Trịnh Luân gần đây rất ít khi ra khỏi cửa, kể cả có đi ra ngoài cũng sẽ đi cùng với Bùi Thư Hoa, mà không đi cùng với Trịnh Kinh.
Đây không chỉ có nguyên nhân do Bùi Thư Hoa ngăn cản, mà quan trọng là, Trịnh Luân đang nỗ lực thử xa cách với Trịnh Kinh.
Trừ bỏ phương pháp này, Trịnh Luân không nghĩ ra biện pháp nào có thể dùng được.
Trịnh Kinh làm sao không biết tâm tư này của em gái, trong lòng hắn cười khổ không thôi, trên mặt lại bình tĩnh, giống như chưa từng phát hiện ra sự xa cách của em gái.
Chẳng qua sự tiếp xúc của hai người bây giờ đều là con số không, mỗi ngày đều không nói được mấy câu, đối với những người yêu nhau mà nói đây là một sự tra tấn không thể nghi ngờ.
Trịnh Kinh mỗi ngày đều đúng giờ đi làm, hắn thường xuyên đụng phải Cổ Thiên Việt ở ngoài cửa.
Từ lúc Trịnh Luân đi xem mắt với Cổ Thiên Việt xong, hai người càng ngày càng gặp mặt thường xuyên hơn, lúc ban đầu hai người nửa tháng gặp mặt một lần, mà hiện tại gần như mỗi ngày Cổ Thiên Việt đều tới Trịnh gia, cùng Trịnh Luân trò chuyện, đánh đàn, vẽ tranh, ăn cơm, phẩm trà.
Cái này làm cho Trịnh Kinh có cảm giác nóng vội, hắn rất sợ kế hoạch của mình còn chưa thực hiện, Bùi Thư Hoa đã khiến Trịnh Luân kết hôn với Cổ Thiên Việt.
Hôm nay, lúc Trịnh Kinh đi ra ngoài lại đụng phải Cổ Thiên Việt, hắn không nóng không lạnh chào hỏi: “Đến rồi sao?”
Trên khuôn mặt Cổ Thiên Việt lúc nào cũng tươi cười ấm áp, thoạt nhìn thuần thục lại ôn hòa, giống như anh trai nhà bên ấm áp như ánh mặt trời.
Hắn ta giống như không phát hiện ra sự lạnh lùng của Trịnh Kinh cười nói: “Ừ, mẹ tôi biết Luân Luân thích ăn bánh anh đào nên cố ý nói tôi mang đến. Cảnh sát Trịnh có muốn nếm thử một chút hay không?”
Trong giọng nói của hắn ta có sự nham hiểm không dễ phát hiện, làm sâu trong lòng Trịnh Kinh cảm thấy không thích.
Có lẽ bởi vì người đàn ông trước mắt này mơ ước Trịnh Luân? Hay bởi vì đây là trực giác nhiều năm làm cảnh sát của hắn?
Trịnh Kinh có chút lạnh lùng, trên mặt vẫn không có nụ nười, hắn trực tiếp xem nhẹ sự nhiệt tình cùng tươi cười chân thành của Cổ Thiên Việt, nhàn nhạt nói: “Không cần, tôi phải đi ngay.”
“À, không sao, lần sau có cơ hội lại lại mời anh nếm thử tay nghề của mẹ tôi, anh nhanh đi làm đi!”
Trịnh Kinh gật gật đầu, xoay người lên xe, rất nhanh liền lái xe rời đi.
Xe biến mất trong tầm nhìn của Cổ Thiên Việt, chờ đến khi hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng của Trịnh Kinh, tươi cười trên mặt hắn ta lập tức biến mất, vẻ mặt trở lên hung ác nham hiểm mà lạnh lùng, cùng gương mặt tươi mát mà ôn hòa lúc nãy hoàn toàn khác biệt.
Nhưng gương mặt nham hiểm này rất nhanh liền biến mất, trên mặt hắn ta lại treo lên nụ cười ấm áp, cầm theo hộp bánh anh đào đi vào trong Trịnh gia.
Bùi Thư Hoa nhiệt tình tiếp đãi Cổ Thiên Việt, Trịnh Luân nhìn thấy hắn ta cũng lộ ra tươi cười nhàn nhạt.
Càng tiếp xúc với hắn ta lâu Trịnh Luân càng cảm thấy Cổ Thiên Việt rất ôn hòa lại biết quan tâm người khác giới, hắn ta chưa bao giờ làm những việc mà cô chán ghét, rất tôn trọng ý nguyện của cô.
Hơn nữa tiếp xúc càng nhiều, cảm giác xa lạ của Trịnh Luân đối với Cổ Thiên Việt cũng dần dần biến mất, hai người có chung sở thích, lại là bạn học, hiện tại trò chuyện với nhau đã không còn cảm thấy có sự ngăn cách, mà trở nên rất tự nhiên.
Bùi Thư Hoa rất cao hứng, bà cảm thấy qua một thời gian nữa, hoàn toàn có thể làm con gái đính hôn với Cổ Thiên Việt.
Thật ra Trịnh Luân cũng biết ý tứ của Bùi Thư Hoa, nhưng trước nay cô đều không nghĩ tới sẽ gả cho Cổ Thiên Việt.
Đời này trừ bỏ Trịnh Kinh, cô sẽ không gả cho bất kì kẻ nào.
Mà hiện tại, cô lại không thể gả cho Trịnh Kinh, cho nên cô muốn tìm cơ hội để nói chuyện với Bùi Thư Hoa, muốn nói cô cả đời này sẽ không lấy chồng chỉ ở nhà chăm sóc bọn họ, chỗ nào cũng không đi.
Nhưng nếu cô không lấy chồng, Bùi Thư Hoa chắc chắn sẽ khổ sở đến đau lòng, cho nên Trịnh Luân chưa dám mở miệng nói chuyện này.
Bùi Thư Hoa cố gắng cách xa hai người một chút, cố gắng hết sức cho bọn họ có không gian riêng, để hai người thoải mái trò chuyện.
Nhưng bà cũng không dám cách quá xa, kể cả Trịnh Luân đã quen thuộc với Cổ Thiên Việt, nhưng vẫn không chịu ở một mình với hắn ta, một hai phải có Bùi Thư Hoa ở chung.
Không phải Trịnh Luân nhát gan tới trình độ này, mà là lúc cô ở một mình với Cổ Thiên Việt, luôn có cảm giác không rét mà run, rõ ràng vẻ mặt của Cổ Thiên Việt rất ôn nhu, nói chuyện cũng nhỏ giọng, cử chỉ cũng cực kì ưu nhã, nhưng trong lòng Trịnh Luân vẫn có cảm giác không tốt.
Hơn nữa loại cảm giác gia tăng theo sự quen thuộc của cô với Cổ Thiên Việt, giống như càng ngày càng nhiều.
Trịnh Luân cảm thấy có chút xin lỗi đối với sự săn sóc của Cổ Thiên Việt đối với mình, người ta rõ ràng là người tốt, cô lại luôn cảm thấy hắn là người xấu.
Nhưng mặc kệ thế nào, kể cả áy náy, Trịnh Luân vẫn có chút sợ hãi khi ở riêng với Cổ Thiên Việt, cô sẽ dùng ánh mắt đáng thương cùng hoảng sợ cầu xin Bùi Thư Hoa đừng rời khỏi.
Bùi Thư Hoa chỉ cho rằng con gái sợ hãi ở chung với người khác phái, bà cũng không nghĩ nhiều, nhưng ánh mắt của Trịnh Luân khiến người khác quá đau lòng, bà cũng luyến tiếc để Trịnh Luân chịu nhiều áp lực như vậy, cho nên trên cơ bản đều ở chỗ cách Trịnh Luân không xa, có đôi khi là quét tước vệ sinh, có đôi khi là rửa hoa quả cho bọn họ, càng nhiều hơn là bà lấy tài liệu ở công ty về để xem.
Tuy Bùi Thư Hoa đang xem tư liệu, nhưng cũng sẽ chú ý đến nhất cử nhất động của hai người.
Bà không thể thay thế cho Cổ Thiên Việt được, đứa nhỏ này quá thật thành, trước kia cũng chưa từng yêu bao giờ, căn bản không biết cách theo đuổi con gái, hắn quen Trịnh Luân lâu như vậy, đến bây giờ cũng chưa cầm tay của Trịnh Luân.
Thế này thì làm sao nói chuyện yêu đương được a!
Cứ tiếp tục như vậy, hai người bọn họ ngày tháng năm nào mới có thể tiến thêm bước nữa!
Nhưng Cổ Thiên Việt thành thật một chút cũng tốt, bằng không nếu hắn trực tiếp nắm tay Trịnh Luân rất có thể sẽ dọa cô chạy mất.
Trịnh Luân nhìn Bùi Thư Hoa ở cách đó không xa, không cố tình rời đi để hai người bọn họ đơn độc ở chung, trong lòng cô tự tại hơn rất nhiều, lời nói cũng tự nhiên lưu loát, sẽ không chống đối với Cổ Thiên Việt.
Cô nhìn thấy Cổ Thiên Việt mang điểm tâm đến cho mình, cảm kích nói lời cảm ơn: “Cám ơn anh lại mang đồ ăn đến cho tôi, anh thay tôi chuyển lời đến dì, lần sau đừng vất vả như vậy nữa, tôi cũng cảm thấy ngại ngùng.”
Mẹ của Cổ Thiên Việt có tay nghề làm điểm tâm rất ngon, mỗi lần Cổ Thiên Việt mang điểm tâm đến tuy rằng hơi ít, nhưng đều cực kì tinh xảo, giống như tác phẩm nghệ thuật, đẹp đến mức làm người ta luyến tiếc ăn.
Hôm nay làm bánh anh đào màu hồng phấn, vẻ ngoài là một đóa hoa, nhân bên trong là anh đào và chocolate rất mới mẻ.
Loại điểm tâm này Trịnh Luân đã ăn rất nhiều lần, đây là món cô thích ăn nhất, cũng là món ăn tốn công nhất.
Thật ra cô không phải thích ăn điểm tâm, cô chỉ rất thích ăn anh đào mà thôi.
Bởi vì mỗi lần ăn anh đào, cô sẽ tới cái ngày tốt đẹp ngập tràn ánh nắng, cô và Trịnh Kinh đi đến vườn anh đào ở ngoại ô.
Cô sẽ cảm thấy, không chỉ có anh đào ngọt, ngay cả không khí cũng rất ngọt ngào.
Anh đào đỏ tươi xinh đẹp giống như mã não, đối với Trịnh Luân mà nói, là tượng trưng cho tình yêu đẹp nhất.