Rất nhanh Hướng Tâm Dĩnh đã phát hiện có người đang theo dõi mình, nhưng bà ta tuyệt đối không bao giờ tưởng tượng được những người này không phải là do Đào gia hoặc Đào Ngọc sắp xếp, thế nhưng đối với cô ta bây giờ, là ai sắp xếp không quan trọng, quan trọng là bà ta vô cùng sợ hãi!
Bà ta biết Đào gia sẽ không dễ dàng thả mình đi, bà ta biết bí mật của Đào gia, tuy không nhiều nhưng cũng đủ làm cho Đào gia lo sợ. Bà ta không nghĩ nhiều lập tức đi tìm Tống Vệ Lý, bà ta đã rời đi thành phố Thiên Hải rất nhiều năm, nơi này đã không còn ai quen biết, mà người ở Thiên Hải dám giúp mình thì không có bao nhiêu người, không thể nghi ngờ rằng Tống Vệ Lý là lựa chọn tốt nhất.
Hướng Tâm Dĩnh luôn mãi khẩn cầu Tống Vệ Lý đích thân tới, Tống Vệ Lý và Thu Đình Nhã cùng nhau thương lượng quyết định một người đi gặp bà ta. Nhìn thấy một mình Tống Vệ Lý tơi thì trong lòng bà ta mới an ổn một ít, cái cô Thu Đình Nhã kia rất hay gây sự, cùng nàng tiếp xúc hai lần làm cho Hướng Tâm Dĩnh cảm thấy, mỗi lần đối mặt với Thu Đình Nhã bà ta đều có loại cảm giác bấc lực.
Nhưng Hướng Tâm Dĩnh vẫn là sai, bởi vì hiện tại Tống Vệ Lý không có dễ nói chuyện như vậy, cho dù Hướng Tâm Dĩnh khẩn cầu hắn giúp đỡ như thế nào, Tống Vệ Lý đều thờ ơ.
“Đào phu nhân, ngày hôm đó thái thái nhà tôi nói gì chắc cô nhớ rõ chứ? Cô là người phụ nữ đã có chồng, tôi giúp cô rời khởi gia đình thì đó là xảy ra chuyện gì? Tương lai người Đào gia truy hỏi thì tôi không thể nào nói rõ được, huống chi nếu cô làm chuyện gì đó trái pháp luật mà tôi giúp đỡ cô có khác gì tự hại bản thân? Nếu cô muốn tôi giúp đỡ cô thì cô nên nói cho tôi biết nguyên nhân thực sự đi? Hơn nữa, tuy hôm nay tôi tự mình tới, nhưng có một chút tôi hy vọng cô làm rõ ràng, tôi tới gặp cô là thái thái của tôi biết, cho dù tôi giúp cô cũng là phải được thái thái của tôi gật đầu thì mới có thể.”
Hướng Tâm Dĩnh vẻ mặt biểu tình khó xử nói: “Vệ Lý, chẳng lẽ anh không thể nể tình nhiều năm bạn học của chúng ta mà giúp em một lần sao? Anh nhẫn tâm nhìn em rơi vào đường cùng sao?”
“Cô như thế nào mà là đường cùng?”
“Em… Vệ Lý, anh đừng ép em, em thật sự không thể nói ra được.”
Tống Vệ Lý gật đầu, hai tay đan vào nhau nói: “Vậy được rồi, tôi không ép cô, nhưng tôi không thể giúp cô, tôi còn có việc đi trước.” Nói xong hắn đứng dậy lập tức rời đi.
Hướng Tâm Dĩnh ngồi lại tiệm ca phê một lúc lâu sau mới rời đi, bà ta ra khỏi cửa thì gọi một chiếc xe trở về khách sạn. Người phụ trách theo dõi gọi điện thoại báo cho Diêm Thiếu Liệt, Diêm Thiếu Liệt dặn dò hai câu rồi cúp máy, sau đó anh lại gọi cho Cố Quân Viêm, hai người nói một hồi lâu mới cúp điện thoại.
Hai ngày sau Hướng Tâm Dĩnh lần thứ hai tìm tới Tống Vệ Lý, Tống Vệ Lý lại tỏ vẻ mình không cần thiết phải gặp bà ta, nói tới nói lui cũng chỉ có bao nhiêu đó, công việc của hắn cũng rất bận hiện tại không có thời gian gặp bà ta.
Lúc này Hướng Tâm Dĩnh nóng nảy, nói mình nguyện ý nói cho hắn biết sự thật, mời hắn nhất định phải tới gặp mình nói chuyện, Tống Vệ Lý mới miễn cưỡng đồng ý. Khi gặp mặt Hướng Tâm Dính vô cùng vội vàng nói ra tất cả, nhưng hiểu biết của bà ta về Đào gia chỉ là một chút da lông mà thôi, nhưng một chút da lông này cũng đủ để Tống Vệ Lý giật mình. Tuy rằng Diêm Thiếu Liệt đã sớm đánh tiếng cho hắn để có sự chuẩn bị, nhưng thật sự từ miệng đương sự nghe được thì cảm giác tuyệt đối không hề giống như được đánh tiếng trước.
“Cô là nói Đào gia sản xuất súng ống đạn dược? Còn buôn lậu?”
Hướng Tâm Dĩnh gật đầu, “Phải, năm đó em gả cho Đào Giang Xuyên không bao lâu thì phát hiện được bí mật này, lúc ấy em đã nghĩ phải chạy trốn khỏi Đào gia, nhưng khi đó em vừa mới sinh Thanh Đông, thật sự rất luyến tiếc đứa bé. Hơn nữa em phát hiện cha mẹ em cũng bị người Đào gia cho người giám thị, em biết Đào gia sợ em lắm miệng, cho nên dùng cha mẹ uy hiếp em.”
“Vì sao cô không báo án?”
“Anh cho rằng em không nghĩ ra sao? Quan trọng là phải có người tin mới được chứ? Huống chi em chỉ là biết chuyện này, nhưng vị trí nhà xưởng, Đào gia và những người đó có liên hệ cái gì, em hoàn toàn không biết. Không có chứng cớ làm sao em dám mạo hiểm báo án, nói không chừng còn bị nhà bọn họ bắt được cắn ngược lại một hơi, làm rắc rối đến cha mẹ em thì lúc đó phải thế nào đây.”
“Vậy lần này vì sao cô lại chạy ra?”
“A! Việc này là còn phải nói đến con gái em…” Sau khi Hướng Tâm Dĩnh sinh Đào Thanh Đông thì bởi vì đủ loại nguyên nhân không dám rời đi Đào gia, nhưng bà ta không muốn mình cứ bị quản chế như vậy, cho nên bà ta luôn cẩn thânh thu thập chứng cứ phạm tội của Đào gia. Nhưng bởi vì Đào gia đối với bà ta là không yên tâm, cho nên căn bản không cho bà ta tiếp xúc đến việc này. Đào Giang Xuyên đối với bà ta rất tốt chăm sóc rất chu đáo, nhưng chỉ có duy nhất ở trên sự kiện này là nói năng thận trọng với bà ta. Cho nên Hướng Tâm Dĩnh cố gắng đã nhiều năm cũng không có thu thập được chứng cứ thật sự nào.
Sau đó Đào Mỹ sinh ra, cô ta so với Đào Thanh Đông thì nhỏ hơn ba tuổi. Hướng Tâm Dĩnh rất yêu thương đứa con gái này, trai gái có đủ, có chồng yêu thương chăm sóc, thời gian lâu bà ta cũng liền buông tay tâm tư thu thập chứng cứ Đào gia. Nhưng theo thời gian trôi qua bọn nhỏ dần dần lớn lên, Hướng Tâm Dĩnh hiểu được đây là con cháu đời này của Đào gia, tương lai đều phải tiếp xúc với chuyện làm ăn của gia tộc. Mà toàn bộ đời thứ ba của Đào gia tiếp xúc chuyện làm ăn sớm nhất không phải là trưởng tôn Đào Thanh Viễn, mà là Đào Ngọc!
Hướng Tâm Dĩnh không rõ nguyên nhân cụ thể lắm, chỉ biết là cha mẹ Đào Ngọc đi ra nước ngoài đưa hàng thì xảy ra ngoài ý muốn, đây là lời nói của Đào lão gia tử. Sau đó bà ta có một lần vô ý nghe được Đào Giang Xuyên nói, mới biết được cha mẹ Đào Ngọc ở nước ngoài gặp phải chuyện đen ăn đen, hai vợ chồng là bị giết. Mà Đào Ngọc là từ nhỏ lớn lên bên cạnh Đào lão gia tử, cũng có lẽ là xuất phát áy náy đối với cha mẹ cô ta, Đào lão gia tử đối với đứa cháu gái này đặc biệt yêu thương, ngay cả cháu trai cũng phải xếp ở sau.
Hướng Tâm Dĩnh biết Đào Ngọc chừng mười tuổi đã bắt đầu đi theo Đào lão gia tử đến nhà xưởng, khi đó Đào Thanh Đông còn là đứa bé trai không biết cái gì, Đào Mỹ thì càng không phải nói. Nhưng chính vì sự kiện này mà tâm đã buông xuống của Hướng Tâm Dĩnh một lần nữa bị kéo lên, bà ta không muốn cho con mình tiếp xúc chuyện làm ăn của Đào gia, bà ta hiểu được đây là một con đường không thể quay đầu, một khi tiếp xúc sẽ không còn tìm thấy con đường sống.
Hướng Tâm Dĩnh càng thêm cẩn thận chăm sóc hai đứa bé, còn thường xuyên rót vào đầu Đào Giang Xuyên một loại quan niệm, bọn nhỏ nên là rời xa chuyện làm ăn của gia tộc. Có lẽ là Đào Giang Xuyên mấy năm nay cũng chịu đủ cuộc sống như vậy, cho nên đối với ý nghĩ của Hướng Tâm Dĩnh thì ông ta cũng bắt đầu chậm rãi tiếp nhận. Vì thế hai vợ chồng tận lực để hai đứa trẻ tránh xa chuyện này, nhưng hiển nhiên là Đào lão gia tử không đồng ý, bởi vì Đào Thanh Đông đã đến tuổi tiếp xúc chuyện làm ăn của gia tộc.
Hướng Tâm Dĩnh là hận Đào lão gia tử đến mức không thể dùng từ ngữ nào để hình dung, làm một người mẹ, bà ta không cách nào chấp nhận được cho con mình làm chuyện này. Sau đó Đào Giang Xuyên nói chuyện với Đào lão gia tử, không biết hai cha con nói cái gì đó, dù sao thì Đào lão gia tử rất tức giận, nhưng ông ta cuối cùng cư nhiên đồng ý không để Đào Thanh Đông và Đào Mỹ tiếp xúc chuyện làm ăn của gia tộc. Cho dù là thế nào thì kết quả này rất rốt, Hướng Tâm Dĩnh cũng an tâm. Nhưng không lâu sau đó thì cha mẹ bà ta qua đời, nguyên nhân qua đời là tai nạn giao thông, Hướng Tâm Dĩnh lại cảm thấy đây không có khả năng là ngoài ý muốn.
Lại nói đến đôi anh em Đào Thanh Đông và Đào Mỹ, không biết có phải do Gen hay di truyền có vấn đề, Đào Thanh Đông tuổi không lớn lắm đã có đam mê vũ khí, nếu như là ở gia đình bình thường thì thật sự chẳng phải có vấn đề gì, đứa trẻ có một sở thích vẫn luôn là chuyện tốt, nhưng mà là Đào gia thì chính là muốn mạng của Hướng Tâm Dĩnh. Tuy rằng bà ta không cho phép Đào Thanh Đông nghiên cứu mấy thứ này, nhưng những đứa trẻ luôn có thời kỳ tâm lý phản nghịch lại người lớn, vì thế chờ người trong nhà phát hiện thì Đào Thanh Đông đối với các loại súng ống hiểu biết so với người trong nhà nhiều lắm. Vợ chồng Đào Giang Xuyên ngay cả tâm muốn chết cũng có, mà Đào lão gia tử thì không phải là vừa lòng bình thường.
Cũng có lẽ là giáo dục Đào Mỹ có vấn đề, sau khi cô ta lớn lên thì hết sức ích kỷ hẹp hòi, bởi vì Đào lão gia tử đã sớm buông tha cô ta, cho nên bất kể Đào Mỹ biểu hiện tốt cỡ nào thì Đào lão gia tử cũng rất chú ý đến. Càng khiến Đào Mỹ ngày càng trưởng thành, càng làm ra việc khiến Đào lão gia tử không vui. Mà Đào Mỹ đối với điều này cũng là ghen tị muốn chết, cho nên mới có chuyện sau này cô ta ngủ với vị hôn phu của Đào Ngọc.
Đào lão gia tử cảm thấy đây là một cơ hội, liền muốn đem Đào Mỹ đuổi khỏi Đào gia, Đào Mỹ sợ choáng váng, ở trước mặt anh trai và cha mẹ khóc đến không kiềm chế được. Cuối cùng Đào Thanh Đông nói với cha mẹ về ý tưởng của mình, Hướng Tâm Dĩnh làm thế nào cũng không biết được mình đã cẩn thận bảo mật đến như vậy nhưng con trai đã sớm biết được bí mật của Đào gia từ lâu.
Theo Đào Thanh Đông nói là hắn trong lúc vô tình phát hiện trên máy tính của Đào Giang Xuyên, hơn nữa cũng là từ thời điểm đó hắn đã hiểu được dụng tâm của cha mẹ, nhưng đã chậm. Bởi vì Đào lão gia tử đối với hắn có thiên phú trên phương diện vũ khí vô cùng có thưởng thức, thậm chí hắn từng hoài nghi Đào lão gia tử làm lớn chuyện như vậy là để ép mình đi vào khuôn khổ.
Đào Thanh Đông giống như cha mẹ là rất yêu thương Đào Mỹ, Đào lão gia tử đem hết tất cả thu vào trong mắt, cho nên lợi dụng điểm này rất tốt. Nhưng Hướng Tâm Dĩnh không muốn để cho con trai vì con gái phải hi sinh, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, cả hai bà ta đều yêu, không thể không nói lúc này Hướng Tâm Dĩnh vô cùng xứng chức một người mẹ. Cuối cùng Đào Thanh Đông đáp ứng giúp Đào lão gia tử vẽ thiết kế, nhưng không tham dự buôn bán của gia tộc, Đào lão gia tử cũng đồng ý.
Sau đó Hướng Tâm Dĩnh phát hiện Đào lão gia tử vì muốn giải quyết đối thủ, không tiếc để A Quý giết người diệt khẩu, điều này làm cho bà ta hết sức sợ hãi. Lại nghĩ đến chuyện năm đó của cha mẹ mình, Hướng Tâm Dĩnh lại có suy nghĩ thoát khỏi Đào gia, hơn nữa lúc này bà ta chỉ muốn chạy trốn, con trai con cái đã không còn nằm trong phạm vi suy xét. Nhưng bà ta vẫn luôn không có cơ hội, đợi cho đến khi tin tức Đào Ngọc và Diêm Thiếu Kiệt đính hôn truyền đến.
Toàn bộ Đào gia sau khi đến thành phố Thiên Hải, Hướng Tâm Dĩnh đã nghĩ ở lại Thiên Hải, vừa vặn Đào Mỹ cũng có cái ý tưởng này. Nhưng việc này không phải là hai người bọn họ có thể quyết định được, lúc này bộ mặt ích kỷ của Hướng Tâm Dĩnh mới bộc lộ ra, bà ta bảo Đào Mỹ đi tìm Đào Thanh Đông thương lượng chuyện này. Đào Mỹ không rõ nhưng vẫn làm theo, quả nhiên cuối cùng cả nhà mình đều được ở lại thành phố Thiên Hải, mà cái giá lớn phải trả chính là Đào Thanh Đông chính thức tham dự chuyện làm ăn của gia tộc.
Hướng Tâm Dĩnh cũng từng hối hận về quyết định của mình, nhưng bà ta cảm thấy Đào Thanh Đông đã tiếp xúc đến chuyện làm ăn của gia tộc, nhiều tiếp xúc hay ít tiếp xúc thì có gì khác nhau đâu? Nếu như có thể khiến Đào Mỹ thoát ly khỏi quan hệ với Đào gia không phải là chuyện tốt sao? Nào biết Đào Mỹ chỉ luôn gây thất vọng, một rồi hai, hai rồi ba lần khiêu chiến Đào Ngọc, chọc đến điểm mấu chốt của Đào lão gia tử, cuối cùng nhà bọn họ vẫn phải quay về thành phố Đông Lâm.
Gần đây Hướng Tâm Dĩnh phát hiện người Đào gia đều khẩn trương cao độ, bà ta không biết nguyên nhân, chỉ nghe Đào Thanh Đông nói hình như có người biết được bí mật Đào gia, hiện tại trong nhà đang truy tra chuyện này. Hướng Tâm Dĩnh vừa nghe liền trợn tròn mắt, ai đó biết bí mật Đào gia, vậy không phải là Đào gia rất nhanh sẽ bị xử sao? Đến lúc đó bà ta là con dâu Đào gia khẳng định cũng sẽ bị pháp luật chế tài, nghĩ đến đây Hướng Tâm Dĩnh có chút sợ hãi.
“Cho nên cô chạy trốn đến Thiên Hải, muốn rời khỏi Đào gia?”
Hướng Tâm Dĩnh gật đầu nói: “Vệ Lý, hiện tại chỉ có anh mới giúp em được, em cầu xin anh cứu em với con gái em đi, A Mỹ là người duy nhất trong Đào gia không biết sự thật, con bé còn có thể cứu.”
Tống Vệ Lý nghe hiểu được lời của bà ta, rõ ràng là Hướng Tâm Dĩnh lợi dụng con trai của mình, bà ta nói muốn dẫn con gái đi cùng, nhưng bà ta lại một mình chạy trốn đến Thiên Hải, mà Đào Mỹ vẫn còn ở Đông Lâm. Hắn cảm thấy có lẽ Hướng Tâm Dĩnh đã từng xứng chức người mẹ, nhưng bây giờ lại rất ích kỷ.
Lập tức vẻ mặt của hắn biểu tình rất khó xử: “Chuyện này quá lớn, tôi phải bàn bạc với thái thái nhà tôi mới có thể quyết định được.”
“Nhưng mà em không có thời gian đợi, người Đào gia đã phát hiện em chạy trốn, Đào Ngọc cũng đã tìm được em, em không đi ngay sẽ không có cơ hội.”
Người của Đào Ngọc không có tìm được Hướng Tâm Dĩnh, mà bà ta sợ hãi như vậy là do Diêm Thiếu Liệt bức một chút. Diêm Thiếu Liệt cũng sợ kéo dài quá lâu bên phía Đông Lâm sẽ xảy ra chuyện gì xấu, cho nên anh muốn nhanh chóng cạy miệng Hướng Tâm Dĩnh, phương pháp hiệu quả nhất khiến cho bà ta mở miệng dĩ nhiên là lợi dụng người Đào gia. Quả nhiên Hướng Tâm Dĩnh căn bản không hề hoài nghi là Diêm Thiếu Liệt làm, cho nên vội vội vàng vàng đến tìm Tống Vệ Lý, đem bí mật Đào gia nói ra.
Nhưng mặc kệ Hướng Tâm Dĩnh khó xử ra sao, Tống Vệ Lý đều không có lập tức đáp ứng bà ta. Hướng Tâm Dĩnh bất đắc dĩ đành đồng ý để Tống Vệ Lý bàn bạc xong với Thu Đình Nhã mới làm quyết định. Đương nhiên bà ta cũng không có lựa chọn nào khác, đừng nhìn bà ta mang tên tuổi Đào gia nhị thái thái, nhưng thực tế thì Đào gia rất keo kiệt, mấy năm nay bà ta cũng không để dành được bao nhiêu tiền. Đào gia vì khống chế bà ta nên ngay cả giấy căn cước cũng bị tịch thu, không có giấy căn cước không thể làm hộ chiếu, không có hộ chiếu thì bà ta và con gái không có khả năng trốn đi nước ngoài được. Bà ta biết Tống gia ở thành phố Thiên Hải cắm rễ rất sâu, làm giấy căn cước là không thành vấn đề, cho nên bà ta muốn đi nước ngoài thì chỉ có thể cầu xin Tống Vệ Lý.
Tống Vệ Lý đáp ứng Hướng Tâm Dĩnh là ngày mai khẳng định sẽ cho bà ta câu trả lời thuyết phục rồi bước đi, sau khi Diêm Thiếu Liệt cầm được đoạn ghi âm lập tức gọi điện thoại cho Đổng Chính, anh nói có chuyện quan trọng muốn thương lượng với hắn, vừa lúc Đổng Chính đang ở bên chỗ Lâm Tiếu Tiếu, Diêm Thiếu Liệt lập tức đi qua.
Chuyện này là Thuỷ Ân Trạch có biết, nhưng Diêm Thiếu Liệt không để y đi theo cùng, về phần Lâm Tiếu Tiếu thì Diêm Thiếu Liệt cũng không muốn để cậu ta biết. Anh nghĩ nếu dựa theo ý tứ của Đổng Chính, hẳn là cũng không nghĩ để Lâm Tiếu Tiếu biết chuyện, cho nên trước khi anh và Đổng Chính nói chính sự thì đem Lâm Tiếu Tiếu đi ra ngoài. Lâm Tiếu Tiếu thật sự không nghĩ nhiều liền đi ra.
Trước tiên Diêm Thiếu Liệt đưa đoạn ghi âm cho Đổng Chính nghe, Đổng Chính càng nghe về sau càng khiếp sợ, nghe xong ghi âm Đổng Chính nghi ngờ nhìn về phía Diêm Thiếu Liệt. Diêm Thiếu Liệt đem chuyện đã chuẩn bị tốt nói ra, trước là anh đem vấn đề mối quan hệ giữa ba người Hướng Tâm Dĩnh, Tống Vệ Lý và Thu Đình Nhã nói qua, đại khái bởi vì chuyện năm đó của Tống gia quá ầm ĩ, Đổng Chính từng nghe trưởng bối trong nhà kể qua chuyện này, mà sau đó hôn sự của Thu Đình Nhã và Tống Vệ Lý ở thành phố Thiên Hải quá nổi tiếng, cho nên Đổng Chính rất rõ ràng. Việc này đều là sự thật nên Đổng Chính rất nhanh đánh mất đi nghi ngờ.
Diêm Thiếu Liệt tiếp tục nói: “Thực sự thì chuyện này cũng rất bình thường, nếu như Tiếu Tiếu nhà anh và Ân Trạch nhà tôi trước kia gặp mặt người yêu cũ, không chừng hai chúng ta có lẽ giống như mẹ nuôi vậy, hơn nữa trước kia mẹ nuôi từng một lần gặp mặt Hướng Tâm Dĩnh, nhưng cũng không có đem người đuổi đi. Có thể là người yêu cũ của cha nuôi, nên mẹ nuôi cũng không muốn nhìn thấy bà ta. Mà gần đây Hướng Tâm Dĩnh luôn quấn lấy cha nuôi, nên mẹ nuôi mới nghĩ ra cách này, để cha nuôi ghi âm lại buổi nói chuyện của hai người, về nhà mẹ nuôi muốn nghe.”
Đổng Chính gật đầu việc này hắn thật sự có thể hiểu được, người yêu cũ trước kia của Lâm Tiếu Tiếu từng hẹn gặp hắn, hơn nữa còn muốn tìm cậu ta để tái hợp, tâm tình lúc đó của hắn rất giống với Thu Đình Nhã, “Việc này còn có ai biết không?”
“Không có, cha nuôi cầm đoạn ghi âm này cho mẹ nuôi nghe, mẹ nuôi nói chuyện này không thể giúp. Hướng Tâm Dĩnh đã biết bí mất Đào gia nhiều năm như vậy, thế nhưng không báo án, đó cũng là trái pháp luật. Hai người sợ trưởng bối trong nhà lo lắng nên không có nói cho ai, mà là tới tìm tôi, muốn bàn với tôi xem có nên báo án hay không. Nhưng tôi cảm thấy chuyện này không phải cứ báo án là sẽ được giải quyết.” Diêm Thiếu Liệt cười khẽ nói: “Chuyện lớn như vậy có thể coi là lập công lớn không đây?”
Đổng Chính còn có cái gì không rõ, Diêm Thiếu Liệt đây là muốn đưa công lao đến cho mình, Đông Lâm và Thiên Hải là trực thuộc một tỉnh, lấy thực lực nhà bọn họ muốn nhúng tay vào chuyện này, tất nhiên là có thể nuốt trọn.
“Chuyện này có khi nào là Hướng Tâm Dĩnh muốn cha nuôi anh giúp bà ta, cho nên mới nói nghiêm trọng như thế?”
“Tôi cảm thấy sẽ không, bà ta cũng không ngốc, nói quá nặng thì người bình thường dám giúp bà ta sao?”
Diêm Thiếu Liệt thấy Đổng Chính không nói lời nào lại nói: “Ngày mai cha mẹ nuôi của tôi còn muốn đi gặp Hướng Tâm Dĩnh, nếu anh có cái gì muốn hỏi có thể nói để mẹ nuôi tôi hỏi. Nhưng mà dù sao thì mẹ nuôi không phải là dân chuyên nghiệp, cho nên không chắc sẽ hỏi ra được chuyện anh cảm thấy hứng thú.”
“Được, buổi sáng ngày mai trước tiên anh mang tôi đi gặp cha mẹ nuôi của anh đã, sau đó làm sắp xếp.”
Buổi sáng ngày hôm sau Đổng Chính gặp Thu Đình Nhã và Tống Vệ Lý, Đổng Chính trao đổi vài câu, buổi tối hai người hẹn gặp Hướng Tâm Dĩnh. Chẳng qua là địa điểm gặp mặt do Đổng Chính thu xếp trước, cho nên khi bọn họ nói cái gì thì Đổng Chính và Diêm Thiếu Liệt ở trong xe nghe được nội dung nói chuyện. Hơn nữa trong xe còn có ba người khác, Diêm Thiếu Liệt không biết họ là ai, nhưng mà có thể nhìn ra Đổng gia rất chú trọng việc này, vậy là đủ.
Thu Đình Nhã thật sự là moi ra được vài điểm có ích, ví dụ như Đào gia định kỳ hai mươi hàng tháng sẽ xuất một đám hàng, nếu lượng nhu cầu bên ngoài tăng lớn thì linh động xuất lượng hàng lớn, tháng trước đã xuất hàng hai lần, còn những thứ khác thì thật sự Hướng Tâm Dĩnh không rõ ràng lắm, cho dù Thu Đình Nhã hỏi thế nào thì bà ta chỉ có thể trả lời mấy câu kia.
“Anh đối với Đào gia hiểu biết có nhiều không?”
Diêm Thiếu Liệt đưa mắt nhìn Đổng Chính nói: “Hiểu biết của tôi đối với nhà bọn họ đều là trên phương diện làm ăn, lúc trước từ khi Đào Ngọc vừa qua lại với anh trai tôi, gia gia của tôi đã nhờ bạn bè ở Đông Lâm hỏi thăm Đào gia một chút, tất cả mọi người đều nói Đào gia phát tài rất nhanh, hơn nữa thực lực nhà bọn họ trên thương trường cũng không tệ lắm. Chờ đến lúc Đào Ngọc và anh trai tôi đính hôn, toàn bộ người Đào gia đều đến Thiên Hải, sau đó gia gia của tôi đối với Đào lão gia tử ấn tượng không tốt lắm, cảm thấy tác phong làm việc của người này không tốt, ông bảo tôi thăm dò Đào gia, dù sao cũng là sẽ kết thông gia.”
“Vậy anh điều tra ra cái gì không?”
Diêm Thiếu Liệt suy nghĩ liền đem một ít chuyện mình tra được nói ra, nhấn mạnh là vị hôn phi trước kia của Đào Ngọc vì một mảnh đất mà chết.
Đổng Chính nhướng mày hỏi: “Vị trí mảnh đất đó như thế nào?”
“Tôi phái người điều tra được là vị trí nối liền giữa thành phố và nông thôn, sau đó Đào gia xây cái nhà xưởng, lại bởi vì cách xa nội thành nên đem nhà xưởng cho thuê. Bởi vậy mà ấn tượng của gia gia tôi đối với Đào gia giảm mạnh, rồi sau đó thêm việc Đào Ngọc tranh đất với tôi, hai nhà mâu thuẫn khó mà gỡ, cuối cùng là giải trừ hôn ước.”
“Anh có hiểu biết nhiều về nhà xưởng đó không?”
Diêm Thiếu Liệt nghĩ thầm người này quả nhiên tâm tư sắc bén, anh bày ra vẻ mặt sửng sốt nói: “Nhà xưởng? Không có hiểu biết gì, đã đình công cả rồi thì còn có vấn đề gì?” Bộ dáng ngốc lăng này của Diêm Thiếu Liệt quả thực làm Đổng Chính và mấy người khác vừa lòng, lúc này trong lòng bọn người Đổng Chính đã có đoán được vài phần.
Bỏ qua phía bọn họ bên này, Hướng Tâm Dĩnh nghe Thu Đình Nhã từ chối giúp đỡ mình thì hết sức tức giận, “Tôi biết cái gì cũng đã nói hết cho các người, sao các người có thể lật lọng chứ?”
Thu Đình Nhã cũng nói: “Đào thái thái, đầu tiên là tôi và tiên sinh nhà tôi chưa từng đồng ý sẽ giúp cô, cho nên chúng tôi không có lật lọng. Tiếp theo, cô nói cô đã biết chuyện này từ nhiều năm trước, nhưng vẫn luôn gạt, cô biết nhưng không chịu đi báo án, có nghĩa là cô cũng phải chịu trách nhiệm trước pháp luật. Cuối cùng, nếu chúng tôi giúp cô, tôi và tiên sinh nhà tôi đều sẽ trở thành đồng loã, cũng phải chịu trách nhiệm pháp luật. Cô nói tôi nghe xem, chúng tôi có lý do gì để giúp cô?”
“Này…” Hướng Tâm Dĩnh trợn tròn mắt, Thu Đình Nhã nói đều là sự thật, là sự thật cho nên bà ta mới sợ. Bà ta biết tội mình phạm không phải rất nặng, nhưng vừa nghĩ đến ngồi tù thì bà ta vô cùng sợ hãi.
“Đào thái thái, không bằng để cho tôi chỉ cô con đường sáng.” Hướng Tâm Dĩnh nghi hoặc nhìn về phía Thu Đình Nhã, Thu Đình Nhã vỗ vỗ tay bà ta, nhẹ nhàng nói: “Đi tự thú đi, tội của cô vốn không phải rất nặng, hơn nữa cũng là có nguyên nhân, cô bị Đào gia theo dõi dù muốn báo án cũng rất khó khăn, toà án sẽ xem xét điểm đó. Huống chi là cô chủ động tự thú báo cáo Đào gia, chắc chắn sẽ lập công chuộc tội. Toà án khi cân nhắc án phạt cũng sẽ suy xét, đây mới là đường ra duy nhất của cô.”
Giọng nói của Thu Đình Nhã êm dịu nhẹ nhàng, nói ra cũng trật tự rõ ràng, Hướng Tâm Dĩnh cũng bắt đầu dao động. Thu Đình Nhã nhìn thấy bà ta như vậy cũng biết việc này hấp dẫn, liền tiếp tục khuyên nhủ bà ta.
Mà bên kia Đổng gia xem như là đã tiếp nhận chuyện này, bây giờ Diêm Thiếu Liệt mới biết được người đàn ông trung niêm ngồi trong xe là bác hai của Đổng Chính, Đổng gia sẽ không dễ dàng tin tưởng Diêm Thiếu Liệt nói, nhưng đối với việc công lao dâng đến tận cửa không thể không xem như không thấy, cho nên hôm nay mới để bác hai của Đổng Chính đi cùng.
Diêm Thiếu Liệt nói đều là nói thật, chỉ có vài chuyện anh không nói ra mà thôi. Anh còn nhắc một câu về chuyện Hạ Khuynh Thành với Đổng Chính, chuyện giữa Diêm Thiếu Kiệt và Hạ Khuynh Thành ầm ĩ đến mức ai cũng biết, Đổng Chính cũng nghe Lâm Tiếu Tiếu nói qua, Diêm Thiếu Liệt nói người trong nhà không biết chuyện Diêm Thiếu Kiệt và Hạ Khuynh Thành đã quay lại với nhau, cho nên Hạ Khuynh Thành mất tích, Diêm Thiếu Kiệt cũng không dám báo án mà là tự mình tìm. Đương nhiên việc này bọn họ không có xác định là có liên quan đến Đào Ngọc hay không, Diêm Thiếu Liệt chỉ nói lúc lùng quét Đào Ngọc thì hy vọng bọn họ hỗ trợ lưu ý một chút, nhân tiện nói câu Diêm Thiếu Kiệt phát hiện Đào Ngọc đi lại với Hậu Dương rất gần.
Dĩ nhiên tất cả đều là Diêm Thiếu Liệt nghi ngờ, không liên quan gì đến anh, anh là xuất phát từ tính quan tâm người trong nhà nên hy vọng bọn họ tiện tay giúp mà thôi. Đổng Chính đồng ý rất sảng khoái, đương nhiên cũng không quên an bài người đi điều tra Hậu Dương và Đại Dương International.
Diêm Thiếu Liệt không quan tâm Đào gia sẽ xử lý chuyện này như thế nào, anh chỉ cần biết Đào gia hoàn toàn sụp đổ là được!