Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã

Chương 847: Trịnh Kinh tàn bạo



Huống chi, ba ba Trịnh Khải Nam của Trịnh Luân, khi đó là phó cục trưởng cục công an, nếu con gái ông ta chết bất đắc kỳ tử, chắc chắn ông ta sẽ không bỏ qua cho người khả nghi.

Cổ Thiên Việt không dám hành động thiếu suy nghĩ, hắn cẩn thận tiếp cận Trịnh Luân, muốn chứng thực xem Trịnh Luân có phải Cổ Tích hay không.

Hắn nhiều lần đưa Trịnh Luân ra ngoài chơi, nhưng Trịnh Luân đề phòng rất lớn, mặc dù hai người thường xuyên nói chuyện, cũng coi như là bạn học thân thiết, nhưng cô vẫn nhát gan không dám tới gần hắn, còn trực tiếp từ chối đề nghị đến Trịnh gia của hắn.

Tuy hắn và Trịnh Luân là bạn học, nhưng chưa từng đến Trịnh gia, những bạn học khác cũng chưa từng đến.

Cổ Thiên Việt rất lo lắng, nhưng mà, cũng không phải hoàn toàn không có thu hoạch.

Ít nhất, hắn đã biết, Trịnh Luân mất đi trí nhớ trước sáu tuổi, rất nhiều chuyện trước kia, cô đều không nhớ rõ!

Đây là tin tức không thể nào tốt hơn!

Trong lòng hắn cảm thấy, 80% Trịnh Luân là Cổ Tích mà trước kia hắn gặp được.

Làm hắn ghen tỵ đến điên cuồng chính là, Cổ Tích cũng được nhận nuôi, còn là gia đình ưu tú như vậy!

Ở trong mắt nhiều người, phó cục trưởng cục công an là chức vị rất lớn, hơn nữa khi Trịnh Luân học trung học, Trịnh Khải Nam đã là cục trưởng cục công an, cũng là nhân vật quan trọng nổi tiếng ở A thị!

Dựa vào cái gì! Cổ Tích ngoại trừ gương mặt đáng yêu xinh đẹp, nó không còn gì hết! Ngu muốn chết, bị người ta lừa gạt và khi dễ cũng không biết làm sao để bảo vệ bản thân, vừa thấy liền biết chính là người được nuông chiều đến lớn, kỹ năng cuộc sống là không!

Vì sao lại có nhiều người thích nó như vậy, vận khí của nó tốt đến nỗi làm hắn phải ghen tỵ!

Hắn hao hết tâm tư lấy lòng vợ chồng Cổ thị, sợ một ngày nào đó vợ chồng đó không cần hắn, vì vậy còn mạo hiểm tìm người mua thuốc triệt sản, bỏ thuốc triệt sản cho cha mẹ nuôi của mình!

Không thể sinh đứa nhỏ khác, như vậy địa vị của hắn ở Cổ gia sẽ rất vững chắc! Tất cả tiền của Cổ gia đều là của hắn, không ai có thể cướp đi!

Mà Trịnh Luân lại không cần làm gì, cũng được Trịnh gia toàn tâm toàn ý bảo vệ, ngày nào mẹ nó cũng lái xe đưa đón nó đi học, còn không cho nó ở lại trường!

Nó còn có một người anh yêu thương nó!

Chẳng lẽ bởi vì nó thiện lương, cho nên nó phá lệ lọt vào mắt xanh của ông trời?

Trong lòng Cổ Thiên Việt vô cùng ghen ghét Trịnh Luân, hắn theo dõi cô rất nhiều lần, còn bỏ thuốc cô, làm hại cô không thể tham gia cuộc thi.

Khi đó hắn không có năng lực giết Trịnh Luân, nhưng vẫn có thể tra tấn cô.

Sau khi tốt nghiệp, hắn còn “ngẫu nhiên gặp” Trịnh Luân nhiều lần, làm hắn tức giận chính là, Trịnh Luân không nhớ hắn!

Con nhỏ này ngu cỡ nào, mới có thể hoàn toàn không biết nhớ có người đã từng hạ độc mình! 

Xem ra giết nó, là việc rất dễ dàng!

Kể từ ngày đó, Cổ Thiên Việt bắt đầu kế hoạch giết Trịnh Luân!

Ngay cả ông trời cũng giúp hắn, mẹ hắn và mẹ Trịnh Luân trở thành bạn tốt, hai người gặp nhau ngẫu nhiên, sau đó muốn trở thành thông gia.

Vì thế, hắn và Trịnh Luân thân cận.

Lúc đầu hắn rất sợ Ngô Tư sẽ nhận ra con gái ruột Trịnh Luân của bà, nhưng mà không có!

Dung mạo Trịnh Luân đã thay đổi, gương mặt hoàn toàn thay đổi, không còn béo tròn như hồi nhỏ, mà là gương mặt trái xoan hơi gầy, ngay cả đôi mắt một mí lúc đầu cũng thành mắt hai mí, mũi cũng cao thẳng lên rất nhiều.

Ngô Tư không nhận ra Trịnh Luân cũng rất bình thường.

Thậm chí có một khoảng thời gian, Cổ Thiên Việt còn nghi ngờ mình đã nhận sai người, Trịnh Luân không phải là Cổ Tích.

Hơn nữa, cái cách Bùi Tín Hoa đối xử với Trịnh Luân, giống như đang đối xử với con gái ruột của mình, bà còn lơ đãng nói rằng Trịnh Luân là đứa con do bà sinh ra.

Biện pháp phán đoán chính xác Trịnh Luân có phải Cổ Tích hay không, chính là xét nghiệm DNA!

Kết quả xét nghiệm chứng minh, Trịnh Luân chính là con gái ruột của vợ chồng Cổ thị!

Cuối cùng thì sát khí trong lòng Cổ Thiên Việt cũng không thể áp chế được nữa, hắn bắt đầu mua thuốc độc trên mạng, muốn lặng lẽ giết chết Trịnh Luân.

Vào lúc này, một người tên Dương Mộc Yên xuất hiện, ả không chỉ cung cấp phương pháp hạ độc cho hắn, mà còn cung cấp loại thuốc độc rất bí mật của ả.

Dương Mộc Yên không cho hắn từ chối, thậm chí ả còn phái người theo dõi hắn, nếu không giết được Trịnh Luân, thì hắn và Trịnh Luân đều phải chết.

Vì thế, Cảnh Thiên Viễn ỡm ờ nhận thuốc độc.

Kế hoạch rất hoàn mỹ, cũng sắp thành công, đáng tiếc lại bị mấy con cá nhỏ phá huỷ!

Xương sườn hắn bị Trịnh Kinh đạp gãy, nội tạng đau giống như là bị xé rách, trên mặt cũng nóng bừng.

Điều khủng khiếp nhất chính là tay hắn!

Đều nói tay đứt ruột xót, khi bị đứt thì rất đau, mà bây giờ, mười ngón tay của hắn, tất cả đều bị Trịnh Kinh bẻ gãy!

Chỗ gãy xương ở ngón tay rất bén nhọn, thậm chí còn có cái đã phá rách lớp da, cứ như vậy mà lộ ra bên ngoài!

Trịnh Kinh này đúng là đồ điên mà!

Sao hắn có thể tàn bạo như vậy!

Không được, hắn phải rời khỏi nơi này, nếu không đêm nay hắn sẽ bị Trịnh Kinh tra tấn đến chết!

Cổ Thiên Việt quỳ rạp trên mặt đất, nhịn xuống đau đớn khi ngón tay gãy, dùng cánh tay và khuỷu tay chống xuống đất, chậm rãi bò về phía trước.

Trịnh Kinh nhìn thấy hắn muốn đi, không hề khách khí mà dẫm vào sau lưng hắn.

Sức mạnh mãnh liệt làm suýt chút nữa thì Cổ Thiên Việt đã tắt thở!

Hắn phun ra một ngụm máu tươi, che giấu ánh mắt ác độc của mình, cắn răng nói: “Anh hiểu lầm rồi, cho đến bây giờ, em chưa hề bao giờ làm chuyện có lỗi với Luân Luân. Xin anh đừng đánh nữa, có chuyện gì thì cứ bình tĩnh mà nói!”

Trịnh Kinh ngồi xổm xuống, nắm tóc Cổ Thiên Việt, kéo đầu hắn lên: “Bây giờ chịu nói chuyện với tao rồi sao? Tốt lắm, tao hỏi mày, sao Luân Luân và cha mẹ em ấy lại lạc nhau? Mày đã làm gì?”

“Việc này, em thật sự nghe không hiểu, chẳng phải Luân Luân chính là em gái của anh sao? Sao lại lạc với cha mẹ chứ? Anh thật sự hiểu lầm em rồi, xin anh thả em đi, ba mẹ em còn chờ em về ăn cơm chiều.”

Trịnh Kinh cười lạnh: “Mày muốn lấy ba mẹ mày uy hiếp tao? Hừ, Trịnh Kinh tao là người có thể hù doạ à! Mày yên tâm, bọn họ rất nhanh không còn là cha mẹ mày nữa! Tối nay, mày ở đây một đêm, chờ đến ngày mai khi mặt trời mọc, tất cả đều sẽ thay đổi!”

“Anh nói bậy, bọn họ vĩnh viễn đều là cha mẹ tôi!”

“Cha mẹ mày? À, đừng lo lắng, bọn họ sẽ đến cửa tìm mày! Từ ngôi làng trong núi kia, xuất hiện một người tài năng như mày, sao cha mẹ mày lại không đến nhận con ruột của mình chứ!”

“Mày nói cái gì!?

Cảnh Thiên Viễn biến sắc!

Đời này hắn cũng không muốn gặp lại cha mẹ ruột của mình, lại càng không muốn trở lại nơi đó! Ở đó không có quần áo, ngay cả điện cũng không có, ngay cả việc uống nước cũng là vấn đề!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.