Thượng Quan Chinh khép tờ báo lại, trong đầu cố gắng nhớ chính ông cùng tổng giám đốc tập đoàn Cảnh Thịnh Cảnh Trung Tu chỉ tiếp xúc một lần duy nhất – trầm tĩnh cay nghiệt, thực lực mạnh, không có bất kì nhược điểm nào.
Quy mô tập đoàn Cảnh Thịnh phát triển được như ngày hôm nay, năng lực của Cảnh Trung tu không phải giống như người bình thường có thể tưởng tượng.
Ở trước mặt một người như thế, cái chức Phó thị trưởng của ông nhỏ bé vô cùng.
Nghe nói, gần đây Cảnh Trung Tu đưa con trai lên làm tâm tổng giám đốc của tập đoàn, vừa lên liền gài bẫy tập đoàn có thực lực Quý thị một phen, rồi thu mua truyền thông Tinh Diệu với giá thấp hơn so với những người trong nghề.
Còn có tin, vị tân tổng giám đốc kia muốn đầu tư vào “Bệnh viện Quý tộc” bệnh viện Mộc thị, sau khi hoàn thành việc rót tiền, tập đoàn Cảnh Thịnh sẽ nắm giữ ba mươi phần trăm cổ phần bệnh viện Mộc thị.
Mà ban đầu rót tiền vào bệnh viện Mộc thị, là tập đoàn Dương thị, cũng chính là nhà mẹ đẻ của vợ ông Dương Văn Xu, không biết tại sao lại bị tập đoàn Cảnh Thịnh giành trước một bước, do đó làm mất đi cơ hội kiểm soát bệnh viện nổi tiếng cả trong lẫn ngoài nước này.
Ông đang suy nghĩ phải làm thế nào mới có thể làm quen với vị tân tổng giám đốc tập đoàn Cảnh Thịnh này, có thể đưa ông lên làm Thị trưởng là chuyện như thêm một mồi lửa, lại thấy vợ, con gái còn có một nhà ba người Tạ gia sắc mặt khó coi đi vào khu vực check in.
Năm người nhìn thấy Thượng Quan Chinh, sắc mặt đều có chút xấu hổ, rồi hết sức tức giận.
“Làm sao vậy?” Thượng Quan Chinh nghi ngờ hỏi.
Mọi người nhất thời không biết phải mở miệng ra sao, Thượng Quan Nhu Tuyết cắn cắn môi, điềm đạm đáng yêu trả lời: “Cha, tất cả khách sạn ở đây đều không cho chúng ta ở, không biết tại sao lại thế, cha lợi hại nhất, có thể điều tra xem chuyện gì đã xảy ra không?”
“Cái gì?!” Thượng Quan Chinh vừa nghe biểu cảm trên gương mặt liền thay đổi.
Chuyện này không có khả năng!
Người nào có năng lực lớn như vậy, là khiến lớn nhỏ mọi khách sạn ở thành phố N đều không cho bọn họ ở!
Không không không, là ai có thù lớn với bọn như vậy, vận dụng cả một lực lượng lớn như vậy, không để cho bọn họ ở!
Thượng Quan Chinh có kinh nghiệm nhiều năm làm chính trị đã giúp ông nhạy cảm biết được: Bọn họ làm mất lòng với ai đó rồi! Là mất lòng một người khó lường!
Sân bay nhiều người nhiều miệng, không tiện để nhiều lời, thần sắc ông ta trở nên u ám, thấp giọng mở miệng nói: “Về nhà rồi hãy nói, trước tiên đi mua vé!”
Mọi người hiển nhiên ý thức được bọn họ bị tất cả khách sạn từ chối, không phải là một chuyện nhỏ, đều thất vọng im lặng nghe theo sắp xếp của Thượng Quan Chinh.
Tạ Trác Quân thu xếp tốt cha mẹ cùng Thượng Quan Nhu Tuyết, có chút mất hồn mất vía xếp hàng đi mua vé máy bay.
Không biết hôm nay gặp phải cái gì thật xui, giống như tất cả các khách sạn cùng với hắn có thù oán, chỉ cần hắn đi vào, ở lobby khách sạn dùng ánh mắt khác thường đánh giá hắn, sau đó khách sáo nói khách sạn đã kín phòng rồi, khiến bọn phải đi nơi khác tìm.
Chuyện này căn bản không có khả năng!
Mùng một năm mới, khách ở đâu đến, lại check in kín phòng tất cả những khách sạn hạng sang!
Khẳng định là có người phá rối!
Nhưng, người nào có thù hận lớn với bọn họ?
Trong đầu hắn hiện lên hình ảnh gương mặt trắng nõn càng ngày càng đẹp của Thượng Quan Ngưng, chẳng lẽ là cô?
Nếu không cũng thật kì quái, ngày hôm qua còn có thể bình thường vào ở, sau khi gặp mặt cô, liền có cãi vã, rồi tất cả khách sạn không cho bọn họ vào ở!
Nhưng lí do này căn bản rất không thực tế.
Thượng Quan Ngưng cơ bản không có thế lực lớn mạnh như vậy, cho dù có, cô cũng sẽ không nhẫn tâm như vậy, mặc dù cô giận hắn đã vứt bỏ cô, nhưng hắn cảm thấy, cô sẽ không cam lòng làm khó hắn!
Trước kia cô là người đã không tiếc dùng thứ tốt, hận không thể đem những thứ tốt nhất trên thế giới đưa cho hắn!
Chỉ là, vừa nghĩ đến ngày hôm qua cô cùng một người đàn ông xa lạ ở chung một chỗ, cả người hắn liền cảm thấy không thoải mái. Trở về hắn nhất định sẽ tìm thời gian khuyên nhủ cô, tránh xa người đàn ông lạnh lùng nguy hiểm kia.
Sáu người khi đến vô cùng cao hứng nhưng lại mất hết cả hứng mà về, tâm trạng ngột ngạt giảm sút.
Thượng Quan Ngưng ở lại thành phố N chơi đùa vui vẻ một vòng, cho đến khi đem bản thân phơi đen hai phần vẫn chưa thỏa mãn mà cùng Cảnh Dật Thần trở về thành phố A.
Mùng tám tháng Giêng tập đoàng Cảnh Thịnh chính thức bắt đầu đi làm, Thượng Quan Ngưng sáng sớm đã rời giường chuẩn bị đồ đạc đi làm.
Cảng Dật Thần cười cười ngắt chiếc mũi thanh tú của cô một cái, nói: “Tại sao anh so với tổng giám đốc còn chăm chỉ hơn?”
Thượng Quan Ngưng liếc anh một cái: “Anh luôn là đại tổng tài, em là một thư kí nhỏ nhoi, không chăm chỉ làm việc thì ai sẽ phát tiền lương cho em?”
Cùng Cảnh Dạt Thần vui chơi một tuần, tình cảm của cô với anh nhanh chóng tăng lên, trong lúc này không ai nói nhưng tấm màng ngăn cách giữa hai người tựa như đã biến mất.
Cô chủ động khoác tay anh, tựa lên vai anh nghỉ ngơi.
Trong lúc làm việc sẽ nói chuyện, cũng tùy tiện rất nhiều, thật giống như bọn họ đã có nhiều năm quen biết nhau.
Nhưng vẫn giữ vững những xúc cảm mới mẻ ngọt ngào, làm Thượng Quan Ngưng có ảo giác như rơi vào tình yêu cuồng nhiệt.
Cảnh Dật Thần thích tính cách tùy hứng của Thượng Quan Ngưng, anh lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, nâng chiếc cằm tinh xảo của cô lên, đối diện với cánh môi ướt át mê người của cô mà hôn xuống.
Môi lưỡi trằn trọc dây dưa, anh có chút si mê mút vào hương thơm thuộc về cô.
Sau một lúc lâu, cho đến khi Thượng Quan Ngưng thở dốc, anh mới buông cô ra, ngược lại hôn vào vành tai tinh xảo của cô.
Tai là nơi nhạy cảm nhất của cô, ở thành phố N khi lần đầu tiên anh cắn vào vành tai cô, cô thậm chí không chịu được nhẹ nhàng phát ra tiếng rên nhỏ hều.
Giờ phút này, anh hôn ở nơi đó, khoảnh khắc anh dịu dàng ngậm vào, mặc dù cô đã dùng sức cắn môi, nhưng lai như cũ tiếng hừ lạnh tràn ra bể tan tành.
Bàn tay to của anh luồng vào trong áo sơ mi cô, nắm lấy nơi mềm mại trước ngực, nhẹ nhàng vuốt ve nắn bóp.
Ôm trọn xúc cảm non mịn, khiến Cảnh Dật Thần yêu thích không buông tay, hận không thể trực tiếp đen cô lên giường, chọc cho cô mềm nhũn không có chút sức lực nào.
“Đừng... phải đi làm rồi...” cô cố gắng nhả ra mấy chữ, lại phát hiện giọng nói nũng nịu đó không giống như là cô đã nói, làm cho cô ngường ngùng không thôi.
Cảnh Dật Thần cắn lên vành tai đáng yêu của cô, hơi thở rối loạn nặng nề, một lát sau mới cúi đầu mà hỏi: “Bảo bối, em cái kia... xong chưa?”
Thượng Quan Ngưng biết anh nói đến cái gì, nhất thời rất xấu hổ và giận dữ, cắn chặt răng không chịu nói chuyện.
Ở thành phố N cô gặp phải dì cả, cho nên chuyện xấu của Cảnh Dật Thần vẫn không thể hoàn thành, vì thế lúc này có chút nôn nóng không chịu được hỏi cô.
Cảnh Dật Thần thấy cô không chịu nói, khuôn mặt vì xấu hổ mà đỏ tợn.
Anh ý nghĩ xấu xa dùng hai ngón tay thon dài ngắt hai viên phấn nộn trước ngực cô, chọc cô kêu nhỏ ra tiếng.
“Xong chưa?” Anh kiên nhẫn hỏi một lần nữa, động tác trông tay vẫn chưa chịu dừng lại.
Thượng Quan Ngưng thật sự không tưởng tượng được anh như thế lại là một người xấu xa, trước ngực cô chỉ sợ cũng bị anh nắm đến đỏ cả lên rồi, không chịu được ngòi châm của anh, chỉ có thể nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng.
Giọng cô nhỏ như tiếng muỗi kêu, nhưng Cảnh Dật Thần nghe vô cùng rõ ràng.
Anh hài lòng hôn lên đôi môi đỏ hồng căng mọng của cô, bàn tay to sửa soạn lại một chút chiếc áo sơ mi trắng noãn có ít xốc xếch, dùng âm thanh trầm thấp dụ dỗ cô: “Ngoan, buổi tối trở về chờ anh.”