Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã

Chương 97: Bị phỏng



Thượng Quan Ngưng mất hết một tháng, đã lần nữa xây dựng lên Khoa học kĩ thuật Lập Ngữ.

Cô sử dụng năm trăm vạn mẹ để lại, lần nữa tuyển dụng một nhóm kĩ sư trẻ tuổi giàu ý tưởng, nghiên cứu phát minh thiết kế sản phẩm mới.

Ban ngày ở tập đoàn Cảnh Thịnh làm thư kí cho Cảnh Dật Thần, buổi tối và ngày chủ nhật cùng với nhóm kĩ sư ở cùng một chỗ, thảo luận về sản phẩm mới, nghiên cứu sản phẩm của công ty khác, lấy tiêu chí sản phẩm chất lượng và sáng tạo làm mục tiêu.

Thời gian một tháng, cả người cô nhanh chóng gầy đi một vòng.

Cảnh Dật Thần nhìn cô thật sự vất vả, muốn giúp đỡ, nhưng cô lập tức từ chối.

Cô nghĩ rằng tự mình đem công ty của mẹ một lần nữa tạo dựng lại, giống như mẹ năm đó, thành lập xí nghiệp điện gia dụng xuất sắc nhất thành phố A.

Công việc của Cảnh Dật Thần rất nhiều, nhưng dù cho bận rộn, mỗi ngày buổi tối anh đều sẽ tự mình đem cơm chiều đến Khoa học kĩ thuật Lập Ngữ đưa cho cô, nhìn cô ăn hết, mới bận rộn đi giải quyết công việc của bản thân.

Hơn một tháng không có nghỉ ngơi, cuối cùng công ty cũng đi vào quỹ đạo.

Thượng Quan Ngưng muốn thư giản, đi đến quán cà phê của mình.

Hơn một tháng cô không có ghé qua, trong lòng luôn có chút nhớ thương. Nhìn quán cà phê hết thảy bình thường, trên mặt cô dần dần lộ ra ý cười.

Tất cả nhân viên trong quán cà phê đều biết cô, biết cô gáí có khí chất thanh nhã này mới là bà chủ cửa tiệm.

Người giúp Thượng Quan Ngưng quản lí tiệm cà phê, là người bạn tốt của mẹ khi bà còn sống, tên là Kim Đình, Thượng Quan Ngưng hay gọi ông là chú Kim.

Kim Đình năm nay hơn năm mươi tuổi, đồng thời ông cũng kinh doanh vài cửa tiệm cà phê, trong thời gian này của Thượng Quan Ngưng, ông chỉ là giúp đỡ chăm coi mà thôi.

Hôm nay Kim Đình không có ở đây, Thượng Quan Ngưng mỉm cười chào hỏi với nhân viên trong tiệm, nhanh chóng tìm một góc ngồi xuống, gọi một ly Cappuccino, một mặt chậm rãi uống, một mặt lật xem tư liệu mở rộng của xí nghiệp điện gia dụng.

Uống được một nửa, bỗng nhìn thấy Dương Văn Xu vặn lông mày cắn răng đi về phía cô.

Thượng Quan Ngưng nhíu nhíu chân mày, tại sao bà ta cũng ở chỗ này?

Không đợi cô nghi ngờ xong, Dương Văn Xu đã lấy ly cà phê được giấu từ phía sau, thoáng cái đều hắt hết lên mặt Thượng Quan Ngưng.

Trong nháy mắt cà phê nóng hổi làm gương mặt trắng nõn mềm mại của cô đỏ cả lên, trở nên có chút sưng phồng đáng sợ.

Trên mặt cô, trên người gần như tất cả đều thấm màu vàng cà phê, nhất thời nhìn qua rất chật vật.

Thượng Quan Ngưng bị đau kêu lên một tiếng, nhưng không chút nào yếu thế đem nửa ly cà phê còn lại của mình đổ lên mặt Dương Văn Xu.

Dương Văn Xu thảm thiết kêu, bụm mặt ngã trên mặt sàn, lớn tiếng nói: “Chủ tiệm cà phê đánh người! Mọi người đi nhanh, đây là tiệm giết người! Chủ tiệm khinh thường người khác, mọi người sau này đừng tới!"

Thượng Quan Ngưng nhìn thấy khách khứa đang uống cà phê trong quán đều có chút chán ghét đi ra ngoài, trong lòng bừng bừng tức giận.

Cô không thèm lựa chọn cầm lấy một bình nước nóng trên bàn, tưới lên người Dương Văn Xu.

Dương Văn Xu bị nóng càng gào to, không ngừng lăn lộn trên nền nhà.

Bà không hề nghĩ đến, Thượng Quan Ngưng vậy mà tàn nhẫn! Cầm lấy nước nóng tưới lên người bà.

Chẳng qua, bà ta chỉ chịu đựng như vậy trong một giây lát!

Thật sự, Thượng Quan Ngưng mới vừa tưới có một ít, đã nghe giọng một người đàn ông tức giận nói: “Thượng Quan Ngưng, cô dừng tay!”

Bàn tay cầm ấm nước của Thượng Quan Ngưng dừng lại, sau đó cũng không ngẩng đầu lên tiếp tục tưới xuống.

Người khác tốt với cô, cô sẽ tốt lại gấp đôi với người đó, nhưng nếu có người coi thường xúc phạm cô, cô cũng sẽ không chút khách sáo mà đánh trả!

Nếu Dương Văn Xu đã dám đến gây chuyện, có lẽ muốn biết cảm giác bị cô trả thù!

Trên mặt Thượng Quan Ngưng từng giọt cà phê nhỏ xuống, bởi vì bị phỏng mà cảm thấy đau đớn, cũng không có làm cô ngừng lại.

Cô đổ ngược cả ấm nước lên người Dương Văn Xu, thời điểm xoay người muốn lấy thêm một... đến, lại bị Tạ Trác Quân ngăn tay bắt cổ tay cô.

Thượng Quan Ngưng dùng bàn tay còn lại cầm ấm nước khác, tiếp tục tưới lên người Dương Văn Xu, bà ta ở trên mặt nền nóng không ngừng kêu la thảm thiết. Bà ta bò đến chỗ nào, Thượng Quan Ngưng đi đến chỗ đó.

Lúc này trong quán cà phê một người cũng không có, chỉ có mấy nhân viên phục vụ, đã bị hành động của bà chủ làm cho sợ đến ngây người.

Trong nháy mắt bình nước nóng cô đang cầm cũng bị tưới hết trên người Dương Văn Xu, Tạ Trác Quân muốn ngăn cản căn bản đã không còn kịp rồi.

“Cô điên rồi! Dì ấy là mẹ của Tiểu Tuyết, làm sao cô có thể làm như vậy?” Tạ Trác Quân vừa sợ vừa giận, không thể tin được đây là chuyện Thượng Quan Ngưng ôn hòa có lễ làm.

Thượng Quan Ngưng lạnh lùng hất tay Tạ Trác Quân ra, chán ghét mà nói: “Đừng chạm vào tôi, Tạ Trác Quân, bởi vì anh làm cho tôi cảm thấy ghê tởm!”

Tại sao rõ ràng hắn không có làm gì, nhưng giống như càng ngày cô càng chán ghét hắn?

Thượng Quan Ngưng không để ý đến Tạ Trác Quân, nhìn vào Dương Văn Xu kêu rên trên mặt nền nói: “Nếu như lần sau bà còn đến ầm ĩ, tôi cũng không phải tưới nước nóng nữa, mà trực tiếp tạt axit sunfuric! Đừng nghĩ rằng tôi ngày xưa vâng vâng dạ dạ, chỉ biết nghe lời các người như một đứa bé bất lực ngu ngốc, tôi đã trưởng thành, sẽ đòi lại, tất cả tôi đều sẽ đòi lại không thiếu một thứ!”

Dương Văn Xu chật vật không chịu nổi nằm trên mặt nền, nghe cô,... không quan tâm cả người đau đớn, hét lên chói tai: “Thượng Quan Ngưng, tại sao cô có thể ác độc như vậy, chúng tôi không nợ cô, tại sao cô luôn nhằm vào tôi và Tiểu Tuyết! Tại sao cô phải dùng thủ đoạn chơi đùa đem Khoa học kĩ thuật Lập Ngữ cướp đi, cô phải đem nó trả lại cho Tiểu Tuyết!"

Tạ Trác Quân Nghe vậy, lập tức kinh hãi đan xen nhìn về Thượng Quan Ngưng.

Thượng Quan Ngưng không thèm quan tâm hắn, rút ra khăn giấy trên bàn, nhẹ nhàng lau cà phê trên mặt.

Khăn giấy chạm vào da mặt, nhanh chóng truyền đến một trận rát đau đớn.

“Khoa học kĩ thuật Lập Ngữ, là của mẹ tôi, cùng hai mẹ con tiểu tam các người không có nửa xu quan hệ! Các người đã nhiều năm lấy tiền từ nó, tôi sẽ không dễ dàng quên đi như vậy! Hơn nữa, bà tốt nhất có thể chứng minh bản thân bà và cái chết của mẹ tôi không có liên quan với nhau, nếu không, bà nhất định sống không bằng chết!”

Thượng Quan Ngưng điều tra nhiều năm như vậy, khả năng có hạn, hơn nữa chuyện đã qua nhiều năm như vậy, chứng cứ đã sớm bị xóa bỏ.

Nhưng trước mắt cô dựa theo những lập luận xác thực để lại, cô mơ hồ cảm thấy, cái chết của mẹ cô, cùng Dương Văn Xu không khỏi có quan hệ.

Cho nên, cô đối phó với Dương Văn Xu, không chút nào nhẹ tay.

“Bà ta là tự sát, không liên can gì đến tôi, cô không nên ngậm máu phun người!” Dương Văn Xu được Tạ Trác Quân đỡ người đứng lên, cả người đau cũng đang phát run, gương mặt bà trước nay luôn bảo dưỡng vô cùng tốt, giờ bị nóng đỏ bừng một mảnh, nhìn qua cực kì dọa người.

“Là cha cô ép tôi gả cho ông ấy, cho đến bây giờ cũng không có muốn cướp lấy cái gì, Tiểu Tuyết cũng vậy, con bé cũng không có muốn cướp lấy cái gì của cô, là Tạ Trác Quân tinh mắt, lựa chọn con bé mà thôi!”

Không thể không nói, Dương Văn Xu có thể ngấm ngầm chịu đựng nhiều năm như vậy, ở trước mặt Thượng Quan Chinh ngụy trang cực kì hoàn mỹ, là cực kì có lòng, cho đến giờ phút này, bà ta vẫn đang giả bộ làm người vô tội bị người khác hại, để cho Tạ Trác Quân ở một bên đối diện với Thượng Quan Ngưng trợn mắt nhìn.

Thượng Quan Ngưng đã sớm hình thành thói quen với tác phong gió chiều nào theo chiều ấy của Tạ Trác Quân, hiện tại bất cứ cử động nào của hắn cũng đã không có cách nào khiến trong lòng Thượng Quan Ngưng dao động.

Trên mặt cô rất đau rát, cần phải nhanh chóng đến khám bác sĩ mới được.

Hai người kia, không đáng giá được cô vì bọn họ mà phá hủy mặt của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.