Hào Môn Bĩ Thiếu

Chương 87



image

Cố Quân Viêm x Thuỷ Ân Hi

Thể loại: Hiện đại, thanh xuân vườn trường, hào môn, Bá đạo trung khuyển công x Ngạo kiều độc mồm, ham ăn, nữ vương thụ:v, 1 x 1, HE.

PN1: Mới quen

E&B: Strangers Ex

Tháng chín hàng năm là tháng rất đặc biệt, bởi vì tháng chín có một mùa đặc biệt, mặt trời thanh xuân, sáng lạn nhiều màu, chứng minh kết quả cố gắng nhiều năm qua của vô vàn học sinh, không sai, tháng chín sở dĩ đặc biệt là bởi vì “Mùa khai giảng”!

Cổng trường Đông đại có một thiếu niên dáng người thon dài đứng ở đó, cậu mặc một cái áo sơ mi trắng cùng với cái quần bò màu xanh da trời, rõ ràng là một bộ quần áo đơn giản đến không thể đơn giản hơn, thế nhưng mà mặc trên người cậu, không thể không nói người đẹp trai mặc đồ vỉa hè cũng sẽ có người cho rằng đó là hàng hiệu.

Một đầu tóc đen như mực, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo kết hợp với đôi kính râm, chỉ có thể nhìn thấy cái mũi cao thẳng cùng với đôi môi đỏ căng mượt, một đôi mắt đẹp bị che giấu đằng sau kính râm, quả là một thiếu niên xinh đẹp hấp dẫn. Nam sinh nữ sinh lui tới lui đi đều phải dán ánh mắt đến trên người cậu, có lẽ cậu cũng quen bị nhiều người thưởng thức như vậy, bị nhìn cũng không cảm thấy không nhiều tự nhiên.

Nếu không nhìn kỹ người ta sẽ cảm thấy thiếu niên này là tô son môi, nhưng đó thật sự là con trai, không có khả năng tô son đỏ mọng, chỉ có thể nói cha mẹ nuôi tốt quá, tóc và da đều là tốt không thể tả, cho nên môi đỏ một chút cũng coi như bình thường.

Thiếu niên hít sâu một hơi làm biếng duỗi duỗi thắt lưng, sau đó miễn cưỡng ngồi trên va li hành lý, cuộc sống đại học của cậu bắt đầu rồi, nhưng cậu cũng không có cỡ nào mong chờ, thậm chí cậu không nguyện ý trọ ở trường, nhưng anh trai cậu nói kết giao bạn bè rất quan trọng, một tuần phải trọ đủ năm ngày trong trường học, nhưng mà cậu nhớ nhung món canh cá của mẹ làm phải thế nào đây?

Được rồi, coi như là cậu mượn hơi anh trai đi, nhưng thân làm một cật hoá tại sao lại không thích ăn cay được chứ? Trước kia cậu toàn là ăn ở bên ngoài, bởi vì mẹ cậu sẽ không nấu món cay Tứ Xuyên, từ sau khi anh trai thay đổi khẩu vị thì cậu xem như có lộc ăn, hơn nữa cậu cảm thấy trình độ nấu món cay Tứ Xuyên của mẹ nhà mình tăng vọt vượt qua đầu bếp nhà hàng Tứ Xuyên rồi.

Trước khi cậu đến trường học đã điều tra một lượt tất cả các nhà hàng xung quanh, có ba quán món cay Tứ Xuyên, một quán là người địa phương mở, một quán lad người Tứ Xuyên mở, quán còn lại nghe nói là một đầu bếp Tứ Xuyên nổi danh mở. Cậu tính toán buổi tối hôm nay phải đi một quán trong số đó nếm thử, a, quên giới thiệu tên cật hoá này, cậu ta chính là người mà mọi người rất quen thuộc ____ Thuỷ Ân Hi.

Thuỷ Ân Hi nghỉ ngơi đủ liền chuẩn bị đi vào trường học, nhưng mà cậu còn chưa nhấc chân chợt nghe các nữ sinh hưng phấn thét chói tai, quay đầu lại thì thấy, một chiếc xe thể thao màu bạc mui trần lái thẳng vào trường học. Thuỷ Ân Hi cau mày, Porsche, đây là nhị thế tổ nhà ai nha.

“Là Cố Quân Viêm, có nhìn thấy không, anh ấy là người thừa kế Cố gia tứ đại gia tộc.”

“Dĩ nhiên rồi, bà cho là ai cũng có thể lái được Porsche? Học trưởng vừa mới đặt một chiếc Aston Martin, xe còn chưa tới, nghe nói xe kia là seri có số lượng, siêu đẹp.”

“Lộ Lộ, sao mà bà biết được chuyện này thế?”

Nữ sinh được người gọi là Lộ Lộ mặt đầy đắc ý mỉm cười, “Bí mật!”

“Xuỳ, nói cứ như bà quen thân với học trưởng lắm vậy.”

“Rồi, đừng nói mấy cái chuyện không liên quan đó, hai bà đoán xem học kỳ này học trưởng có đổi luôn Trương Mỹ Đình.”

“Phải đổi thôi.”

Nữ sinh vừa được gọi là Lộ Lộ kia hỏi: “Tiểu Vận, đừng nói là bà muốn tranh thủ một chút nha?”

Nữ sinh được gọi là Tiểu Vận bật người thay đổi thành bộ dáng thẹn thùng, “Nếu có cơ hội đương nhiên muốn tranh thủ một chút.”

“Thật sao? Rõ ràng học trưởng chỉ là muốn chơi đùa, hai tháng đổi một bạn gái, tần suất này thì có bao nhiêu nghiêm túc chứ?”

“Có nghiêm túc hay không chẳng quan trọng, quan trọng là nói ra thể diện nha, ‘tôi đã từng hẹn hò với người kế thừa của Cố gia’, chậc chậc, ngẫm lại đã cảm thấy có mặt mũi.”

“Học trưởng sẽ coi trọng bà? Bà so với tôi còn lùn hơn một cái đầu, dáng lại không đẹp bằng tôi, học trưởng có muốn chọn cũng là chọn tôi thôi.”

“Chắc không? Dựa vào gia đình của bà cũng xứng đôi với học trưởng à, nhà của tôi tốt xấu gì cũng là làm ăn, cùng học trưởng có tiếng nói chung.”

“Làm ăn thì giỏi lắm sao? Nhà học trưởng là bối cảnh gì, bà mà là con gái ba nhà Diêm Đường Tần có lẽ sẽ có cơ hội, nếu không thì bà với tôi căn bản chẳng có khác gì nhau.”

“Bà…”

“Đủ, hai người đừng có ồn nữa.”

“Bà câm miệng!”

Thuỷ Ân Hi yên lặng đi ngang qua ba nữ sinh, cứ làm như người ở thành phố Thiên Hải có ai không biết Tứ đại gia tộc, hoá ra cái tên vừa rồi là nhị thế tổ Cố gia, khó trách đánh rắm thúi như vậy đâu, hai tháng đổi một cô bạn gái, tốc độ này, so với anh trai mình quay một bộ phim còn nhanh hơn. Lúc này Thuỷ Ân Hi đã đem Cố Quân Viêm liệt vào hàng ngũ tra nam.

Thuỷ Ân Hi bận rộn một buổi sáng đem mọi thủ tục nhập học làm xong, giữa trưa cậu không đi ra ngoài ăn, ở trong kí túc xá ăn đơn giản một bữa, nhưng tất cả đều là món ngon, thịt trâu sốt tương cay, rau trộn tôm cay, các loại dưa muối nhỏ, đây đều là Ninh Tử Mị làm cho cậu, nhưng bởi vì thời tiết tháng chín còn rất nóng, cho nên cậu không dám mang theo nhiều, sợ bị hỏng.

Bởi vì không mang món chính cho nên giữa trưa cậu chạy đến tiệm cơm mua bánh màn thầu, vừa mới từ tiệm cơm đi ra thì nhìn thấy Cố Quân Viêm bị một đám nam sinh nữ sinh vây quanh. Thuỷ Ân Hi nhìn ra Cố Quân Viêm hẳn là cao hơn cậu một hai cm, phải tầm 183cm, ở giữa một đám sinh viên có thể coi anh như là hạc trong bầy gà. Thuỷ Ân Hi vẫn cảm thấy mình cao 181cm đã thực đủ nhìn, không nghĩ tới càng đủ nhìn là ở chỗ này đây. Cậu có thể nhìn thấy trên mặt Cố Quân Viêm mang biểu tình không kiên nhẫn, ngay khi một nữ sinh quấn lên cánh tay của anh thì anh rốt cuộc bạo phát.

Nhìn thấy nữ sinh bị đẩy ngã ngồi dưới đất, khoé miệng Thuỷ Ân Hi co giật, thầm nghĩ tính tình người này thật sự đủ nát bét, nhưng mà nếu là mình chắc là sẽ còn làm quá đáng hơn. Cậu lắc đầu, túi nilon trong tay chứa một cái bánh màn thầu, cậu vừa đi xuống bậc thang vừa quay quay túi nilon, kết quả… Một cái xiết không chặt túi nilon trực tiếp bay ra ngoài, vốn là chuyện cũng chẳng có gì, quan trọng là cái túi to to ấy nó đáp lên trên đầu Cố Quân Viêm. Mà, Thuỷ Ân Hi vẫn còn duy trì tư thế tay hứng bay ra ngoài, một đám người đồng loạt quay mắt nhìn về phía cậu.

Không đợi Cố Quân Viêm mở miệng, đám người chung quanh anh đã xông ra, nhưng xét thấy cái mặt đẹp trai người gặp người thích của Thuỷ Ân Hi, mọi người nói chuyện vẫn khá khách khí, “Cậu bạn học này, không phải là cậu cố ý chứ? Mau nói lời xin lỗi với học trưởng đi.”

Thuỷ Ân Hi nghẹn nghẹn, cuối cùng nín không được, vèo một cái bật cười lên tiếng, bởi vì biểu tình vẻ mặt kinh ngạc của Cố Quân Viêm lúc mới bị ném trúng, bộ dáng đó thật sự là đủ đần thối mà. Cậu chậm rì rì bước đi qua, nhặt lên cái bánh màn thầu trên đất, cũng may là có túi nilon nên không cần phải đi mua lần nữa.

“Học trưởng, rất xin lỗi, không phải là em cố ý.”

Cố Quân Viêm kênh kênh cái mũi, muốn đập thằng nhóc này một bàn tay, hình như khi nãy anh nhìn thoáng qua thấy cậu ta cười một chút. Đương nhiên bởi vì cách khá xa, cho nên anh không dám xác định.

“Cậu cố ý đúng không, muốn dùng chiêu này hấp dẫn học trưởng chú ý.”

Thuỷ Ân Hi cau mày lại nhìn về phía nam sinh nói chuyện, hở? Rất nhanh chuẩn đoán ra bệnh là cùng một loại hình với anh hai nhà mình, có thể nói ra lời này chắc là thích Cố Quân Viêm, nhưng cậu bạn này là điển hình tiểu thụ, không thể nào so sánh với anh hai mình được. Đây là loại hình mà Thuỷ Ân Hi ghét nhất rõ ràng là con trai mà cố tình giả vờ yếu đuối.

“Cậu bạn học này tôi vì sao muốn hấp dẫn chú ý của học trưởng? Tôi chỉ thích con gái.”

“Cậu… Cậu có ý gì?” Nam sinh loại hình tiểu thụ kia rõ ràng thực khẩn trương, còn trộm nhìn thoáng qua phản ứng của Cố Quân Viêm. Khoé miệng Thuỷ Ân Hi cong hẳn lên, cầm lấy bánh màn thầu chậm rì rì đi thẳng ra khỏi đám người. Cố Quân Viêm nhìn chằm chằm bóng dáng Thuỷ Ân Hi lập tức nhíu mắt lại.

Sau khi trở lại ký túc xá Thuỷ Ân Hi liền ăn cơm trưa, cậu chính là động vật ăn thịt, không quá thích ăn rau dưa, cho nên Ninh Tử Mị chuẩn bị cho cậu toàn là thịt, nhưng vì cân bằng dinh dưỡng cho nên cô đóng gói cho Thuỷ Ân Hi rất nhiều dưa muối nhỏ, bởi vì dưa muối là làm từ rau xanh.

Người trong ký túc xá lục tục trở về, Thuỷ Ân Hi đã sớm làm quen với mọi người, nhìn thấy Thuỷ Ân Hi cầm bánh màn thầu trong tay, trên bàn bày đủ các loại hộp to bình nhỏ. Lão tam Khâu Nguyên trực tiếp hỏi: “Ân Hi, cậu chỉ ăn thứ này thôi sao?”

Thuỷ Ân Hi nhìn thoáng qua trên bàn, thịt trâu với tôm cay bị cậu ăn sạch, hiện tại ăn bánh màn thầu với dưa muối, Thuỷ Ân Hi giống như là một sinh viên cực nghèo khổ.

“Nhìn cậu bộ dáng công tử nhà giàu, hoá ra đều là giả vờ sao? Đừng nói là nhà cậu sống ở khu đông nha?”

Nói chuyện là lão Tứ, gọi là Hạ Thuần Luật, lúc mới tự giới thiệu Thuỷ Ân Hi lập tức tự hỏi cha mẹ cậu ta rốt cuộc là làm nghề gì, đặt cái tên như vậy, Thuần Luật không phải dễ bị gọi là Đồ Con Lừa có biết không? Người này cũng là điển hình nhị thế tổ, nhưng so với loại cực phẩm nhị thế tổ như Cố Quân Viêm thì còn kém xa nhiều lắm. Hơn nữa Hạ Thuần Luật này còn là một kẻ siêu cấp tự kỷ, đương nhiên đúng thật là cậu ta lớn lên không tồi, chẳng qua là so với Thuỷ Ân Hi cũng là kém quá xa. Vừa mới đến ký túc xá ánh mắt lập tức nhìn đến Thuỷ Ân Hi, Hạ Thuần Luật liền đem Thuỷ Ân Hi trở thành đối thủ của mình.

Người trong ký túc xá đều nói Thuỷ Ân Hi có bộ dáng công tử nhà giàu, nói không chừng là thiếu gia nhà ai, chỉ là khiêm tốn một chút mà thôi. Hạ Thuần Luật tự nhận bản thân tham dự nhiều tiệc tùng, cũng chưa từng nghe nói có phú thương nào họ Thuỷ cả. Nhưng khí chất của Thuỷ Ân Hi quả thật không tầm thường, hắn nghĩ có thể là gia đình phú thương giấu mặt nào đó.

Nay nhìn thấy Thuỷ Ân Hi ăn bánh màn thầu dưa muối, Hạ Thuần Luật sao bỏ qua cơ hội chế nhạo cậu. Thuỷ Ân Hi liếc mắt nhìn Hạ Thuần Luật một cái, thầm nghĩ khó trách anh hai nói lòng dạ nghen tị của đàn ông so với đàn bà không hề thua kém, lúc này thật đúng là để cậu mở rộng tầm mắt.

“Lão Tứ, đủ, chú làm cái gì vậy hả?” Nói chuyện chính là lão đại Lưu Sướng, người ở thành phố Thiên Hải ai mà không biết khu đông, nhưng ở trước mặt người ta hỏi cái này không phải là muốn làm người ta không thoải mái sao?

“Sống ở khu đông thì làm sao vậy?”

“Đúng vậy, sống ở khu đông thì làm sao?” Đây là lão nhị Sử Đại Lượng, ký túc xá có sáu người, chỉ có Sử Đại Lượng ở nơi khác đến, năm người còn lại đều là người Thiên Hải.

“Khu đông là xóm nghèo.”

“Xóm nghèo thì mắc mớ gì đến cậu? Không có xóm nghèo sao có thể hiện ra kẻ có tiền như cậu?”

“Cậu…”

Thuỷ Ân Hi ngay cả nhìn cũng không thèm liếc Hạ Thuần Luật một cái, tự mình thu dọn hộp với bình trên bàn, dưa muối do mẹ làm so với đồ ăn còn ăn ngon hơn, cậu nghĩ cái bình này chắc là đủ cho cậu ăn một tuần lễ nhỉ?

Buổi chiều Thuỷ Ân Hi làm thủ tục tiếp, bận rộn xong thì trở về ký túc xá ngủ một giấc ngắn, buổi tối sáu giờ mới rời giường, một mình chuồn đi ra hướng ngoài trường.

Cậu đi nếm thử nhà hàng món cay Tứ Xuyên do người Tứ Xuyên mở, lúc này vừa vặn là giờ cơm, người đến ăn không ít, hơn nữa có rất nhiều sinh viên ở các trường đại học gần đó. Rất nhiều người đến là cùng nhau đi liên hoan, một kỳ nghỉ không thấy bây giờ đúng là thời điểm liên lạc tình cảm.

Thuỷ Ân Hi tìm một vị trí bên hông ngồi xuống, một người gọi một con cá tầm hai cân, lại thêm một phần chân giò tương, tổng thể mà nói cậu cảm thấy mùi vị không tệ, nhưng so với mẹ nhà mình thì vẫn còn thua một ít, bù lại vị cay rất chính tông, cậu cảm thấy ớt với tiêu sọ hẳn là được lấy trực tiếp ở Tứ Xuyên, cây ớt bản địa không có ăn ngon như vậy.

Lúc ăn cơm thì nhận được điện thoại của Thuỷ Ân Trạch, nói cho cậu là y mới chuyển tiền vào thẻ, bảo cậu muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, muốn mua gì thì thoải mái mua, ngàn vạn đừng để bản thân thiệt thòi. Anh hai của cậu là từ nhỏ đến lớn luôn thương cậu như vậy. Thuỷ Ân Trạch lại hỏi tình hình ở trường học của cậu một chút, hai anh em nói chuyện khá lâu mới cúp điện thoại.

Thuỷ Ân Hi, một đại soái ca dáng người thon dài một mình một người ngồi đây ăn cơm, một bát lớn canh cá một đĩa chân giò, không biết từ lúc nào cậu bắt đầu phát hiện ánh mắt người chung quanh đều tụ tập đến trên người mình.

Mặc dù bị nhiều người nhìn như vậy Thuỷ Ân Hi cũng ăn rất bình tĩnh, hoàn toàn không bị người xung quanh ảnh hưởng, cơm nước xong thanh toán tiền đi ra khỏi nhà hàng, không có đóng gói, bởi vì một chút đồ ăn cũng không dư. Thuỷ Ân Hi trừ bỏ cật hoá còn là một tên ăn rất tốt, Ninh Tử Mị không chỉ một lần lo lắng có phải công năng nào đó của con trai út có vấn đề, nhưng đi kiểm tra không phát hiện thân thể có gì bất thường. Đương nhiên cũng là do Thuỷ Ân Hi bình thường chăm chỉ rèn luyện, cho nên mặc dù ăn rất nhiều nhưng không mập.

Thuỷ Ân Hi vừa mới đi bộ về đến trường học thì nghe thấy tiếng còi ô tô ở đằng sau, cậu cũng không quay đầu lại trực tiếp tránh qua lối đi bộ, nhưng tiếng còi ô tô vẫn cứ vang lên, cậu nhướng mày quay đầu lại nhìn sang.

Cố Quân Viêm lái xe đến bên cạnh cậu hạ cửa kính xe xuống hỏi: “Học đệ, có muốn anh tiễn một đoạn đường không?”

Thuỷ Ân Hi cau mày, “Cảm ơn học trưởng, vừa mới ăn cơm xong nên em đi bộ cho tiêu hoá.”

“Cậu có biết có bao nhiêu học đệ học muội muốn muốn lên xe của anh, muốn anh đưa đi không?”

Thuỷ Ân Hi nhìn trời, “Không biết.”

Cố Quân Viêm bị cậu nói mà nghẹn, nói thế thì anh biết đáp lời thế nào đây?

Lúc này trong sân trường có không ít người, nhất là chiếc xe xì pọt kia của Cố Quân Viêm gần như là không ai không biết, nhìn thấy Thuỷ Ân Hi đứng bên cạnh xe, tất cả mọi người đều lấy ánh mắt tò mò tìm tòi nghiên cứu. Thuỷ Ân Hi bĩu môi, thầm nghĩ cuộc sống vườn trường này của mình xem ra là phải muôn màu muôn vẻ rồi.

Chờ cho Thuỷ Ân Hi thoát khỏi Cố Quân Viêm đi tới dưới lầu ký túc xá thì bị người gọi lại, người gọi lại cậu không phải ai khác, đúng là giữa trưa bánh màn thậu của cậu ném trúng người, là nam sinh tiểu thụ thích Cố Quân Viêm. Tuy rằng không biết đối phương tên gọi là gì, nhưng Thuỷ Ân Hi cũng không cần biết đối phương gọi là cái gì.

“Tôi chỉ là biết giữa trưa cậu cố ý dùng chiêu đó hấp dẫn chú ý của học trưởng, cậu còn không thừa nhận.”

Thuỷ Ân Hi là loại người không thích cùng người khác so đo, nhưng không có nghĩa cậu là quả hồng mềm mặc cho người xoa nắm, huống chi là cái loại hình tiểu thụ trước mặt mà cậu ghét nhất.

“Cậu có bệnh à? Đầu óc dư hơi? Cậu thích Cố Quân Viêm là chuyện của cậu, bớt nhắc đến tôi, còn tới tìm tôi làm phiền cẩn thận tôi cho cậu một trận.”

Nam sinh tiểu thụ bày ra bộ dáng biểu tình không thể tin trừng Thuỷ Ân Hi, “Cậu, cậu…”

“Cậu cái gì cậu? Nói chuyện lằng nhà lằng nhằng, chưa uống thuốc hả? Còn trừng nữa tôi móc tròng mắt của cậu ra.”

Lẽ ra học đệ năm nhất là không dám cùng học trưởng nói chuyện như vậy, người trước mắt này dầu gì cũng là năm hai, là chuẩn học trưởng của Thuỷ Ân Hi. Nhưng chỉ có thể nói người này hơi bị xui, không có việc gì chạy tới trêu chọc Thuỷ Ân Hi làm chi? Cậu chính là kế thừa tính cách của mẹ mình.

Ngày hôm sau các loại đồn đãi về Thuỷ Ân Hi bị truyền ra, có người nói cậu ở xóm nghèo khu đông trong thành phố Thiên Hải, có người nói cậu vì khiến cho Cố Quân Viêm chú ý nên lấy bánh màn thầu ném người, có người nói cậu trong sân trường lả lơi đưa tình với Cố Quân Viêm, còn nói cậu nhục mạ học trưởng, có bối cảnh xã hội đen đe doạ uy hiếp học trưởng.

Đến Thuỷ Ân Hi còn không thể nào tin được, ngắn ngủn thời gian có một ngày mà cậu đã trở thành danh nhân Đông đại, hơn nữa còn là tiếng xấu lan xa!

_________

Ex: Từ báo thù văn chuyển tông sang thanh xuân vườn trường, ta nói sao mà nó lệch dữ vại:v

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.