dài, khi giết người sẽ không tiện, sẽ làm chậm sức chiến đấu của em!”
Đây là lần đầu Cảnh Dật Nhiên nghe nói, tóc dài sẽ ảnh hưởng đến việc giết người!
Anh không hờn giận ôm thắt lưng cô, nhíu mày nói: “Sau này không cho em đánh nhau, cũng không được giết người, tóc dài một chút cũng không có gì trở ngại.”
Lúc này Tiểu Lộc mới tỉnh lại, hình như sau này cô không cần phải đi làm nhiệm vụ giết người nữa, cuộc sống của cô đã khác xưa rất nhiều rồi.
Nhưng mà, cô vẫn có thói quen giữ vững trạng thái, để đối phó với những tình huống xảy ra đột ngột.
Ví dụ như hôm qua, nếu trạng thái của cô không tốt, chắc chắn sẽ thiệt thòi.
Phải biết rằng, cô không chỉ có sức mạnh kinh người, mà tốc độ của cô cũng rất nhanh nhẹn, khi tốc độ của cô đạt đến cực hạn,cô có thể cướp súng trước khi kẻ địch nổ súng!
Nhưng mà, nếu tóc quá dài, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến tốc độ của cô.
Cô nghĩ nghĩ, vẫn là nói: “Em không thích tóc quá dài, không tiện, gội đầu cũng phiền nữa, anh cắt cho em đi.”
Cảnh Dật Nhiên không lay chuyển được cô, đành phải cầm kéo cắt tóc cho cô, bây giờ cắt thêm nữa, đúng là ngắn như đuôi ngựa, cứ như vậy, cô lại càng giống cô bé mười tuổi.
Tiểu Lộc nhìn mình trong gương, cuối cùng cũng vừa lòng.
Nhưng mà, hình như tay nghề của Cảnh Dật Nhiên cũng giống như cô, dù sao thì cô cũng đã có kinh nghiệm tự cắt tóc nhiều năm, mà Cảnh Dật Nhiên lại là lần đầu.
Đối với kiểu tóc này nọ, cho đến bây giờ, Tiểu Lộc chưa từng để ý, nếu không phải bởi vì đầu trọc sẽ dễ bại lộ thân phận, làm người khác chú ý, cô vì muốn bớt việc, cũng có thể cạo đầu.
Lúc đầu Cảnh Dật Nhiên nghĩ, cắt tóc cho Tiểu Lộc sẽ làm anh có cảm giác thành tựu, nhưng mà kết quả lại không giống như thế.
Tay nghề của anh, đúng là không tốt, may mà Tiểu Lộc xinh đẹp đáng yêu, nếu không bị cắt thành như vậy, trông rất giống thôn nữ dưới quê.
Cuộc sống của hai người bọn họ, giống như ngày đêm bị đảo lộn, ban ngày bọn họ sẽ nghỉ ngơi, buổi tối mới hoạt động, cho nên mặc dù bây giờ đã khuya nhưng tinh thần Cảnh Dật Nhiên vẫn còn rất tỉnh táo.
Nhưng thật ra hôm nay Tiểu Lộc đánh nhau nên cô có hơi mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi.
Cô theo thói quen ôm lấy thắt lưng Cảnh Dật Nhiên, chôn mặt vào lồng ngực anh, thấp giọng lầm bầm: “Em mệt...”
Cô bộc lộ việc lưu luyến tự nhiên như vậy, đã không còn giống trước kia, trực tiếp đứng dậy chạy vào phòng ngủ.
Tuy cô không muốn làm nũng, nhưng cố tình cô lại có giọng nói búp bê trời sinh, khi thấp giọng nói chuyện sẽ mang theo một chút yếu ớt, còn nữa, lúc này cô đang buồn ngủ, nghe không khác gì đang làm nũng cho lắm.
Trong lòng Cảnh Dật Nhiên khẽ rung động, sau đó liền ôm cô đi vào phòng ngủ nghỉ ngơi.
Chiều cao của bọn họ cách nhau 30 cm, là chênh lệch chiều cao rất lưu hành hiện nay, cho nên Cảnh Dật Nhiên ôm cô không tốn chút sức nào.
Ôm cô lên giường, Cảnh Dật Nhiên vừa muốn rời đi, liền phát hiện quần áo mình bị Tiểu Lộc kéo lấy.
Bởi vì bốn chữ nhẹ nhàng ôn nhu của cô mà trong lòng Cảnh Dật Nhiên lập tức mềm mại.
Anh không đứng dậy, mà là nằm bên cạnh cô, thuận thế ôm cô vào lòng.
Thân thể lạnh lẽo của Tiểu Lộc được thân thể nóng bỏng của anh vây quanh, cô cảm thấy cả người rất thoải mái. Tuy cô vừa mới lọc máu, nhiệt độ cơ thể đã tăng trở lại, nhưng mà đối với người bình thường mà nói, nhiệt độ cơ thể của cô vẫn còn rất thấp.
Cô vẫn thích được Cảnh Dật Nhiên ôm ngủ, ngủ như vậy rất ấm áp.
Nếu cô ngủ một mình, sau khi tỉnh lại, chắc chắn ổ chăn sẽ rất lạnh, cô không thích như thế.
Cảnh Dật Nhiên cũng rất thích ôm Tiểu Lộc, bây giờ là mùa hè, thời tiết nóng nực, trong lòng lại ôm thân thể mềm mại hơi lạnh chìm vào giấc ngủ, đúng là chuyện thoải mái nhất.
...
Bệnh viện Mộc thị, Thượng Quan Ngưng và Cảnh Dật Thần được sắp xếp trong cùng một phòng bệnh.
Cảnh Dật Thần mất rất nhiều sức lực, còn chảy rất nhiều máu, sau khi làm xong giải phẫu, anh đã ngủ mất.
Thượng Quan Ngưng lại lăn lộn không ngủ được.
Cô sợ Cảnh Dật Thần sẽ có biến chứng, cho nên không hề chợp mắt mà canh giữ bên cạnh anh, thỉnh thoảng sờ trán anh, anh có hơi sốt, đã vài tiếng trôi qua mà nhiệt độ cơ thể lại không có hạ thấp, ngược lại còn cao hơn.
Trịnh Kinh nằm trong phòng bệnh bên cạnh bọn họ, ở cùng với hắn là A Hổ.
Thương thế của A Hổ cũng không nhẹ, hắn vẫn bị vây trong trạng thái mê man, Mộc Thanh biết, đối với Cảnh Dật Thần, A Hổ không phải người hầu, mà là anh em, cho nên hắn tự tay kiểm tra thân thể và khâu lại miệng vết thương cho A Hổ.
Hôm nay Mộc Thanh vội muốn chết, từ khi rời khỏi phòng phẫu thuật, hắn phải chạy qua chạy lại giữa hai phòng bệnh, ngoại trừ Thượng Quan Ngưng, ba người còn lại đều phát sốt, tuy Cảnh Dật Thần bị thương nặng nhất, nhưng anh lại sốt nhẹ nhất, bởi vì tố chất thân thể của anh là thứ mà Trịnh Kinh và A Hổ không thể so sánh được.
Sau khi Mộc Thanh xem xét tình hình của A Hổ và Trịnh Kinh thì hắn lại đến phòng bệnh của Cảnh Dật Thần, kiểm tra thân thể cho anh.
Thượng Quan Ngưng lấy nhiệt kế ra cho Mộc Thanh xem, có chút lo lắng hỏi: “Bác sĩ Mộc, nhiệt độ cơ thể Dật Thần đã tăng cao, lên 38.7 độ rồi, nếu không, em tiêm thuốc hạ sốt cho anh ấy đi?”
Nếu cứ như vậy thì làm sao mà được, người anh rất nóng, hôn mê nằm trên giường bệnh, yếu ớt giống như lúc nào cũng có thể rời khỏi cô, Thượng Quan Ngưng đau lòng đến nỗi đỏ mắt.
Mộc Thanh nhìn thoáng qua nhiệt kế, cười khổ: “Chị dâu, không thể dùng thuốc hạ sốt tuỳ tiện, em đã tiêm cho Cảnh thiếu hai mũi, không thể tiêm nữa, nếu không cơ thể anh ấy sẽ không chịu nổi.”
Thượng Quan Ngưng nắm chặt tay Cảnh Dật Thần, nhíu mày: “Vậy làm sao bây giờ? Em cũng không có biện pháp sao?”
Ở trong lòng cô, Mộc Thanh là bác sĩ đứng đầu, sẽ không có bệnh nào mà hắn không xử lý được.