Cảnh Dật Thần nhẹ nhàng chụp một chút vào mông nhỏ của con, bất mãn nói: “Vừa mới cho con ăn, giờ thấy mẹ một cái là liền ghét bỏ ta, xem ta về sau còn cho con ăn nữa không!”
Thượng Quan Ngưng bật cười, cô còn nghĩ thầm muốn ôm con một cái, nhưng giờ hiện tại cả người đều không còn sức lực, cô chỉ sợ chính mình không cẩn thận sẽ làm Cảnh Duệ ngã, "đành phải mặt đầy áy náy nhìn con, nhẹ giọng nói: “Duệ Duệ ngoan, chờ khi nào mẹ khỏi mẹ sẽ ôm con.”
Cô nói xong, liền cúi đầu cọ cọ vào khuôn mặt nhỏ non mịn của Cảnh Duệ, Cảnh Duệ thế nhưng cũng không “A”, nhếch miệng cười không ngừng với cô, tựa như được gần mẹ thì bé rất vui vẻ.
Thượng Quan Ngưng nhìn bé cười đến đôi mắt cũng cong thành hình trăng non, trong lòng liền mềm mại.
Con trai của cô thật nghe lời, nhỏ như vậy đã rất hiểu chuyện, về sau nhất định là một đứa con ngoan không làm cho cha mẹ phải nhọc lòng.
Thượng Quan Ngưng chơi với Cảnh Duệ một chút, Cảnh Dật Thần liền nhịn không được hôn lên cái trán bóng mịn của cô, anh một tay ôm Cảnh Duệ, một cánh tay khác liền ôm lấy chiếc eo thon của cô, thấp giọng hỏi cô: “Em có đói bụng không? Có muốn ăn gì hay không"?”
Thượng Quan Ngưng đem đầu nhẹ nhàng dựa vào bờ vai dày rộng của anh, nắm bàn tay nhỏ của con, nhẹ giọng nói: “Em không muốn gì ăn uống, cũng không đói bụng, không muốn ăn.”
Ngữ khí của cô mang theo vẻ hơi hơi làm nũng, như là một cô bé mới cưới làm nũng với chồng.
Cảnh Dật Thần trong ngực cảm thấy an ổn, cảm thấy cuộc sống của mình đã trọn vẹn đến không thể trọn vẹn hơn, anh hống cô: “Không ăn uống cũng không muốn ăn cái gì, Mộc lão gia không phải nói, phải ăn nhiều mới có dinh dưỡng, như vậy mới có thể mau khôi phục sao. Lão Đỗ ở lầu sáu, lát anh kêu ông ấy đi lên, làm cho em mấy món ăn sáng thanh đạm dễ ăn, em ăn nhiều một chút đi."
Thượng Quan Ngưng tuy rằng thật sự một chút cũng không muốn ăn, nhưng nghe Cảnh Dật Thần ôn nhu cẩn thận lo cho cô như vậy, cô không định lại cự tuyệt, gật đầu nói: “Được.”
Hai người nói vài câu, Thượng Quan Ngưng lại không có sức lực, cô không chịu để cho Cảnh Dật Thần đỡ, tự mình đi toilet.
Chờ khi cô rửa mặt sạch ra ngoài liền thấy Cảnh Dật Thần lại ngồi ở trên sô pha, cho Cảnh Duệ uống sữa bột.
Sáng sớm ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, ánh sáng mặt trời ấm áp chiếu lên hai cha con, một lớn một nhỏ nhìn thật đẹp, không khí ấm áp mà nhẹ nhàng, thật giống như hạnh phúc cả đời của bọn.
Thượng Quan Ngưng trước kia chưa bao giờ nghĩ tới, Cảnh Dật Thần sẽ kiên nhẫn tinh tế chăm con như vậy, bón sữa cho con.
Tính tình anh lạnh lùng, trừ khi ở với cô sẽ biểu hiện ra mặt ôn nhu, còn đâu đối sử với những người khác trước nay đều rất lãnh đạm, sẽ không nhiều lời một chữ, càng sẽ không đi quan tâm người khác.
Anh là một con người cực kì lạnh lùng.
Nhưng hiện tại anh ôm con, dỗ con uống sữa. Không còn một chút lạnh lùng nào, rõ ràng là ấm áp không thể ấm áp hơn.
Khóe môi Thượng Quan Ngưng khẽ nhếch, cảm thấy chính mình gả cho một người đàn ông quá tốt.
Cô liếc mắt nhìn cha con hai người một cái, nghĩ nghĩ gì đó rồi liền đi vào phòng ngủ cầm di động rồi sau đó liền đi tới phòng khách, đem một màn cha con chụp lại.
Cô nghĩ, chờ sau này Cảnh Duệ trưởng thành, cô phải cho con trai xem hình ảnh này, cho Cảnh Duệ biết, cha của con yêu con cỡ nào, khi còn nhỏ cha của con là một người cha vô địch, chăm sóc hắn vô cùng chuyên nghiệp.
Cảnh Dật Thần biết Thượng Quan Ngưng chụp hình anh, anh bất đắc dĩ cười cười, nhưng lại không hề ngăn cản.
Thượng Quan Ngưng không giống những những người phụ nữ khác chỉ thích chụp các loại đồ vật, ngược lại cô lại rất ít khi chụp ảnh, cũng rất ít khi đi khoe ra một thứ gì đó, sở thích chụp ảnh này của cô là móei có sau khi sinh ra Cảnh Duệ.
Cô sẽ vẫn luôn lưu giữ lại hình ảnh của Cảnh Duệ, làm kỉ niệm khi con trưởng thành, cho con nó biết một nhà ba người bọn họ đều có thời gian hạnh phúc cực kì.
Cô thích nhất là chụp hình lúc anh ôm con, chơi với con, đâu là lần đầu tiên cho con an, cô đương nhiên sẽ không bỏ qua thời khắ. Quan trọng như thế này.
Anh cười dùng tay nhẹ nhàng vỗ về con, dùng ngữ khí trêu chọc nói: "Con trai, mẹ con ở đó chụp lén chúng ta, cô ấy hiện tại có tiềm năng làm paparazzi về sau chúng ta không có cơm ăn, vẫn có thể đi theo mẹ con làm paparazzi kiếm tiền mua cơm ăn!”
Cảnh Duệ cổ động “A” một tiếng, tỏ vẻ tán thành ý kiến của cha, chọc Cảnh Dật Thần cười to.
Thượng Quan Ngưng lăn lộn như vậy trong chốc lát, trên người đã ra một thân mồ hôi, không có sức lực lại đứng, bất quá, thân thể của cô bủn rủn vô lực, trong lòng lại tràn đầy năng lượng.
Cô mặt đầy ý cười trở về phòng ngủ, nằm ở trên giường rất nhanh lại ngủ.
Nhưng vô không có ngủ lâu lắm đã bị Cảnh Dật Thần kêu dậy ăn cơm.
Cô mơ mơ màng màng đứng dậy, liền nhìn thấy Cảnh Duệ thành thật oa oa ở trong lồng ngực Cảnh Dật Thần, vừa gặm ngón tay của mình, vừa dùng đôi mắt to nhìn chằm chằm xem cô, tựa như đang suy xét, có nên vứt bỏ cha, để dụi đầu sang bên mẹ hay không.
Ăn song thì Thượng Quan Ngưng rốt cuộc mới khôi phục lại chút sức lực, cô thân mật đem con ôm trong lồng ngực chính mình, nhẹ giọng nói với bé vài lời.
Cảnh Duệ thật cao hứng, “A a a” dùng ngôn ngữ sao hoả biểu đạt sự vui sướng của mình, đáng tiếc mẹ bé là người trái đất, nghe không hiểu ngôn ngữ sao hỏa của bé, bé lại hơi giận khi cha tự nhiên ôm bé đi, không cho bé hưởng thì cái ôm mềm mại ấm áp của mẹ.
Cảnh Dật Thần thấy bé vươn tay hướng tới chỗ Thượng Quan Ngưng, biết bé không muốn đi, anh cười nói: “Được rồi, mẹ con hiện tại không có sức lực ôm con đâu, sao hơi con dàu như vậy, con hiện tại nên đi ngủ, khi tỉnh dâjy sẽ cho mẹ ôm con."
Dụ Cảnh Duệ đi vào giấc ngủ, Cảnh Dật Thần cũng không phải quá thuần thục công việc này, Cảnh Duệ chỉ cần ngồi ở trong lồng ngực Thượng Quan Ngưng ăn no, chơi đùa trong chốc lát một chút là liền ngủ rồi, trên cơ bản là không cần ru.
Nhưng là hiện tại bé không phải là ở trong lồng ngực Thượng Quan Ngưng, mà là ở trong lồng ngực hắn.
Cảnh Dật Thần trực tiếp ôm Cảnh Duệ đi vào phòng trẻ con của bé, ở trong phòng anh ôm bé nhẹ nhàng đi lại, nếu bé mệt nhọc muốn ngủ thì khẳng định một lát liền sẽ ngủ, bé hiện tại mới được mấy tháng, đúng vào thời điểm ngủ nhiều, hôm nay nếu bé không ngủ thì anh sẽ ôm bé nói chuyện.
Nghe nói, khi lúc con còn nhỏ, nên nói nhiều, có thể bồi đắp tình cảm cha con, cũng có thể giúp bé nhanh có thể nói chuyện.
Quả thật Cảnh Duệ hiện tại liền sẽ vô ý thức phát ra “Mẹ” “Cha”, chính là bởi vì Thượng Quan Ngưng và Cảnh Dật Thần mỗi ngày đều ở dạy bé, đương nhiên, bé hiện tại quả thật cũng không phải thật sự sẽ kêu cha mẹ, đấy chỉ là bản năng phát âm của trẻ con mà thôi.
Cảnh Duệ tựa như rất thích cùng cha nói chuyện, mỗi lần nghe được giọng nói dễ nghe của Cảnh Dật Thần, bé luôn “Ân ân a a” theo, Cảnh Dật Thần dạy một câu “Cha”, bé liền sẽ vô ý thức bắt trước theo nói “Cha”, Cảnh Dật Thần dạy một câu “Mẹ”, bé lại sẽ mau chóng kêu một câu mơ hồ không rõ “Mẹ”.