Bùi Tín Hoa căn bản lại khó có thể tin, cả người cô đều đang run rẩy, môi trắng bệch, run giọng hỏi: “Bác sĩ Mộc, cậu cậu…… cậu không có tính sai đi? Con gái của tôi sao có thể....Trúng độc?!”
Đồ Trịnh Luân ăn, toàn bộ đều là một tay bà xử lý, gần đây con gái mỗi ngày đều ở trong nhà, căn bản là không có ra ngoài, nếu trúng độc, vậy khẳng định là trúng độc ở nhà, nhưng...bà sao có thể làm con gái mình trúng độc!
Mộc Cùng thường xuyên bị người nhà bệnh nhân nghi ngờ, hắn đã thói quen, hắn cũng không bởi vậy mà tức giận, huống chi hắn còn có thể lý giải được cảm thụ của Bùi Tín Hoa, chính hắn cũng có con con gái, người làm cha làm mẹ đều không hi vọng con cái của mình có sơ xuất gì.
“Dì Bùi, tôi không có khám sai, cô và Luân Luân đều là ngộ độc thức ăn, chẳng qua, bệnh trạng của bác rất nhỏ, trong cơ thể độc tố rất ít, cho nên không cần trị liệu, chỉ cần sự miễn dịch của bản thân thì mai liền có thể khỏe mạnh. Nhưng còn Luân Luân thì không được, cô ấy trúng độc một khoảng thời gian dài, cần phải nằm viện.”
Bùi Tín Hoa dưới chân lảo đảo một cái, hơi kém chút là té ngã.
Trịnh Kinh lập tức đỡ lấy bà: “Mẹ, mẹ đừng hoảng hốt, Luân Luân sẽ không có việc gì!”
Trịnh Luân cũng chạy nhanh từ ghế trên đứng lên, đi ôm lấy cánh tay Bùi Tín Hoa, ôn nhu goin bà: “Mẹ, con hiện tại không phải rất tốt sao, bác sĩ khẳng định có thể trị độc cho con, phải không bác sĩ Mộc?”
Mộc Cùng hơi hơi do dự một chút, lại vẫn là gật đầu: “Vấn đề hẳn là không lớn, nhưng vấn đề là khong thể dính thêm độc tố, nếu không hậu quả rất nghiêm trọng, cho dù ông nội tôi tới, chỉ sợ cucng bất lực.”
Trịnh Luân trúng độc lâu như vậy mới phát hiện, Mộc Cùng thật sự rất lo lắng cô sẽ lại lần nữa ăn nhầm đồ ăn có độc, nói vậy, thật sự sẽ không cứu được!
Cho nên hắn không dám đem nói quá vẹn toàn, nếu không vạn nhất trị không hết cho Trịnh Luân, căn bản sẽ không có biện pháp cùng Trịnh gia giao đãi.
Bùi Tín Hoa căn bản là không biết con gái là như thế nào trúng độc, cho nên khi nói về sau không cho con gái trúng độc nữa thì bà lại khômg có tự tin!
Bà ôm Trịnh Luân khóc đến đôi mắt đều đỏ: “Luân Luân, đều là mẹ không tốt!”
Trịnh Luân quả thật cũng rất sợ hãi, bởi vì cô đã từng bị Dương Mộc Yên lặng yên không một tiếng động hạ độc qua một lần độc, lần đó cũng đã ho ra máu, lần này tựa hồ còn nghiêm trọng hợn so với lần trước, lòng cô cũng rất hoảng loạn.
Nhưng cô vẫn gắt gao ôm Bùi Tín Hoa như cũ, lau nước mắt cho bà: “Không có gì, mẹ là người mẹ tốt nhất trên thế giới!”
Trịnh Kinh đem hai người ôm vào trong ngực, nhẹ giọng an ủi hai người phụ nữ quan trọng nhất cuộc đời hắn:“Không có việc gì, đừng sợ, con cùng cha sẽ điều tra rõ, Luân Luân về sau sẽ không trúng độc, sẽ khỏe.”
Mộc Cùng nhìn ba bọn họ ôm nhau. bọn họ ba người ôm ở cùng nhau, như trời sắp sập cuống, hắn lại cảm thấy hình như hắn nói hơi quá. Có phải hắn nên nói thật ra hay không?
Ai, thật là, nếu Mộc Thanh ở đây thì tốt rồi, người em trai như cậu ta sẽ xử lý chuyện này tốt hơn hắn nhiều.
Nhưng là, hắn thật sự cảm thấy Trịnh Luân trúng độc rất khó giải quyết, đừng nhìn hiện tại Trịnh Luân thoạt nhìn cùng không có việc gì, qua mấy ngày, độc tố toàn diện sẽ bùng nổ, cô sẽ rất rất thống khổ. Không chỉ có trong miệng sẽ nóng rát đau, lợi cũng sẽ héo rút, hơn nữa bộ phận yết hầu cũng sẽ thối rữa, uống nhiều chất kháng sinh cũng vô dụng, đến lúc đó không chỉ có không thể nói chuyện, mà ăn cơm cũng trở thành vấn đề, nếu cô chịu không nổi, thật sự sẽ không giữ được toàn mạng.
Bệnh trạng này, hắn còn chưa dám nói ra bên ngoài!
Cho dù có nói thì Bùi Tín Hoa lúc này cũng đã không chịu được. Trước tiên vẫn là nên cho Trịnh Luân nằm viện, lúc sau hắn sẽ nói cho Trịnh Kinh là được.
Ít nhất Trịnh Kinh thoạt nhìn vẫn là người trấn định nhất, chắc là có thể chịu được?
Ban đêm, Trịnh Luân liền vào viện nằm trị liệu.
Trịnh Khải Nam sau khi đi điều tra việc của Cổ Thiên Việt, rồi cũng đi tới bệnh viện, ông đem tất cả mọi việc nói cho Trịnh Luân và Bùi Tín Hoa nghe.
Hai người đều cảm thấy khó có thể tin!
Thế nhưng lại là Cổ Thiên Việt!
Thái âm tàn nhẫn!
Cho đến buổi sáng ngày hôm sau, Bùi Tín Hoa không thể tiếp nhận sự thật này.
Cổ Thiên Việt là bà giới thiệu cho Trịnh Luân, cha mẹ của Cổ Thiên Việt bà đều biết, đã có sáu năm giao tình, là một gia đình có phần tử trí thức, dòng dõi thư hương.
Bùi Tín Hoa như thế nào cũng không thể tưởng được Cổ Thiên Việt sẽ hạ độc hại Trịnh Luân!
Bà vừa tự trách lại vừa đau lòng ôm Trịnh Luân, suốt một đêm đều không chợp mắt, bọn họ nhận nuôi Trịnh Luân, thật vất vả mới đem cô nuôi lớn thành người, nếu cứ như vậy mà bị hại chết. Cả đời này bà sẽ không tha thứ cho bản thân mình.
Bà đã mất đi một đứa con gái, căn bản là không thể thừa nhận việc lại mất đi một người con gái nữa.
Trịnh Luân hôm nay cũng đã bắt đầu có chút khó chịu, giọng nói rất không thoải mái, thậm chí còn đau.
Mộc Cùng đã nói cho cô, thuốc trị liệt sẽ làm cho độc trong cơ thể cô bộc phát ra, rồi sau đó mới chậm rãi bài tiết ra ngoài cơ thể, cho nên cô không thấy khỏe là chuyện bình thường, cô cần phải nhẫn nại.
Cô nhịn xuống việ. Thân thể không khoẻ, cười khẽ an ủi Bùi Tín Hoa: “Mẹ đừng buồn, bác sĩ Mộc nói loại độc này có thể trị được, chỉ là thời gian có chút dagi mà thôi. Mẹ phải nghỉ ngơi thật tốt, con hiện tại bị bệnh, còn cần mẹ chăm soc, nêsu mẹ cũng bệnh thì ai chăm sóc con?”
Bùi Tín Hoa nước mắt lập tức chảy ra, bà đem Trịnh Luân ôm vào trong lồng ngực, nghẹn ngào nói: “Luân Luân, là mẹ không tốt, thật xin lỗi con, nếu không phải ta một hai phải bắt con tiếp xúc với cái tên hỗn đản kia, thì con cũng sẽ không trúng độc! Ta thật là mắt bị mù nên mới có thể giới thiệt cho con một loại người biến thái như vậy!”
Trịnh Luân lau nước mắt cho Bùi Tín Hoa, chỉ có chính cô mới biết được Bùi Tín Hoa yêu thương cô bao nhiêu, bà lòng nóng như lửa đốt giới thiệu đối tượng cho cô, bất quá cũng chỉ muốn đee cho cô hạnh phúc mà thôi.
Mục đích và điểm xuất phát là tốt, nếu biết Cổ Thiên Việt có vấn đề, mẹ căn bản sẽ không có khả năng giới thiệu cho cô.
Bùi Tín Hoa đêm qua đã đem Cổ Thiên Việt cấp mắng một ngàn biến, nếu không phải Trịnh Khải Nam và Trịnh Kinh ngăn lại, bà phỏng chừng sẽ chạy đến Cổ gia đánh chết Cổ Thiên Việt!
"Được rồi mẹ, mẹ không cần tự trách, nhìn thấy mẹ như vậy, con gái cũng sẽ rất đau lòng nha! Chuyện này không thể trách mẹ, đều là do cái tên Cổ Thiên Việt kia không tốt, vậy mà con còn coi hắn ta như bạn học tốt, hóa ra hắn ta là người như vậy!"
Trịnh Luân ôm cánh tay Bùi Tín Hoa làm nũng, giọng nói mềm mềm mại mại làm cho lòng người khác tan chảy.
Công phu làm nũng của Trịnh Luân là trời sinh, cô căn bản không cần cố tình làm, chỉ cần đem một mặt nhu kiểu của chính mình bày ra là được, người khác trên cơ bản sẽ không có sức chống cự.
Bùi Tín Hoa yêu thương vuốt ve mái tóc dài mềm mại của cô, trong lòng vừa vui vẻ lại vừa khổ sở.
Con gái hiểu chuyện nhiều vậy, sợ bà tự trách, liền làm nũng an ủi nàng, thật là trưởng thành!
Xinh đẹp ôn nhu lại thiện lương như vậy, nhưng việc hôn nhán lại không thuận lợi như vậu, bà rốt cuộc là nên làm gì bây giờ!