Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã

Chương 843: Dao động



Trịnh Khải Nam thấy Bùi Tín Hoa đã nhỏ giọng khóc lên, biết là bà không bỏ được, liền nhẹ giọng an ủi bà: “Đừng khóc, chẳng lẽ và không có lòng tin sao? Luân Luân đã ở với chúng ta hơn hai mươi năm, cảm tình với chúng ta sâu đậm như vậy, con bé sẽ không rời đi đâu. Về sau nó vẫn là con gái của chúng ta."

“Nhưng là……”

“Không có gì nhưng gì cả.”

Trịnh Khải Nam đánh gãy lời vợ nói, có chút trầm trọng nói: “Chúng ta cũng đã từng mất đi con gái, cũng đã nếm qua cái cảm giác đó. Nếu bây giờ biết Luân Luân là con của ai thì tại sao lại không nói cho bọn họ biết. Hai vợ chồng Cổ Anh Kiệt cũng không phải người không hiểu chuyện, đến lúc đó Luân Luân là con gái của cả hai nhà. Có thêm người yêu thương Luân Luân. Đây là chuyện tốt. Đừng quá ích kỷ."

Trịnh Khải Nam nói rồi nhàn nhạt nhìn thoáng qua đứng Trịnh Kinh đang đứng ở bên cạnh.

Chỉ sợ tìm được cha mẹ ruột của Trịnh Luân thì con nó mới vui mừng nhất.

Cứ như vậy, việc hắn cưới Trịnh Luân trên cơ bản sẽ không có chướng ngại gì.

Mọi việc tới hiện tại thì tâm tính của Trịnh Khải Nam cũng đã xảy ra biến hóa.

Ông cũng không bỏ được Trịnh Luân, nối quan hệ huyết thống với cha mẹ cũng không thể vứt bỏ, có thể để Trịnh Luân vĩnh viễn trở thành người nhà bọn họ là biện pháp tốt nhất, đó chính là để Trịnh Kinh cưới con bé!

Ông hiện tại đối với việc Trịnh Kinh muốn cưới Trịnh Luân đã không còn sự bài xích.

Trịnh Khải Nam thậm chí có chút vui vẻ, may mắn là Trịnh Luân cũng thích Trịnh Kinh, nếu hai đứa thật sự kết hôn, thì cả đời con bé sẽ thật sự là người của Trịnh gia, cả đời đều là con gái của ông và Bùi Tín Hoa.

Bùi Tín Hoa bị chồng nói “Đừng ích kỉ", trong lòng có chút hổ thẹn.

Bà quả thật là ích kỷ, ích kỷ hơn bất cứ kẻ nào.

Bởi vì bà quá sợ hãi mất đi Trịnh Luân!

Đây là con gái bà, sao có thể giao chi người khác.

Nhưng bà cũng biết, nếu không nói thật, cũng không công bằng với Trịnh Luân và hai vợ chồng Cổ Ang Kiệt.

Mặc kệ thế nào, chẳng sợ Trịnh Luân về sau còn ở vùng bà hay không, không gọi bà là mẹ, thì bà cũng cần phải đêm hết mọi chuyện với Trịnh Luân.

Ban đêm, Trịnh Luân nằm ở trên giường bệnh, mẫn cảm đã nhận ra sự khác thường của Bùi Tín Hoa.

Bùi Tín Hoa trong chốc lát vui vẻ, trong chốc lát lại khổ sở, trong chốc lát rớt nước mắt, trong chốc lát lại dùng sức nhìn chằm chằm cô, thật giống như ngày mai cô sẽ biến mất.

Nhưng thân thể của io rõ ràng đã khỏe hơn rất nhiều nha!

Trịnh Luân cầm tay Bùi Tín Hoa, ở trong lòng bàn tay bà viết: Làm sao vậy?

Bùi Tín Hoa thân thân nhìn khuôn mặt nhỏ của con gái. Trên mặt lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc: “Không có việc gì, mẹ đã khỏe, mẹ rất vui, qua hai ngày chúng ta sẽ có thể về nhà.”

Thật vậy chăng?

Trịnh Luân trong lòng có chút hoài nghi.

Có phải phát sinh việc gì?

Hai giờ trước, cha mẹ và anh còn ra khỏi phòng bệnh, kêu hộ lý vào trông cô. Hơn nửa tiếng mới trở về.

Mà sau khi Bùi Tín Hoa trở về, biểu tình rõ ràng đã xảy ra biến hóa.

Trịnh Luân đoán một lúc lâu cũng đoán không được là sảy ra chuyện gì, cô nghĩ có lẽ là về việc của Cổ Thiên Việt đi, hắn hại cô thành như vậy, chỉ sợ cha mẹ đều sẽ không dễ dàng buông tha hắn.

Chỉ là, nếu giết Cổ Thiên Việt, cha mẹ hắn sẽ thương tâm đã chết.

Trịnh Luân lung tung suy đoán, rất nhanh liền ngủ rồi.

Hai ngày này cô đều ngủ rất ít, hiện tại đau đớn giảm bớt, nguy hiểm cũng qua, rốt cuộc cũng có thể ngủ một giấc ngon.

Cô lạc quan nghĩ, nói không chừng ngủ một giấc, ngày mai buổi sáng tỉnh dậy, cô sẽ vui vẻ phát hiện, mình sẽ có thể nói chuyện!

Không thể nói chuyện, thật sự là rất thống khổ.

Cô hy vọng mình sẽ không biến thành một người câm, bằng không sẽ không song.

Sáng sớm ngày hôm sau, Trịnh Kinh liền nhận được tin nhắn của Cảnh Dật Thần, tin nhắn rất ngắn gọn, chỉ có ngắn ngủn sáu từ: Trịnh Luân chính là con gái Cổ gia.

Xác định!

Thật tốt!

Trịnh Kinh nội tâm kích động khó có thể kìm chế.

Xác định thân phận của Trịnh Luân, có nghĩa là hắn có thể cưới được Trịnh Luân!

Cha đã đồng ý cho Cổ gia tới nhận con gái, nói cách khác, về sau tất cả mọi người đều sẽ biết, Trịnh Luân không phải anh em ruột với hắn, bọn họ có thể kết hôn!

Trịnh Kinh lập tức đem tin tức này nói cho Trịnh Khải Nam và Bùi Tín Hoa.

Hai người bọn họ đều không có loại cảm xúc hưng phấn như Trịnh Kinh, chỉ là cảm thấy buồn bã và mất mát 

Trịnh Kinh cười ôm lấy Bùi Tín Hoa vành mắt đỏ hoe, thấp giọng nói: “Mẹ, nếu mẹ luyến tiếc Luân Luân, con sẽ cưới cô ấy về nhà, cô ấy về sau sẽ vĩnh viễn là con gái của mẹ!"

Âm thanh thút thút Bùi Tín Hoa lập tức dừng lại.

Bà ngẩng đầu, nhìn cob trai, do dự mà nói: “Việc này…… Không được tốt lắn? Con bé dù sao cũng là em gái con!”

Trịnh Kinh ở trong lòng bật cười, Bùi Tín Hoa đã dao động, nhưng là lại vẫn có chút khó có thể tiếp thu thân phận của hai anh em bọn họ thay đổi.

Hắn cố ý nói: “Được rồi, không cho con cuới cô ấy, vậy thì để cho người khác cưới cô ấy. Đến lúc đó cô ấy gả cho nhà người khác, người ta cũng sẽ về Cổ gua. Số lần về nhà chúng ta càng ít, mẹ chịu được sao?"

Bùi Tín Hoa theo bản năng phản bác lời hắn: “Nói bừa, em gái con không phải người như vậy! Con bé sẽ không quên người mẹ như ta!”

Nhưng là, cho dù có nói như thế, nhưng trong lòng bà cũng có chút bồn chồn.

Trịnh Luân là đứa con hiếu thuận, cô sẽ hiếu thuận với người mẹ nuôi này, khẳng định cũng sẽ hiếu thuận với cha mẹ ruột, kể từ đó tinh lực của cô sẽ bị chia làm hai nửa!

Hơn nữa, Bùi Tín Hoa thay Trịnh Luân tìm một gia đình chồng lâu như vậy vẫn không tìm được nhà thích hợp, nhìn tới nhìn lui, vẫn là con trai của mình thích hợp nhất!

"Ai!"

Bùi Tín Hoa thở dài thật mạnh, sau đó vỗ vai con trai, nói: “Con để mẹ nghĩ kĩ lại, không thể hại Luân Luân chuyện này không thể làm tùy tiện, còn phải hỏi ý tứ của Trịnh Luân, còn cả ý kiến của Cổ Anh Kiệt và Ngô Tư.”

Trịnh Kinh nghe xong lời bà nói, lại càng vui vẻ. khóe miệng cũng dương lên.

Bùi Tín Hoa này rõ ràng là đã đồng ý!

Quả nhiên tìm được cha mẹ ruột của Trịnh Luân là việc đúng!

Trịnh Kinh mấy ngày hôm trước rất mỏi mệt và thống khổ, thần sắc hưng phấn vào phòng bệnh, cầm tay Trịnh Luân, cười nói: “Luân Luân, em phải mau khoe!”

Trịnh Luân thấy anh vui vẻ như vậy có chút không rõ lý do.

Sao lại đột nhiên vui vẻ như vậy? Đã xảy ra việc gì cô không biết sao?

Ngã bệnh thật không tốt, cô hiện tại cái tin tức gì cũng không biết, mỗi ngày chỉ có thể nằm ở trên giường.

Cô hôm nay tỉnh lại, không hề có kỳ tích, cô vẫn chưa thể mở miệng nói chuyện, chỗ đầu lưỡi thối rữa còn chưa hoàn toàn khép lại, hiện tại nói chuyện vẫn sẽ làm cho giọng nói như bị kim đâm, coi căn bản không phát ra bất luận tiếng gì!

Trịnh Kinh đem tay Trịnh Luân dán ở trên mặt chính mình, nhìn đến vẻ mặt như bệnh nặng mới khỏi kiền vui vẻ, không khỏi hỏi: “Làm sao vậy? Đang lo lắng cái gì?”

Trịnh Luân viết trong lòng tay hắn, đem sự sầu lo trong nội tâm viết ra: Mộc bác sĩ không phải nói, em còn tốt sao? Vì cái gì mà em còn chưa thể nói chuyện, có thể biến thành người câm hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.