Đợi cho tất cả mọi chuyện đã xác định xong, di chuyển dân cư ở khu Đông cũng bắt đầu. Bởi vì đã cùng Cố Quân Viêm đánh tiếng trước, cho nên việc di dời dân cư do Cố Quân Suất phụ trách. Diêm Thiếu Liệt vì lo lắng nên nói thêm một câu, cấm tuyệt mọi hành vi bạo lực phá bỏ và di dời.
Lúc ấy Cố Quân Viêm cười nói: “Anh cho rằng tôi cố gắng nhiều năm như vậy là vì cái gì?” Diêm Thiếu Liệt cười cười lại không nói gì, anh nghe Ân Trạch nói qua một chuyện, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng biết Cố gia có thể có cục diện như hôm nay là công lao của Cố Quân Viêm.
Vốn dĩ Diêm Thiếu Liệt nghĩ rằng có con rắn độc Cố Quân Suất này phụ trách thì việc di dời hẳn là không có vấn đề, lại không ngờ vẫn là xảy ra vấn đề, mà vấn đề cư nhiên là xuất hiện ở trên người Đào thị.
Đào lão gia tử và người Đào gia đối với việc không thể tham dự kế hoạch cải tạo khu Đông hết sức thất vọng, thất vọng cũng đồng thời vô cùng tức giận. Đương nhiên ngọn nguồn bọn họ tức giận nhất định là Diêm gia, bởi vì Diêm gia bắt được dự án này, thẳng đến khi chính phủ công bố, Đào Ngọc mới mơ hồ cảm giác được diễn biến trước giờ là do một tay Diêm Thiếu Liệt viết kịch bản.
Xế chiều ngày hôm đó sau khi công bố kết quả cô ta đi gặp Lưu phó thị trưởng, hai người lén lút nói chuyện, Lưu phó thị trưởng đối với việc không thể giúp đỡ người ta được thì tỏ vẻ vô cùng xin lỗi, nhưng chỗ tốt thu được khẳng định sẽ không nhả ra. Đào Ngọc cũng biết rõ điểm này, cũng không nghĩ muốn ông ta nhổ ra cái gì, chỉ là nhờ ông ta về sau có cơ hội gì thì giúp đỡ Đào thị một chút, bởi vì tạm thời Đào lão gia tử còn không có kế hoạch để Đào thị rút khỏi thành phố Thiên Hải.
Lưu phó thị trưởng thấy Đào Ngọc rất biết điều, cho nên cũng hào phóng nói một hồi, lúc ấy nói cho cô ta là muốn ở Thiên Hải lăn lộn tốt, ngàn vạn lần đừng đắc tội người của Tứ đại gia tộc, còn bảo cô ta phải lưu tâm Diêm gia, cố gắng đừng đắc tội bọn họ, nhất là Diêm nhị thiếu. Đào Ngọc là một người thông minh vừa nghe Lưu phó thị trưởng nói lời này chỉ biết bên trong có ám chỉ, vội vàng thỉnh giáo một chút.
Nhưng Lưu phó thị trưởng lại không nhiều lời thêm, chỉ nói cho cô ta biết chuyện mảnh đất núi lần trước là cô ta coi thường Diêm Thiếu Liệt. Đào Ngọc không rõ, lúc ấy Đào thị bọn họ là tranh thắng, tất nhiên Diêm Thiếu Liệt chuẩn bị ở phía sau làm bọn họ ăn mệt không ít, cô ta nghĩ Lưu phó thị trưởng nói lời này là chỉ đùa bỡn sau đó của Diêm Thiếu Liệt, cho nên liền không hỏi nhiều lời.
Thực tế thì việc này Lưu phó thị trưởng là cáo già giảo hoạt, ông ta đã nghe lão lãnh đạo cấp trên kia nói Diêm Thiếu Liệt có núi dựa, là cấp trên của lão cấp trên, tuy rằng không biết rõ là vị nào, nhưng ông ta có thể đoán đại khái tám chín phần mười. Trong lòng ông ta khi đó hối hận cỡ nào, chỉ sợ người ta tìm mình phiền toái. Sau đó lại nghe ý tứ của lão cấp trên mới hiểu được, chuyện lần trước căn bản là Diêm Thiếu Liệt tự biên tự đạo, trừ bỏ làm Đào thị nghẹn chết, cũng là vì đem mâu thuẫn của anh ta và Đào Ngọc phóng lớn, để cho tất cả mọi người đều biết.
Nhưng Lưu phó thị trưởng không có đem toàn bộ sự thật nói cho Đào Ngọc, thứ nhất là ông ta sợ mình trêu chọc cái gì rắc rối, đừng nhìn Diêm Thiếu Liệt chỉ là thương nhân, nhưng người đằng sau anh ta mới là đáng sợ nhất. Thứ hai là nếu Đào Ngọc biết mình giúp được là do người ta cố ý buông tay, vậy thì giá trị tồn tại của ông ta đối với Đào thị sẽ giảm mạnh. Nhưng mà một khi đối nghịch với Diêm thị thì ông ta liền không giúp nữa, nếu mình không giúp được gì cho người ta thì sao còn có thể được hiếu kính đây? Ông ta cũng rất nhanh phải về hưu, có thể “Kiếm” chút thì tận lực kiếm nhiều chút đi.
Lúc trước Đào Mỹ muốn cho Đào Ngọc khó chịu, một tay thúc đẩy Đào thị tranh giành mảnh đất núi với Diêm thị, kết quả Đào Ngọc bị chị gái hố một phen. Vì muốn cắt xén tiền nên Đào lão gia tử phái A Quý đến đây sử dụng vật liệu xây dựng thấp kém, sân vận động bị kiểm tra, huỷ đi xây lại làm tổn thất nặng nề không nói mà thanh danh Đào thị cũng đã bị ảnh hưởng, Đào Ngọc bị gia gia hố một phen. Mà Lưu phó thị trưởng sợ mình “Kiếm” ít, lại sợ đắc tội người ta cho nên luôn chỉ nói ám chỉ vài ba câu, Đào Ngọc lại bị Lưu phó thị trưởng hố một phen. Tất nhiên đầu sỏ gây tội làm cho cô ta trở thành vạn người hố ngay từ đầu đi xuống từng bước một chính là Diêm Thiếu Liệt, cẩn thận suy ngẫm thì cô gái này đúng là khổ hết chỗ nói mà!
Chẳng qua Đào Ngọc liên tiếp bị áp chế, đem hết tất cả mọi chuyện đổ lên người Diêm gia và Diêm Thiếu Liệt, người trước giờ luôn trầm ổn cũng phải điên cuồng một phen. Biết khu Đông đang di dời, cô ta liền sắp xếp người phá rối. Kỳ thực cũng giống như mấy bài báo thường hay nói, đơn giản chính là xúi giục dân chúng không chịu dọn, muốn thêm nhiều tiền này nọ. Nhưng Cố Quân Suất dù sao cũng là rắn độc khu Đông, rất nhanh đã tra ra được vấn đề, tự nhiên là cũng tra được đến Đào Ngọc, cậu ta không vội vã hành động mà là nói việc này cho Cố Quân Viêm.
Cố Quân Viêm vừa nghe lập tức liền phát hoả, nếu là hắn không tham dự chuyện này mà chỉ là giúp đỡ cho Diêm Thiếu Liệt thì thôi đi, nhưng Cố thị của hắn đã đầu tư một khoản tài chính khổng lồ có biết không hả. Mặc dù mục đích của Đào Ngọc là Diêm Thiếu Liệt, nhưng hành vi hiện tại cũng là làm khó hắn? Điều này làm Cố Quân Viêm đã không thể phớt lờ cô ta được nữa.
Ý tứ của hắn, Cố Quân Suất nghe hiểu. Việc này rất nhanh đã được giải quyết, trừ bỏ bên ngoài giải quyết, Cố Quân Suất cũng dạy dỗ đám người Đào Ngọc phái tới một trận. Chờ cậu ta đem mọi chuyện xử lý tốt, Cố Quân Viêm mới nói chuyện này cho Diêm Thiếu Liệt, đương nhiên hắn cũng là lúc ăn cơm thuận miệng đẩy một câu, bản thân hắn không đem chuyện này coi trọng trong lòng. Nhưng Diêm Thiếu Liệt vẫn là cảm thấy con người Đào Ngọc có chút âm hiểm nhỏ nhen.
Hai ngày sau Diêm Trí Viễn một lần nữa từ Đông Lâm trở lại, sau khi đấu thầu công bố được vài ngày thì Đào lão gia tử trở về thành phố Đông Lâm, lúc đi còn mang theo một nhà bốn người Đào Giang Xuyên, ở Thiên Hải chỉ còn lại Đào Ngọc và Đào Giang Hải. Diêm Thiếu Liệt nghe người theo dõi bọn họ do Diêm Trí Viễn sắp xếp báo cáo lại, nói lúc đi Đào Mỹ vô cùng không tình nguyện, hơn nữa còn rất sợ hãi, mà ngay cả Hướng Tâm Dĩnh cũng không quá nguyện ý về Đông Lâm. Diêm Thiếu Liệt biết Đào Mỹ là e sợ Đào lão đầu, nhưng dù sao cũng là gia gia ruột, có sợ đến mấy cũng có sao? Mà Đào lão đầu có tàn nhẫn đến mấy cũng sẽ không thương tổn cháu gái nhỉ? Anh cảm thấy cả nhà này thực sự có vấn đề, cho nên càng phái Diêm Trí Viễn đi Đông Lâm, để anh ta lại tra xét thêm Đào thị.
Quả nhiên lần này Diêm Trí Viễn trở về lại dẫn theo một tin tức mới cho Diêm Thiếu Liệt, “Thiếu gia, tôi làm theo lời anh tra xét tài sản Đào thị và mục đích sử dụng của các khu đất đó, đa số tài sản nhà bọn họ đều không có vấn đề gì lớn, nhưng có vài khu đất thì có vấn đề.”
Diêm Thiếu Liệt nhíu mắt, “Vấn đề gì?”
“Trừ bỏ khu đất nằm giáp ranh nông thôn được sử dụng xây nhà xưởng, những khu đất khác tuy Đào gia cũng đã đưa vào sử dụng, nhưng những khu đất đó lại không có liên quan gì đến Đào thị.”
“Là có ý gì?”
“Những khu đất đó thực tế là đã bị Đào thị chuyển giao ra ngoài, có bán, có thuê, thuê bình thường là thuê lâu dài ba bốn mươi năm. Nhưng việc này Đào thị làm rất lặng lẽ, cho nên bên ngoài người biết đến việc này cũng không nhiều, đa số người đều cho rằng Đào thị là cùng các công ty khác hợp tác khai thác những chỗ đất đó. Nhưng mà Đào thị muốn lặng lẽ bí ẩn nhưng không hẳn là làm toàn vẹn như vậy được, chuyện lần này là tôi hỏi thăm từ một công ty mua đất từ trong tay Đào thị.”
“Tại sao trước kia không tra được những chuyện này.” Diêm Thiếu Liệt nhớ rõ trước kia Diêm Trí Viễn đi Đông Lâm đã từng tra chuyện này, nhưng không có vấn đề gì xảy ra.
“Công ty này vừa mới mua đất từ tay Đào thị, mà có vẻ như không quá muốn đề cập đến nó, tôi là hỏi thăm từ bên môi giới mới biết được.” Diêm Thiếu Liệt gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, Diêm Trí Viễn tiếp tục nói: “Về phần cái nhà xưởng trên mảnh đất ngoại thành kia, lần trước tôi tra ra là cho bên ngoài thuê, để một công ty xử dụng làm kho hàng, gần đây tôi cẩn thận tra xét cặn kẽ công ty này, ông chủ thực sự sau lưng có thể người Đào gia.”
“Cái gì? Chắc chắn không?” Tình huống này đúng thật làm Diêm Thiếu Liệt kinh ngạc, “Bọn họ tốn công tốn sức che giấu như vậy là vì cái gì?”
“Cụ thể thì tôi còn không tra ra được, đây là tôi trong lúc vô tình phát hiện ra. Tuy rằng công ty thuê kho hàng đó trên thủ tục pháp lý không phải là người Đào gia, nhưng tôi tra ra được quan hệ của người này và Đào Giang Hải không hề tầm thường. Trước kia Đào Giang Hải cứu người này một mạng, sau đó lại đưa tiền cho người này xây công xưởng. Nhưng hai người đối với sự kiện này thì im bặt không nhắc đến, nếu không tra ra chuyện trước kia, căn bản không biết được người này quen biết với Đào Giang Hải.”
Diêm Thiếu Liệt tựa lưng vào ghế ngồi cân nhắc chuyện này, càng nghĩ càng thấy không thích hợp, nhưng rốt cuộc là vấn đề ở đâu? Đào gia che lấp như vậy là vì cái gỉ?
“Nhà xưởng!” Diêm Thiếu Liệt giống như là tìm được mấu chốt vấn đề hiện tại, “Trí Viễn, anh lại đi Đông Lâm lần nữa, đi thăm dò xem rốt cuộc thì nhà xưởng đó làm cái gì, nếu thuê kho hàng là người của Đào thị, vậy chứng minh nhà xưởng căn bản không có ngừng hoạt động. Hơn nữa đây rất có thể là bí mật che giấu của Đào thị, anh tra tỉ mỉ, nhưng mà nhất định phải thận trọng, tôi đoán chừng Đào gia bí ẩn như vậy chắc chắn bố trí không ít người trông chừng.”
“Được, buổi chiều tôi sẽ lên đường đi Đông Lâm.”
Kết quả lần này Diêm Trí Viễn đi rất nhanh đã trở về, anh ta ngồi xổm ở bên ngoài nhà xưởng hai ngày, vẫn luôn không có động tĩnh, anh ta vốn nghĩ lén đi vào thăm dò nhưng phát hiện thiết bị giám sát trong nhà xưởng rất nhiều, anh ta cũng không có nhiều chuẩn bị cho nên đành phải rút về. Nghe Diêm Trí Viễn báo cáo, Diêm Thiếu Liệt càng cảm thấy nhà xưởng này có vấn đề, biết vấn đề nằm ở đâu nên ngược lại anh không vội.
Không yên tĩnh được hai ngày lại nghe nói Hạ Khuynh Thành mất tích! Diêm Thiếu Kiệt giống như phát điên đang tìm người, Diêm Thiếu Liệt đối với chuyện này không có cảm giác gì, mất tích thì mất tích đi, có liên quan gì đến mình, chẳng qua là anh cảm thấy chuyện này có khi là liên quan đến Đào Ngọc.
Anh không có thời gian quản chuyện này, cũng căn bản không nghĩ quản, nhưng Diêm Thiếu Kiệt lại tới tìm anh, hy vọng anh có thể hỗ trợ.
Diêm Thiếu Liệt hỏi anh ta, “Vì sao tôi phải giúp anh?”
Diêm Thiếu Kiệt nói chỉ cần Diêm Thiếu Liệt có thể giúp mình tìm Hạ Khuynh Thành trở về, anh ta nguyện ý rời đi Diêm thị. Điều này là Diêm Thiếu Liệt không tin, tuy rằng bây giờ Diêm Thiếu Kiệt thay đổi không ít, nhưng nói anh ta chủ động buông tha Diêm thị thì Diêm Thiếu Liệt không tin.
Chẳng qua là đối mặt xin anh giúp đỡ thì anh vẫn là nguyện ý giúp một phen, nhưng không phải giúp giống như Diêm Thiếu Kiệt muốn, Diêm Thiếu Liệt nói: “Tôi có thể nói cho anh biết một manh mối, anh thử xem xem, chuyện Hạ Khuynh Thành có lẽ liên quan đến Đào Ngọc.”
Diêm Thiếu Kiệt giật mình, “Làm sao có thể?”
“Chớ xem thường Đào gia xem thường Đào Ngọc, bối cảnh nhà bọn họ không đơn giản, tương tự giống Cố gia.” Nghe nói như thế Diêm Thiếu Kiệt liền hiểu được, bối cảnh giống như Cố gia, đó không phải là… Diêm Thiếu Kiệt rời đi rất nhanh.
Diêm Thiếu Liệt để Diêm Trí Viễn sắp xếp người theo dõi Diêm Thiếu Kiệt, anh lại đem toàn bộ tâm tư đặt lên kế hoạch cải tạo khu Đông, sau khi Cố Quân Suất giải quyết phiền toái thì công việc di dời cũng trở nên thuận lợi hơn nhiều.
Diêm Thiếu Liệt thường xuyên nghĩ ý nghĩa mình trọng sinh là gì, báo thù sao? Đem kẻ hại chết mình cũng hại chết sao? Nhị thúc, Diêm Thiếu Kiệt, Hạ Khuynh Thành thậm chí là người ở sòng bạc, hình như kẻ thù của mình có rất nhiều, nếu thật sự bảo anh đem bọn họ hại chết hết, anh cảm thấy mình không xuống tay được, phải, bọn họ có thù, nhưng hại chết những người này thì mình có thể vui sướng sao?
Anh chưa bao giờ cảm thấy nếu đem những người này hại chết hết thì anh sẽ vui sướng, nhưng để cho bọn họ vẫn luôn sống thảnh thơi thì anh lại không cam lòng. Diêm Thiếu Liệt cho rằng trừng phạt tốt nhất là để cho bọn họ đều nên bị trừng phạt thích đáng, cha con Nhị thúc ngày một càng không tốt, anh biết tất cả là có liên quan đến mình, nhưng anh cảm thấy còn chưa đủ. Nhưng anh không thể hại chết cha con Nhị thúc được, để gia gia người đầu bạc tiễn người đầu xanh giống như kiếp trước Diêm Thiếu Kiệt làm, nhưng anh làm không được, ít nhất là anh hi vọng gia gia nãi nãi có thể vui vẻ một chút.