Vì chăm sóc Cố Quân Viêm nên Thuỷ Ân Hi quyết định tạm nghỉ học nửa năm, lúc ấy tạm thời nghỉ học còn có Cố Quân Viêm, vốn là Ninh Tử Mị không đồng ý cho cậu làm như vậy, dù cậu đến trường thì hàng ngày vẫn có thể đến bệnh viện xem Cố Quân Viêm, nhưng thái độ của Thuỷ Ân Hi vô cùng kiên quyết.
Thuỷ Ân Hi nói nếu cậu vừa đến lớp vừa chăm sóc Cố Quân Viêm thì kết quả cuối cùng chỉ có cả hai bên đều không tốt, học tập không tốt và không chăm sóc tốt Cố Quân Viêm, hơn nữa cậu sợ khi mình không có ở đây mỗi ngày nhìn chằm chằm thì Cố Hi Mạn sẽ chạy tới. Ban đầu Ninh Tử Mị cho rằng Thuỷ Ân Hi mắng Cố Hi Mạn là sao chổi chỉ là cố ý châm chọc hạ thấp cô ta, nhưng Thuỷ Ân Hi xác thực dị thường nghiêm túc nói với cô, mình là nghiêm túc!
Ninh Tử Mị thấy thái độ của con trai như vậy cũng không biết nói gì mới tốt, chỉ có thể khuyên nhủ: “Ân Hi, suy nghĩ nhiều quá sẽ loạn thần, đúng, Cố Hi Mạn làm sai, cái chết của cha mẹ và em trai Quân Viêm không thoát quan hệ với cô ta, nhưng sao chổi gì đó thì bỏ qua đi, con không cho cô ta gặp Quân Viêm thì không cho cô ta gặp, nhưng mà đừng có nói lời ra vào âm dương quái khí có biết không?”
“Mẹ, con biết.” Thuỷ Ân Hi không nhiều lời giải thích với Ninh Tử Mị, nhưng ý tưởng trong lòng cậu bị Ninh Tử Mị nói trúng rồi. Cậu thân là sinh viên đại học thế kỷ hai mươi mốt, tự nhiên sẽ không tin mấy cái thứ quỷ thần gì đó, nhưng đối với Cố Hi Mạn thì cậu lại có chấp niệm, tựa như Cố Hi Mạn cảm thấy nhất định không để cho Cố Quân Viêm tìm một người đàn ông bước vào cửa Cố gia vậy. Thuỷ Ân Hi cũng hiểu được tuyệt đối không cho Cố Hi Mạn lại tới gần Cố Quân Viêm nữa!
Mấy ngày này Cố lão gia tử cũng trong lời nói ngoài lời nói khuyên nhủ Thuỷ Ân Hi, chẳng qua là Thuỷ Ân Hi là không chuyển cong qua, hoặc căn bản phải nói là cậu không muốn chuyển. Cố Quân Viêm biết chuyện lần này đã doa sợ Thuỷ Ân Hi, hơn nữa anh đối với cô út không phải là không có câu oán hận. Mà mỗi lần Cố Hi Mạn mấy lần muốn gặp Cố Quân Viêm đều bị Thuỷ Ân Hi đuổi đi, Cố Hi Mạn có lợi hại có kiêu ngạo đến đâu chỉ cần Thuỷ Ân Hi nói một câu, “Bà muốn hại chết Quân Viêm sao?” Cô ta lập tức thành thật.
Nhưng thời gian dài Cố Hi Mạn không thấy được cháu trai tính tình cũng càng nóng nảy, rốt cục tại một lần sau khi Thuỷ Ân Hi nói xong câu “Bà muốn hại chết Quân Viêm sao?”, cô ta bộc phát!
“Thuỷ Ân Hi, cậu có phải là bị bệnh hay không? Đúng, cái chết của anh trai chị dâu và cháu út là tại tôi, Quân Viêm bị thương cũng là tại tôi, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ muốn hại bọn họ, cậu dựa vào cái gì lần lượt ngăn cản tôi không cho gặp Quân Viêm?”
So với thái độ nóng nảy của Cố Hi Mạn, Thuỷ Ân Hi vô cùng bình tĩnh, “Cố Hi Mạn, bà còn biết bà là người hại chết bọn họ à? Vậy kính nhờ bà có chút tự giác giùm, chớ có hại đến Quân Viêm được không?”
“Quân Viêm là cháu trai của tôi, tôi muốn thấy nó!”
“Bà muốn gặp Quân Viêm, nhưng Quân Viêm không muốn gặp bà.”
“Cậu nói cái gì?” Cố Hi Mạn không dám tin trừng lớn hai mắt.
“Thái độ của tôi đủ kém nhỉ? Ngay cả Cố lão gia tử cũng khuyên nhủ tôi vài câu, bảo tôi đối với bà thái độ tốt một chút, nhưng vì sao cho tới bây giờ tôi chưa mở miệng nhả ra một chữ, bà còn không rõ sao? Quân Viêm chấp nhận thái độ của tôi đối với bà.”
“Không, không có khả năng, tôi là cô của Quân Viêm, nó sao có thể đối như thế với tôi?”
“Cố Hi Mạn bà hình như quên đi một sự kiện?”
“Chuyện gì?”
“Bà đúng thật là cô của Quân Viêm, nhưng đồng thời bà cũng là hung thủ hại chết cha mẹ và em trai Quân Viêm, nói một cách khác bà coi như là kẻ thù cùa Quân Viêm!”
Cố Hi Mạn trừng lớn hai mắt, trong khoảng thời gian này cô ta thật sự nghiền ngẫm những lỗi lầm của bản thân, đối với anh trai chị dâu, cháu út thật sự có cảm giác áy náy sâu sắc, nhưng cô ta chưa từng suy xét đến khía cạnh này. Không sai, Thuỷ Ân Hi nói rất đúng, bởi vì mình là nguyên nhân gián tiếp hại chết cha mẹ và em trai Quân Viêm, cho nên nói từ một góc độ nào đó mình thật sự xem như là kẻ thù của Quân Viêm!
Lời này của Thuỷ Ân Hi tuy có chút cực đoan, nhưng cũng không phải không là sự thật, Cố lão gia tử đứng chỗ ngoặt hành lang nghe hết từ đầu đến cuối cuộc nói chuyện của hai người. Ông đứng một lúc lâu mới yên lặng xoay người rời đi, từ sau ngày đó Cố Hi Mạn không còn đến tìm gặp Cố Quân Viêm.
Có Thuỷ Ân Hi tỉ mỉ chăm sóc, thân thể Cố Quân Viêm mỗi ngày càng khoẻ lên, trừ cậu ra còn có Ninh Tử Mị hàng ngày chạy đến bệnh viện, đưa cơm canh cho hai người bọn họ, ngay cả bác sĩ Lưu cũng nói Cố Quân Viêm có thể khoẻ nhanh như vậy nhất định là có liên quan đến đồ ăn.
Bình thường Ninh Tử Mị hầm canh đều tốn vài giờ, nước canh nồng đậm, sắc hương câu toàn, mỗi ngày Cố Quân Viêm ở trong bệnh viện luôn ngóng trông mẹ vợ đến, bởi vì đến là có thể ăn ngon.
Có một lần Cố lão gia tử đến muộn, vừa vặn lúc Thuỷ Ân Hi hầu hạ Cố Quân Viêm ăn cơm, Cố lão gia tử nghe được mùi hương nồng đậm liền kiềm chế không được, sau khi cùng hai người ăn một bữa cơm xong, gần đây ông cũng thường xuyên chạy đến bệnh việm cọ cơm bệnh nhân dành cho cháu trai.
Con người là sinh vật rất kỳ quái, lúc chán ghét cái gì cũng chán ghét, hận không thể cả đời qua lại với nhau, nhưng lúc không ghét thì càng nhin càng thấy thuận mắt, ví dụ như Cố lão gia tử, trước nhìn Thuỷ Ân Hi với vợ chồng Thuỷ gia đủ loại không vừa mắt, giờ thì nhìn người ta cái gì cũng thấy thuận mắt, còn một hơi lại một câu gọi ông thông gia bà thông gia.
Thuỷ Thiên Lệ có chút chịu không nổi vây công của lão gia tử, rất nhanh đã bại trận đầu hàng, nhưng vũ lực của Ninh Tử Mị là phi thường kinh người, đối với các loại a dua của Cố lão gia tử là mắt điếc tai ngơ, mỗi ngày chuyên tâm nấu cơm canh ngon cho con trai với con rể.
Một ngày nào đó lão gia tử nói với cháu trai: “Tính tình bà thông gia không được tốt lắm nhỉ? Ông thấy tính cách Ân Hi đứng đắn rất không tồi, nhất định là giống ông thông gia.”
Cố Quân Viêm cười nói: “Tính tình Ân Hi thật sự cũng không tốt, hơn nữa đôi khi em ấy rất cố chấp.”
“Vậy khi nào thì tính tình nó không tốt, thời điểm nào lại rất cố chấp?”
“Ví dụ như chuyện Trương Mỹ Đình với Diệp Xương Hoa, hoặc chuyện Trần Tử Ngưng, đối với chuyện như vậy Ân Hi vô cùng cố chấp, em ấy là người trong mắt không chứa nổi một hạt cát, hoặc là một búa đánh chết cho xong, hoặc là dứt khoát chia tay với con, loại chuyện ái muội không rõ em ấy sẽ tuyệt đối không chấp nhận.”
Cố lão gia tử gật đầu nói: “Đúng thế, trong mắt có thể chứa được hạt cát đã nói lên có ý đồ khác, thế nhưng người có thân phận bối cảnh như con, cùng vài người đồng thời có ái muội không rõ là bình thường, ít nhất trước kết hôn hẳn là sẽ nhìn thấy nhiều lắm.”
“Kỳ thật đây là quy củ bất thành văn của cái gọi là hào môn, chẳng qua là tìm cho bản thân một cái cớ mà thôi, lợi dụng cái cớ này để biện minh cho sự không chung thuỷ của mình.”
“Con nói nhiều một chút về chuyện của hai đứa cho gia gia nghe đi.”
Cố Quân Viêm như nghĩ đến điều gì, trước cười cười mới nói: “Gia gia biết không? Lần đầu tiên khi con nhìn thấy Ân Hi ở cổng trường, em ấy đang lười biếng duỗi thắt lưng ngồi trên vali hành lý, giống như con mèo con biếng nhác vậy…” Cố Quân Viêm kể lại câu chuyện từ lúc mình và Ân Hi từ mới quen cho đến lúc yêu nhau, lão gia tử cũng là bộ dáng hứng thú nghe, thỉnh thoảnh còn chen miệng hỏi vài câu.
Thuỷ Ân Hi rửa bát xong vừa đi tới cửa phòng bệnh chợt nghe đến đối thoại của hai ông cháu, trong bụng nghĩ mình duỗi thắt lưng làm biếng ngồi trên vali là chuyện khi nào, nháy mắt đã qua lâu như vậy.
Bất quá sau lần nói chuyện này thái độ của Ninh Tử Mị đối với Cố lão gia tử quả thật có chút thay đổi, Cố Quân Viêm biết nhất định là Ân Hi nói gì đó với mẹ vợ đại nhân. Nói như thế nào thì hai năm trôi qua cũng thật nhanh, anh cùng Ân Hi rốt cuộc chiếm được sự ủng hộ và chúc phúc của người trong nhà, cái này so với gì khác đều mạnh, anh cảm thấy mình là vô cùng may mắn.
Cố Quân Viêm nằm viện cũng là lần đầu tiên Thuỷ Ân Hi gặp được Cố Quân Suất, nói đến cũng là kỳ quái Thuỷ Ân Hi và Cố Quân Viêm chung một chỗ đã hai năm nhưng đây là lần đầu tiên thấy Cố Quân Suất, thời gian này Cố Quân Suất còn chưa có lên cấp ba đâu, đối với Thuỷ Ân Hi mà nói chỉ là thằng nhóc con, nhưng thằng nhóc con đối với cậu là tràn ngập địch ý…. Thằng nhóc con anh khống!
Tình cảm của Cố Quân Suất đối với Cố Quân Viêm không tầm thường, chuẩn xác mà nói phải là cảm giác của fan cuồng dành cho thần tượng, không sai, trong mắt Cố Quân Suất thì anh trai mình tồn tại giống như vị thần vậy, lúc tuổi còn nhỏ đã đi theo bên cạnh gia gia xã giao, khi tuổi trẻ liền quản lý Cố thị, là sinh viên Đông đại, tính cách lại tốt, lớn lên vừa đẹp trai vừa khốc, quả thật hoàn mỹ tột cùng. Trước kia cậu nhóc còn cho rằng trên thế giới này không có người xứng đôi với anh trai mình.
Nhưng Thuỷ Ân Hi xuất hiện, hơn nữa còn là đàn ông, Cố Quân Suất ngơ ngẩn khi nghe được tin tức này, cậu nhóc còn lợi dụng thời gian nghỉ ngơi trộm chạy tới Đông đại nhìn Thuỷ Ân Hi, nhưng không biết có phải là rất không gặp may, hay là không có duyên phận, tóm lại một lần cậu nhóc vẫn không nhìn thấy được Thuỷ Ân Hi, lần này anh trai cậu bị thương đã cho cậu cơ hội này.
Ngày đó khi cậu nhóc đến bệnh viện, tại bên ngoài hành lang phòng bệnh nhìn thấy một nam sinh mặc áo sơ mi trắng đang gọi điện thoại, cậu nhóc chỉ là thoáng nhìn qua một cái, nhưng cái thoáng nhìn này cậu đã bị hấp dẫn, bởi vì nam sinh kia quả thật quá xinh đẹp, đúng, ngươi không thể dùng khốc hoặc đẹp trai để hình dung anh ta. Cố Quân Suất cảm thấy đây là người xinh đẹp nhất mà cậu nhóc thấy, bao quát cả nam sinh lẫn nữ sinh mà cậu nhóc từng gặp qua, người nọ xinh đẹp nhất, đương nhiên đẹp trai nhất chính là anh trai cậu nha.
Người nọ đứng ở bên cửa sổ gọi điện thoại, bóng lá cây bên ngoài cửa sổ loang lổ chiếu tà tà trên người anh ta, không biết anh ta đang nói cái gì hoặc đầu bên kia điện thoại nói cái gì, chỉ thấy khoé miệng anh ta nhẹ nhàng cong lên, hiển nhiên là tâm tình đang rất tốt. Cố Quân Suất bất tri bất giác liền nhìn ngây người, mãi đến khi nam sinh xinh đẹp kia quay đầu lại nhìn mình, cậu nhóc còn ngại ngừng đỏ mặt lên.
“Nhìn cái gì đó? Anh đây ghét nhất người khác nhìn chằm chằm mình, lại nhìn nữa anh móc hai con mắt mày ra!”
Cố Quân Suất vốn là đang ngại ngùng, nhưng bị người nói như thế làm sao có thể nhẫn nhịn được chứ, cậu nhóc thẹn quá thành giận: “Ai nhìn anh, anh bớt tự kỷ đi, anh của tôi đẹp trai hơn anh nhiều, anh căn bản không đủ nhìn!”
“Thằng nhóc này là con cái nhà ai vậy? Ăn phân hay là ra cửa không đánh răng thế, miệng sao lại thối như vậy?”
Đứa nhỏ Cố Quân Suất này có hơi chút ngốc, vừa nghe cậu nói còn theo bản năng đưa tay lên miệng che chắn lại hơi thở của mình, sau đó dùng mũi ngửi ngửi, thầm nghĩ nào có mùi thối, người này dám lừa mình?
Thuỷ Ân Hi nhìn bộ dáng này của cậu nhóc thì trừng lớn hai mắt, thầm nghĩ đây là con cái nhà ai vậy? Sao lại ngốc như thế? Chẳng qua là cậu đi ra đã một lúc, cậu không có tâm tư tiếp tục đùa giỡn cậu nhóc này, cho nên xoay người bước đi.
Chờ Cố Quân Suất phản ứng lại phát hiện người kia đã đi mất, nhưng mà trong lòng cậu đã đem người này ghi hận. Kết quả chờ cậu nhóc tìm được phòng bệnh của Cố Quân Viêm, vừa đẩy cửa vào lập tức ngây ngẩn cả người, bởi vì cái tên nam sinh đáng ghét kia đang đút canh cho anh trai mình kìa!
Thuỷ Ân Hi cũng là sửng sốt, thầm nghĩ lì thế đuổi đến tận đây, cậu còn chưa mở miệng chợt nghe Cố Quân Viêm nói: “Quân Suất, em tới sao không gọi điện thoại báo trước?”
Quân Suất? Thuỷ Ân Hi cau mày, lúc này cậu đã biết thằng nhóc này là con cái nhà ai!
Cố Quân Suất chỉ vào Thuỷ Ân Hi hỏi: “Anh, anh ta là ai vậy?”
Cố Quân Viêm nhíu mày, “Quân Suất, không được không lễ phép, đây là Thuỷ Ân Hi!”
“A!” Cố Quân Suất há to miệng, cậu nhóc trăm triệu lần không nghĩ tới người này lại chính là “Chị dâu” tương lai của mình, cậu cũng không thể được không thích người này sao?
Cố Quân Viêm buồn cười nhìn em trai hỏi: “Làm sao vậy? Em không phải luôn ồn ào muốn gặp Ân Hi sao? Bây giờ sao lại có phản ứng này?”
Thuỷ Ân Hi bĩu môi mỉm cười, “Vừa rồi gặp được bên ngoài hành lang.”
“Hủm? Vừa rồi nó nhìn thấy em?”
“Đúng vậy, hơn nứa…” Thuỷ Ân Hi kể lại chuyện lúc nãy, sau khi Cố Quân Viêm nghe xong cũng cười, Ân Hi nhà mình đặc biệt chán ghét người đàn ông nào trừ mình nhìn chằm chằm em ấy, người quen thì còn may, nếu là người xa lạ bất kể là già trẻ lớn bé thì em ấy luôn trừng mắt gầm gừ người ta, có đôi khi sẽ còn châm chọc người ta vài câu, em ấy thường xuyên nói lớn lên xinh đẹp không phải là lỗi của tôi, nhưng các người nhìn chằm chằm tôi thì là các người sai.
Cố Quân Viêm cảm thấy lời này rất có lý, huống chi anh cũng đặc biệt chán ghét đàn ông khác nhìn chằm chằm Ân Hi, nói trắng ra chính là ăn dấm, cũng may Ân Hi nhà mình vô cùng giữ mình trong sạch.
Nghe Thuỷ Ân Hi nói, Cố Quân Suất tức chịu không được, bởi vì cái tên chị dâu này của mình không chỉ kể chuyện mình theo dõi anh ta, còn kể chuyện anh ta châm chọc mình, nhưng hình như anh trai một chút cũng không tức giận? Anh trai cũng quá sủng chị dâu rồi, như vậy là không được, vợ là phải quản, không quản anh ta sẽ trèo lên đầu.
“Anh, anh như vậy là không được, ở bên ngoài cứ ăn nói lung tung, động chút là đòi móc mắt người ta, đây sẽ mang đến cho anh bao nhiêu rắc rối chứ?”
Cố Quân Viêm vừa muốn nói chuyện đã bị Thuỷ Ân Hi đè xuống, “Nhóc không biết là anh của nhóc yêu nhất chính là giải quyết rắc rối cho anh đây à? Huống chi thành phố Thiên Hải này có ai dám không cho Cố gia mặt mũi, anh thích chọc rắc rối lớn cho anh của nhóc chống đấy, mắc mớ gì tới nhóc hả?”
Cố Quân Suất nghe Thuỷ Ân Hi nói mà tức muốn banh mũi, “Anh, anh xem anh ta kìa, nói vậy mà cũng nói cho được à? Anh ta ăn hiếp em mà anh mặc kệ sao?”
“Anh đây là ăn hiếp nhóc đấy, không được à, có bản lĩnh cắn anh đi này, đừng có động chút không việc gì gọi anh ơi anh à, anh của nhóc bây giờ là của anh, không cho đoạt của anh!”
“Anh, khinh người quá đáng, tôi sẽ méc gia gia!”
“Ố ồ, không tồi nha, còn biết nói bốn chữ khinh người quá đáng kìa? Nhóc biết nghĩa là gì không?”
“Tôi…”
Thuỷ Ân Hi cắt nhanh lời của cậu nhóc, “Không biết hả? Không sao, anh đây là sinh viên Đông đại, muốn học bổ túc thì anh có thể giúp nhóc, anh của nhóc còn đang dưỡng bệnh biết không? Chớ có hỏi anh ấy chuyện học hành.”
“Ai nói tôi muốn học bổ túc?”
“Không bổ? Vậy thì tốt, anh đây còn không rảnh dạy học bù cho nhóc đâu? Nghe nói nhóc rất là ngốc, anh và anh trai nhóc cũng không trông cậy nhóc thi đậu được Đông đại, có thể miễn cưỡng vào đại học là giỏi rồi, chúng ta có chút nguyện vọng đó thôi. Nhưng mà nhóc cũng đừng khó xử, nếu thật sự không đậu cũng không sao cả, ai cũng có khuyết điểm đúng không? Đầu óc ngốc học tập không giỏi cũng coi như một trong số đó.”
Cố Quân Suất đã bị chọc tức điên rồi, nhưng Thuỷ Ân Hi nói chuyện quá nhanh làm cậu nhóc một câu cũng không chen vào được, anh trai mình còn là bộ dáng xem kịch vui, rồi thấy Thuỷ Ân Hi duỗi thắt lưng làm biếng nói: “Anh có chút mệt mỏi, anh phải hầu hạ anh nhóc, ban ngày hầu hạ buổi tối hầu hạ, ban ngày thì còn được buổi tối anh nhóc làm quá mức khiến anh đây eo mỏi chân đau. Anh ngủ trước đây, nhóc chớ có ồn!” Nói xong cậu liền dựa vào bên người Cố Quân Viêm.
Cố Quân Suất vừa mới bị giận điên lên, nhưng nghe được Thuỷ Ân Hi nói câu “Buổi tối anh nhóc làm quá mức khiến anh eo mỏi chân đau”, mặt của cậu nhóc lập tức ửng đỏ, thầm nghĩ cái ông anh này rất không biết xấu hổ, cái gì cũng dám nói ra khỏi miệng.
Từ ngày này Cố Quân Suất cùng Thuỷ Ân Hi xem như kết thù không đội trời chung, đương nhiên Cố Quân Suất vĩnh viễn là bên bị nghiền ép, Thuỷ Ân Hi tuy rằng thích ăn hiếp cậu nhóc, nhưng đối với cậu nhóc rất là tốt.
Thời điểm phải đi họp phụ huynh cho Cố Quân Suất, có đôi khi Cố Quân Viêm bận không có thời gian đi, Cố lão gia tử lớn tuổi nên để cho Thuỷ Ân Hi đi tham dự họp phụ huynh. Không ít người ở trường học biết thân phận của Cố Quân Suất, vài thiếu niên con cái gia đình có tiền luôn lấy bắt nạt người khác làm thú vui, không có việc gì cứ thích lấy thân phận của Cố Quân Suất ra nói, Cố Quân Suất cảm thấy vẫn là không nên để trong nhà lo lắng thì tốt hơn, nên chưa bao giờ nói cho Cố Quân Viêm hay Cố lão gia tử về chuyện này.
Mà trước kia Cố Quân Viêm cùng Cố lão gia tử tới họp phụ huynh cho cậu nhóc, nhưng thiếu niên đó sẽ đặc biệt ngoan, nhưng Thuỷ Ân Hi thì lại khác, ai biết ông anh này là ai nha? Cũng không phải họ Cố, cho nên bắt nạt Cố Quân Suất thế nào cứ tiếp tục bắt nạt như thế, một đám thiếu niên cá biệt này coi như là chọc trúng tổ ong vò vẽ, sức chiến đấu của Thuỷ Ân Hi so với Cố lão gia tử và Cố Hi Mạn như trời với đất, thu thập đám thiếu niên cá biệt này chẳng qua là ăn một cái bánh.
Đem một đám nhóc ra dạy dỗ cho một trận xong, Thuỷ Ân Hi lại tới tìm giáo viên và hiệu trưởng, cậu nói: “Nhị thiếu gia Cố gia tại trường học của các người bị người khác bắt nạt thế nhưng các người không quản chuyện này, hàng năm Cố gia quyên cho trường học các người bao nhiêu tiền, đây đều cho chó ăn cả sao?Quân Suất nhà chúng tôi không học tại trường các người nữa, chuyển trường!”
Sau, Thuỷ Ân Hi lại tìm tới phụ huynh của đám thiếu niên cá biệt, nói cho người ta biết là con của mấy người bắt nạt Nhị thiếu gia Cố gia, Cố tổng tài và Cố lão gia tử đã biết, các vị nhìn rồi làm đi!
Sự thật là, trường học với mấy phụ huynh của đám thiếu niên cá biệt không đem lời nói của Thuỷ Ân Hi giữ trong lòng, đơn giản vì có ai biết Thuỷ Ân Hi là ai đâu? Nhưng ngày hôm sau Cố Quân Suất làm thủ tục chuyển trường, còn là Thuỷ Ân Hi đích thân đến làm, giáo viên vừa thấy việc này không tốt lập tức thông báo cho hiệu trưởng, lúc ấy hiệu trưởng liền gọi điện thoại cho Cố Quân Viêm, Cố Quân Viêm nói ý của Thuỷ tiên sinh chính là ý của tôi. Vì thế Cố Quân Suất thuận lợi làm thủ tục chuyển trường, mà trường học kia từ nay về sau lại không có bắt được một xu quyên tiền của Cố thị.
Chuyện Cố Quân Suất chuyển trường được đám nhóc về nhà kể cho phụ huynh, mấy phụ huynh mơ hồ cảm thấy vấn đề không tốt, muốn tìm Cố gia giải thích thì đã chậm. Thuỷ Ân Hi đem một danh sách nhà đám nhóc bắt nạt Cố Quân Suất cho Cố Quân Viêm, sau đó việc kinh doanh của nhà bọn họ đều xuất hiện các vấn đề khác nhau, đương nhiên ra sức xử lý là được. Cố Quân Viêm cũng không có thể thật sự đem nhiều nhà như vậy làm cho phá sản, anh hôm nay đã thành thục rất nhiều, học được đạo lý làm người khéo đưa đẩy.
Đương nhiên khiển trách nho nhỏ vẫn là có, đây là thái độ của Cố gia cũng là thái độ của Cố Quân Viêm, mục đích là để những người này hiểu được Cố Quân Suất là người Cố gia là em trai Cố Quân Viêm, dám ức hiếp đến trên đầu Nhị thiếu gia Cố gia, nên chuẩn bị tốt tinh thần nhận lấy Cố gia đánh trả.
Sau khi xử lý hàng loạt vấn đề Thuỷ Ân Hi lại quay về trường học, Cố Quân Suất đến trường mới rất nhanh đã thích ứng, không bằng nói nơi này so với trường học cũ tốt hơn nhiều, đối với mọi chuyện Thuỷ Ân Hi làm, cậu thật sự cảm kích tận trong lòng. Trước kia cậu nhóc cũng từng nghĩ đến, nhưng luôn cảm thấy không tốt khi nói cho người trong nhà, dù sao cậu cũng không phải thật sự là em trai ruột của Cố Quân Viêm, có vài chuyện cậu nói không nên lời.
Thông qua chuyện lần này cậu nhóc cũng coi như kiến thức được sự lợi hại của chị dâu, cậu vẫn luôn cho rằng Thuỷ Ân Hi lấy thân phận đàn ông trước mặt người Cố gia sẽ kiêng kị một chút, nhưng thật sự là tất cả không giống như cậu nghĩ. Thuỷ Ân Hi ở Cố gia không khác gì như ở nhà mình, tuy cậu không biết nhà Thuỷ Ân Hi là như thế nào, nhưng cậu nhìn bộ dáng của Thuỷ Ân Hi tại Cố gia đã cảm thấy chị dâu ở nhà chắc cũng là như thế.
Thời điểm Thuỷ Ân Hi đối tốt với cậu nhóc thì vô cùng tốt, nhưng, thời điểm bắt nạt cậu cũng thật không lưu tình, chẳng qua cậu nhóc riết thành quen, hơn nữa cãi nhau đấu võ mồm cũng là cách thức liên kết tình cảm của cậu và chị dâu. Ngay cả Cố lão gia tử đều cảm thấy có ý tứ, phương pháp xử lý làm người của Thuỷ Ân Hi quả thật đúng là đặc biệt.
Đảo mắt Thuỷ Ân Hi đã kết thúc cuộc sống đại học, Cố Quân Viêm đã sớm giữ cho cậu vị trí trợ lý tổng tài, đối với cậu thanh niên không có kinh nghiệm vừa mới ra trường, cư nhiên có thể trực tiếp ngồi được vị trí trợ lý tổng tài, trong công ty nổi lên không ít lời dị nghị. Tuy Thuỷ Ân Hi là sinh viên tốt nghiệp Đông đại, còn là tốt nghiệp ưu tú, nhưng ở một tập đoàn này có thể nhảy dù lên như vậy đa số nhân viên đều là cấp bậc tinh anh trong tinh anh.
Vì thế, cuộc sống chức nghiệp bão táp của Thuỷ Ân Hi đã chuẩn bị bắt đầu!
——————
Tác giả có lời muốn nói: À thì, phiên ngoại của Ân Hi và Quân Viêm hình như viết hai chương nữa mới có thể hoàn.
Ex: Lại sắp chuyển qua mấy phiên ngoại show ân ái của cp Liệt Trạch và các bánh bao!!!! Tui hựn!