Trịnh Khải Nam bị câu "người phụ nữ của con" của Trịnh Kinh làm cho nổi da gà.
Lúc ông quyết định nhận nuôi Trịnh Luân, nhưng bất luận như thế nào cũng không thể tưởng tượng được con trai có một ngày sẽ yêu sâu đậm con bé.
Không phải trước kia Trịnh Kinh vẫn luôn coi Trịnh Luân như em gái mình sao? Đây là từ khi nào đã bắt đầu xuất hiện biến hóa?
Trịnh Khải Nam ở ghế trên ngồi xuống, nhàn nhạt hỏi: “Con đã thích em gái mình rất lâu rồi sao?”
Trịnh Kinh gật gật đầu: “Đúng vậy. Rất lâu rồi.”
“Nếu con né thật sự là em gái của con, thì con sẽ thích nó sao?"
“Cô ấy không phải em gái ruột của con, nếu đổi lại là Luân Luân thật thì con sẽ không có loại cảm tình này nới cô ấy, hai việc này không giống nhau."
Trịnh Khải Nam lại không cho là như vậy.
Con trai và con gái của ông hai người hoàn toàn là lâu ngày sinh tình, một người được chăm sóc thành thói quen, ỷ lại và tín nhiệm lẫn nhau, sống lâu với nhau nên như vậy.
Có thể nói, Trịnh Kinh về sau bất luận kết hôn với ai, khẳng định sẽ đều không đạt được sự hòa hợp như với Trịnh Luân.
Sống ở bên nhau lâu rồi, rồi sẽ yêu đối phương sâu đậm, thậm chí sẽ sinh ra một loại cảm ứng tâm linh, Trịnh Luân thường thường có thể chuẩn xác đoán trước được một số tình huống của Trịnh Kinh.
Khi Trịnh Kinh ở Anh quốc do học, trong lúc trường quân sinh sống trong môi trường tàn khốc và khắc nghiệt, hắn có một lần bị trọng thương, hôn mê bất tỉnh, nhưng trường học cũng không có nói cho cha mẹ.
Là Trịnh Luân cảm thấy trong lòng hoảng sợ lợi hại, cô còn nói chính mình nằm mơ mơ thấy anh bị thương, một hai phải gọi điện thoại đến trường học xác nhận một chút mới có thể an tâm.
Trịnh Khải Nam cũng nuông chiều Trịnh Luân, dù sao cũng không phải cái yêu cầu gì không thể hoàn thành, ông liền gọi điện thoại cho trường quân đội, rồi sau đó mới biết được, Trịnh Kinh thật sự bị thương, hơn nữa bị thương rất nặng.
Lúc ấy ông và Bùi Tín Hoa đều rất ngạc nhiên, bọn họ làm cha mẹ mà đối với viện Trịnh Kinh bị thương cũng không có cảm ứng gì, ngược lại là không có quan hệ huyết thống như Trịnh Luân lại có thể cảm ứng, đủ để thấy tình cảm của anh em bọn họ có bao nhiêu sâu đậm.
Nếu hiện tại Trịnh Luân và Trịnh Kinh có quan hệ huyết thống, thì hắn sẽ yêu thương cô mà không càn hoài nghi gì.
“A kinh, Luân Luân mặc kệ có phải em gái ruột của con hay không, nhưng trên pháp luật mà nói, từ vấn đề đạo đức mà nói, con bé là em gái con, chúng ta là một nhà bốn người, con thích con bé đã là một sự sai lầm, nếu cười con bé thì lại càn kì quái hơn."
“Cha! Việc này không phải cái gì sai lầm, đây là chuyện tốt, Luân Luân kết hôn với con, là thân càng thêm thân!”
Trịnh Kinh thần sắc có chút trầm trọng, hắn biết, Trịnh Khải Nam cũng là phản đối hắn và Trịnh Luân, muốn lấy sự ủng hộ của ông cũng rất gian nan.
“Được rồi, con không cần tìm nhiều lý do như vậy, có nhiều lý do, cũng không thay đổi được việc hai đứa là anh em, mẹ con và ta sẽ không đồng ý. Nếu con thật sự muốn tốt cho em gái con thì nên cho nó cưới chồgn, bằng không cả đời của nó về sau sẽ bị người khác nhạo báng."
“Cha, con……”
“Con là anh, giúp đỡ chăm sóc em là điều nên làm, nhưng anh trai nhà ai lại chăm sóc em gái cả ở trên giường?"
Lời này nói, sao lại kỳ cục như vậy!
Trịnh Kinh có chút trợn mắt há hốc mồm nhìn người cha luôn luôn nói chuyện nghiêm túc đứng đắn, có chút không thể tin được lời nói vừa rồi là từ trong miệng ông nói ra.
“Con không nên quá lạc quan, việc của hai đứa không chỉ ta và mẹ con phản đối, hơn nữa người khác cũng phản đối, hai,đứa,sẽ gặp khó khăn hơn rất nhiều. Trong đó việc quan trọng là nếu con muốn cưới Luân Luân, thì nó phải tách hộ khẩu ra khỏi nhà chúng ta, nếu hai đứa còn trong trạng thái anh em, cho dù ta là chủ cục dân chính cũng không có cách nào cho hai đứa đăng kí kết hôn!"
“Cha, chuyện này con đã suy xét qua, tách Luân Luân ra độc lập là được!”
“Ta và mẹ coi coi nó như bảo bối mà nuôi lớn. Con nói để nó độc lập đi ra ngoài thì liền độc lập được sao?! Chúng ta trước kia đã mất đi một đứa con gái, hiện tại cho nó,độc lập đi ra ngoài, thì có khác nào rải muối vào lòng của chúng ta! Hiện tại con còn chưa có con, chờ khi nào con có con thì con khác hiểu, mất đi một đứa con, chính là sợ đau xót vĩnh viễn! Đau đến không thể tả nổi."
Trịnh Khải Nam sắc mặt có chút khó coi, ông là người đàn ông, cảm tình không dễ dàng bộ lộ ra ngoài, nhưng là cảm tình hướng nội không có nghĩa là ông không có cảm tình, mất đi con gái, ông cũng đau đến xé lòng.
Trịnh Kinh hiện tại để Trịnh Luân độc lập đi ra ngoài, bọn họ một nhà hộ khẩu bổn người sẽ lại biến thành ba người, đây là nhắc nhở bọn họ, đứa con đáng yêu thông minh kia đã xớm không còn trên thế gian?
“Con là đàn ông, phải lý trí một chút, về sau chờ khi em gái con cưới chồng, tình cảm của hai đứa sẽ trở nên phai nhạt, con bé,sẽ có chồng con của nó, cũng sẽ có gia đình của chính mình, chọn một người có tính cách tốt kết hôn với nhau thì sẽ giống nhau."
Trịnh Kinh rũ đầu ngồi xuống mép giường, qua một hồi lâu mới nói: “Cha, không giống nhau, con sẽ không bao giờ có khả năng thích một người sâu đận như thích Luân Luân.”
Trịnh Khải Nam nhẹ nhàng thở dài, sao ông lại không biêdt?
Nhưng là sống ở đời, có rất nhiều cái bất đắc dĩ và thống khổ, kết hôn tuyệt đối không phải là việc của hai người, sau khi hai người bọn họ kết hôn, cho dù là chuyển lên rừng ở, thì những lời đồn đãi vớ vẩn cũng sẽ không giảm bớt.
“Nếu cha và mẹ đều không đồng ý, con chỉ có thể dùng biện pháp khác. Dù sao Luân Luân mặc kệ thế nào, về sau đều là người của con, là người của Trịnh gia, cho dù cô ấy rời đu thì cũng chỉ là tạm thời."
Trịnh Kinh chậm rãi ngẩng đầu, dùng ngữ khí thong thả nói.
Trịnh Khải Nam cả kinh, ông có chút không thể tưởng tượng nhìn con trai mình.
Để Trịnh Luân rời đi?
Chẳng lẽ……
Trong chớp nhoáng, Trịnh Khải Nam trong giây lát liền hiểu rõ con trai muốn làm cái gì!
"Việc này tuyệt đối không được! A kinh, con không được làm bậy!”
Nhìn Trịnh Khải Nam nhanh như vậy liền hiểu rõ ý tứ của hắn, Trịnh Kinh có chút kinh hãi.
Cha của hắn, vẫn luôn cơ trí, nhạy bén, hắn ngày thường không làm gì nhiều, cũng chưa bao giờ lạm dụng quyền hành của mình để mưu tư, ở trên phương diện cuộc sống đều rất kiềm chế bản thân, là một tấm ngương ưu tú nhất.
Muốn tu luyện đến cảnh giới của Trịnh Khải Nam, Trịnh Kinh cảm thấy chính mình còn phải học tập nhiều.
Nếu hắn không cưới Trịnh Luân không được, thì hắn sao có thể trở thành một người đàn ông như cha mình
“Cha, đây là cách tốt nhất. Nhưng cha mẹ có khả năng sẽ có một thời gian khổ sở, nhưng con cam đoan sẽ không khổ sở lâu lắm."
Trịnh Khải Nam vừa thấy liền biết, quyết định này của con trai đã xớm chuẩn bị tốt chứ không phải nhất thời nảy lòng tham.
Hắn vì Trịnh Luân, tất cả đều có thể làm được, có thể thấy được tình cảm đã rất sâu đậm.
Chỉ sợ ông và vợ có cản trở như thế nào cũng không được.