Thấy đối phương tiến tới càng lúc càng gần, dần dần đổ ép lên người mình, hắn không nhịn được buột miệng hỏi: “Anh thật sự biết mình đang làm gì hả?”
“Nếu cậu không biết, tôi có thể chỉ cho cậu.”
“Ấy, miễn đi miễn đi.” Trần Cận chỉ cảm thấy hai con mắt không biết phải nhìn vào đâu, hỏi vặn lại làm gì a, cái tên này thật đúng là đồ nham hiểm.
“Tôi biết cậu có cảm giác với tôi.”
“Dựa vào cái gì mà nói kiểu đó! Tôi… Á…” Trong chớp mắt, đối phương lại một lần nữa châm ngòi thuốc nổ, lòng hắn thầm la không xong, cái gã này cớ gì cứ xài hoài chiêu ấy!
Không phải thứ cảm giác mềm mại êm ái của nữ giới, là đôi môi độc tài ngang ngược, cánh tay mạnh mẽ, ***g ngực rực nóng, dường như đủ sức thâm nhập tới tận ngọn nguồn sâu thẳm của nội tâm, là thứ kích thích đáng sợ mà chưa một nụ hôn nào trước đây mang lại được cho hắn. Bản thân hắn có lẽ thực tình… không ghét nụ hôn của gã này, hơn nữa còn đang hăm hở so đo kỹ thuật… thật đúng là bất phân thắng bại… nè nè, tóm lại là mình đang nghĩ gì a?! Sao đến lúc quan trọng thế này vẫn còn tưởng lơ tưởng láo!? Giờ đâu phải lúc tự hâm mộ mình đâu chớ…
Không buồn đình chiến, đầu lưỡi Fiennes đã xộc vào khoang miệng hắn, điên cuồng khuấy đảo sự chống cự của hắn. Giữa khoảnh khắc áo khoác trên người chực bị giật tung xuống, hai tay Trần Cận vừa lúc tìm được khe hở, quờ quạng tới được cơ thể cháy rực của Fiennes, lập tức siết chặt cánh tay, trút hết cơ man giận dữ vào nụ hôn này, đối phương cũng tạm buông thế chủ động, mặc cho hắn muốn làm gì thì làm. Ngay lúc cả hai sắp đến cực hạn, Fiennes nhất thời không đề phòng, bị Trần Cận thô bạo xô ra, bật ngửa người, lùi xa đến nửa mét, đôi bên thở hổn hển trừng trừng nhìn nhau như hai con thú say mồi vừa vùng khỏi trận chiến.
Trần Cận ẩu tả đưa mu bàn tay lên quệt miệng, hai hàng lông mày nhíu chặt, gương mặt lạnh băng lộ rõ sự quật cường, hắn đột nhiên vơ lấy một cái gối trên giường, hùng hổ quẳng ra ban công, lại dộng nắm đấm lên tường, nhịp thở còn chưa kịp bình ổn, tim vẫn đập bình bình loạn nhịp.
Hắn không ngừng tự chì chiết: mẹ nó, mình làm sao rồi, làm sao rồi hả?! Kiểu này thì cùng đường rồi, mình cư nhiên chơi trò hôn hít với thằng cha này như người yêu người đương bạt mạng… hồi nào tới giờ có yêu đương điên khùng lắm cũng chưa từng hôn ai kịch liệt đến thế này, thôi đúng là bị thằng cha này lây nhiễm mất rồi…
Từ rày cứ bớt bớt tiếp cận hắn mới tốt a, may mà chỉ có ba tuần thôi, đến bữa nay tính ra còn chừng hai tuần nữa, miễn cưỡng thì vẫn chịu được… chỉ mong đầu óc mình còn đủ tỉnh táo, nhất quyết không thể chìm xuồng theo hắn.
Đối với Trần Cận mà nói, cơ thể phản ứng hăng hái bằng như một bước tiến hóa vĩ đại trên con đường giác ngộ nhân sinh của hắn, trước Fiennes, chưa từng có một ai dám trắng trợn khiêu khích sức chịu đựng của hắn như vậy, quãng thời gian chờn vờn quá giới hạn này, hiển nhiên là sự giày vò ghê gớm, nhất là với một kẻ như Trần Cận, dù lâu lâu có chệch choạc đường ray nhưng chung quy vẫn kìm giữ được mình trong… khuôn khổ một đại ca.
Giọng Fiennes một lần nữa chậm rãi vang lên bên tai: “Trong thời gian cậu hành động, tôi sẽ rời khỏi đây năm ngày.”
Không ngờ a không ngờ a ba tuần vậy là còn có già tuần thôi à tốt, qua cái vèo thôi, nghĩ vậy nhưng hắn vẫn hừ mũi: “Ai bảo vệ anh?”
“Tổ Nam Á đã điều đội bảo vệ đến.”
“Ha, ông anh đúng là nhân vật lớn nhỉ.” Trần Cận giật cái áo đã bị xé te tua ra, ném xuống sô pha, bụng có chút buồn bực, thân hắn thật bị coi như thằng ngu, gọi thì đến, đuổi thì đi, giờ so với bọn đội bảo vệ, hắn có ở lại cạnh ông lớn Fiennes cũng được tích sự gì nữa đâu, “Vậy tôi khỏi phải nhằn xương xẩu nữa rồi, nữa rồi, đa tạ đại ca mấy bữa nay cất nhắc.” còn chưa tự nhận ra giọng điệu mình đã bắt đầu chua chát.
Gã nào đó đã kịp quên phứt bài học vừa xong, rất không sợ chết ngả người lại gần, chụp được cánh tay rắn chắc trơn nhẵn của Trần Cận, coi bộ có ý đồ ngả ngớn: “Sao tôi lại ưa thích cậu vậy nhỉ?”
“Biết mình có vấn đề thì tốt.” Vừa dứt lời, đã bị đối phương gấp gáp ôm gọn vào lòng, Trần đại ca đường đường nào giờ chưa từng bị kẻ nào “sủng ái” theo cái lối này, tế bào toàn thân đều phát run rẩy.
“Những chuyện thế này, miễn cưỡng không phải tác phong của tôi, xem ra tôi thật sự cần bình tĩnh lại.” Fiennes cứ như đang tự động giác ngộ.
“Giờ nhận sai cũng chưa muộn quá đâu.” Trần Cận hiểu biết vỗ vỗ lưng hắn, ra vẻ an ủi, “Đàn ông cả mà, ai mà chẳng có lúc đầu óc điên khùng, ông anh cũng đừng quá tự trách mình, chỉ trách sức hấp dẫn của tôi ghê gớm quá, anh qua không nổi cũng là chuyện thường thôi, đó tha thứ cho anh rồi đó”
Đột nhiên cảm thấy tê dại một bên vai, ra là dư âm tiếng cười khẽ của gã kia: “Cậu thật thú vị.”
“Hứ, câu này anh nói nhiều lắm rồi.”
“Thật sự không cùng tôi về Châu Âu sao?”
“Anh đang diễn bi tình kịch a? Tôi coi anh là đại ca, nhưng tôi không đi theo anh, nếu ông anh giơ cao đánh khẽ giùm, thì tôi còn đường về Xích bộ tiếp tục dắt díu tụi đàn em qua ngày.”
“Thôi được.” Fiennes chịu thua, thở dài với hắn, buông lệnh đại xá.
Sau đó, ánh mắt vô tình đụng độ, lần đầu tiên hai người chăm chú nhìn nhau ở cự ly gần như vậy, cùng lúc có chút hoảng hốt, cũng không sao lý giải được, chỉ cảm thấy thật bối rối. Chốc lát quá mức thân mật, chốc lát lại quá mức bất hòa, này rõ ràng không phải lối giao lưu có lợi cho cả tinh thần lẫn thể xác.
Fiennes khẽ cúi xuống, tìm được đôi môi hắn, lẽ nào hôn tới hôn lui hoài, rồi thành quen thật?!
“Được rồi, được rồi…” Trần Cận vốn đã định lỉnh đi, nhưng chẳng hiểu nghĩ ngợi sao rồi lại thành vít đầu hắn lại, tận tình khuyên nhủ, “Không làm tình nhân thì thôi, bạn bè được rồi mà, anh cũng đừng có rầu quá vậy.”
“Cậu đang nói nhăng nói cuội cái gì a…” Fiennes thật thấy dở khóc dở cười.
“Nè, hiếm có lắm tôi mới diễn nhập vai vậy, nhiều ít anh cũng phải hợp tác đi chớ, hỏng hết cả không khí.”
Lần đầu Fiennes phải thừa nhận hắn nhức đầu, thật tình nhức đầu, nhưng nếu đối tượng đã là Trần Cận, thì sự tình cũng chẳng khó hiểu đến vậy, không chừng đây chính là lần đầu tiên hắn chịu bại trên tình trường. Tự thấy có chút bất đắc dĩ, thành ra lại nói: “Nếu sau này tôi cần cậu xuất hiện, hy vọng cậu sẽ hợp tác.”
Một kẻ thường thường phải sống giữa vòng âm mưu, lừa gạt, khó tránh khỏi tinh thần cảnh giác luôn cao hơn người thường một bậc, hắn nhướng mày dợm lùi lại: “Chỉ là công việc thôi, phải chứ?”
“Phải, công việc.”
“Vậy không thành vấn đề.” Suồng sã bá vai Fiennes như thể chiến hữu thân tình từ xửa xưa, “Mình quan hệ thế nào a, đúng chưa? Sau này cứ ới một tiếng là xong liền.” Giọng điệu rất chi ngụ ý chỉ mong đường ai nấy đi cho mau
“Quan hệ giữa chúng ta thế nào?” Ăn nói ẩu tả, lập tức bị người ta túm gáy.
“Hê?” Coi bộ lại sụt hố nữa, tự làm tự chịu a “Chúng ta… thì là bạn bè, anh là cấp trên của tôi, hễ anh có lời, đương nhiên tôi phải ráng đến cùng, à thì công to việc lớn đã có tổ Trung Đông xử lý giùm anh, còn tôi bảo vệ vòng ngoài được rồi” Làm gì có thằng nào kề-vai-sát-cánh với cấp trên vậy chớ hả?
“Cậu làm vệ sĩ cho tôi thật có chút phí phạm nhân tài.”
Câu này nghe được a, ở cùng Fi đại gia lâu vậy, riêng câu này lọt tai nhất, bắt hắn làm vệ sĩ, thiệt đúng là bưng dao mổ trâu đi chém gà, không ra thể thống gì a.
Đối phương lại chêm thêm một câu: “Vì thế nhiệm vụ của cậu không chỉ có vậy.”
“Rõ rồi, trò vui còn chờ đó, mấy bữa nay gân cốt dưỡng cũng tạm tạm rồi, tôi sẽ chiến hết mình, kiểu gì cũng phải ôm cúp về tổng bộ lĩnh công, nói không chừng còn có thể gặp…” đúng khúc quan trọng hắn đã kịp ngậm miệng lại, không muốn hé nốt ra những lời có vẻ quá con nít, nghe rành rành như mình chẳng biết gì.
Cũng may Fiennes chưa nhận thấy có gì khác thường, bắt đầu giảng giải ngắn gọn những điểm quan trọng cho hắn: “Micheal sẽ lo trang bị cho cậu, nếu cần thiết, có thể huy động cả Thanh bộ và Lam bộ trợ giúp, trường hợp phải trực tiếp liên lạc với cấp trên Michael sẽ làm. Cậu hành động phải thận trọng, nếu có biến, rút lui ngay lập tức, không dây dưa với bọn chúng, vì thời gian của chúng ta không nhiều đâu.”
“Được, tôi sẽ nắm chắc cơ hội.”
Đột nhiên, Fiennes đổi giọng: “Cuối cùng, cậu phải đồng ý một việc với tôi.”
“Ờ?” Linh tính lại không ổn lắm a…
“Sau này khi tôi hôn cậu, không được từ chối.”
Tây đúng là Tây mà, chuyện vậy cũng đòi tính toán, cả ngày hôn tới hôn lui còn chưa đủ, giờ lại đòi người Trung Quốc đường đường như hắn đây chấp nhận thể loại hành vi phi lễ tiết quá thể này, thật là phép tắc tôn trọng tối thiểu cũng không biết. Bất quá xét thấy nào giờ hắn hôn riết cũng không khó chịu lắm, yêu cầu này… không thành vấn đề, hiện tại mà nói, giữ vững đoàn kết mới là quan trọng, đắc tội hắn còn quá tội, hắn đối với mình đến giờ vẫn rất tình nghĩa, dù sao cũng chẳng ở chung được mấy ngày nữa, đến lúc đó nói không chừng còn cần Fi đại gia ra tay giúp đỡ…
Suy đi tính lại một hồi, hắn quyết định… tạm thời thành toàn cho “nguyện vọng tốt đẹp” của hắn ta, người ta bất quá cũng là bị khuất phục trước sức hấp dẫn của mình thôi mà không nên tuyệt tình quá, cứ chừa cho nhau chút mặt mũi là hơn. Đại trượng phu hôn một cái là hôn, hôn hai cái cũng là hôn, tính toán với hắn làm gì, lại thành ra nhỏ mọn
“Lúc có người anh chú ý một chút giùm.” Thật không dám tưởng tượng cảnh hắn và Fiennes đương hôn hít chết đi sống lại, đùng một cái bị anh em tụi Đại Lý bắt gặp, vầy khỏi bàn cãi, rõ là tận thế… Thân hắn luôn giữ gìn hình tượng đàn ông đường hoàng long lanh a, giờ không dưng lại bị thói xấu của gã Fiennes tiêm nhiễm, sau này có cơ hội nhất định phải né xa xa chút cho an toàn
Đột nhiên lại trở về chủ đề chính: “Tôi biết có những việc tôi không có quyền hỏi, nhưng tôi vẫn muốn biết, năm ngày anh đi có nguy hiểm không?”
“Cậu đang lo cho tôi?”
Người này thật giỏi tự mình đa tình a “Quan tâm cấp trên chút thì sao, nếu anh bị nguy hiểm, bên này tôi hành động sẽ phân tâm, đường nào cũng không ổn.”
“Vậy đúng là cậu lo lắng cho tôi.”
“Rồi, sợ ông anh rồi. Tôi lo cho thân tôi đây, được chưa? Anh sơ sảy quá bằng tôi chết chùm, OK?”
Fiennes cười khẽ: “Yên tâm, tôi không để cậu một mình đi mạo hiểm đâu.”
“Được một lời này, liệu tôi có phải hân hoan sung sướng không đây?”
“Đêm nay liệu tôi có thể ngủ lại đây không đây?”
“Có thể.” Cơ bản đã quen được lối tư duy điện xẹt của Fiennes, hắn lập tức đáp trả bằng một nụ cười thân ái, “Thì tôi qua phòng anh ngủ.”
“Tối nay có cuộc hội đàm trực tuyến với đầu não tổng bộ, cậu muốn dự không?”
“Tôi?” Giọng cao vút, mắt mở trừng trừng, Trần Cận biết bộ dạng hắn lúc này có vẻ ngớ ngẩn, rốt cuộc lý trí vẫn chiến thắng được cảm xúc, “Tôi… không muốn chịu tội vì vượt quyền đâu.”
“Xem ra cậu không quen thưởng thức tiết mục đấu đá võ mồm.”
“Dù chẳng phải lương thiện trong sáng gì, nhưng tôi chưa tính tự chuốc vạ vào thân đâu.”
“Nhưng cậu cũng đâu phải một kẻ không có tham vọng.”
Chuyện ấy bị người khác nhìn ra thật chẳng hay ho gì, tuy nhiên hắn nói không sai, “Nhưng tôi không ham giao du với đám cáo già ấy, xin lỗi, tính tôi nó thẳng thắn vậy đấy.” Không hiểu vì cớ gì, chê bai lãnh đạo trước mặt một trong các sếp thế này vốn chẳng sáng suốt chút nào, nhưng Trần Cận vẫn tin chắc đối phương sẽ không rầy rà hắn vì những lời quấy quá vừa rồi, có một số mặt, bọn họ thực sự rất hợp cạ, ví dụ như đều rất chi tự kỷ tự đại, không buồn tính toán với đồng bọn.
“Nếu cậu không có hứng thú thì thôi vậy.”
Nghe xong câu này, Trần Cận lại đổi ý lần nữa, giỡn hoài, cơ hội bự vậy không ham hố mới là ngu à, “Ai chờ chút.” có chút ngượng nghịu, nhưng vẫn kìm không được, “Vụ đó, hắn… có tham gia hội đàm không?”
“Hắn?”
“Diệm.” Cuối cùng cũng nói ra.
“Cậu có hứng thú với người đó à?” Đồng tử Fiennes thoáng rút lại, có chút bất ngờ.
“Làm người ai chả tò mò chớ? Ừ thì muốn coi coi nhân vật lãnh đạo Hào Môn là thần thánh phương nào thôi.” có chút chột dạ lấp liếm.
Cảm giác được, Fiennes dường như rất quen thuộc với người đó, nhưng lại chẳng tỏ vẻ muốn bàn thêm chút nào, thậm chí còn buông một câu: “Cậu gặp người đó, không chừng sẽ thấy thất vọng thôi.”
Không hiểu vì sao, Trần Cận có chút bực bội, hắn không ưa nghe Diệm bị nói tùy tiện kiểu ấy, đủ loại giả thiết chợn chợn trong bụng, nhưng ngoài miệng vẫn lạnh lùng bẻ lại: “Tôi không phải loại người ưa ôm thất vọng, tôi chỉ tin kẻ mạnh thì sống, Diệm là kẻ mạnh.”
“Nếu Diệm mở miệng bảo cậu lên tổng bộ phục vụ, liệu cậu có từ chối hắn như từ chối tôi không?”
“Chuyện đó sao nói được, tôi không quen biết anh ta.” Rốt cuộc vẫn đối đáp vừa tùy tiện vừa rất giảo hoạt.
“Có muốn đi gặp hắn không?”
“Ai? Diệm?”
“Về tổng bộ với tôi, cậu có thể gặp hắn.” Bản lĩnh vòng vo tam quốc của gã này thật không thường.
“Anh coi cấp trên như động vật quý hiếm, mang ra làm điều kiện mặc cả, cho người ta tham quan vậy hả?”
“Không, chỉ là muốn giúp ai đó thực hiện tâm nguyện. Cậu vốn đã có ý muốn vào tổng bộ phải không?”
“Không, hiện tại không muốn.”
“Diệm mời cậu, cậu cũng không muốn?”
“Đừng nói hoài cái giả thiết chán chết ấy đi, chẳng hay gì hết.” Trần Cận đứng dậy bỏ ra ngoài, “Anh cũng là đại ca, đừng nói chuyện qua loa đại khái vậy.”