Hào Môn Diệm

Chương 41



Trần Cận gãi đầu, đáp lập lờ: “Cấp trên phái xuống, mấy ổng muốn giám sát tôi…”

“Giám sát bây kiểu quái gì mà để bây đi Scotch khơi khơi vậy, tưởng anh bây ngu a?!” Uy ca nổi đóa, thằng ranh này ỷ mặt mũi có tí dễ coi rồi hở ra là vênh váo, không biết lắm lúc chỉ muốn đạp cho nó vài đạp, “Phải Michael Swank bên bọn bắn tỉa không?”

“Xin anh, đời nào tôi đi với cha mặt cá gỗ…” vừa nói đã biết bị lộ bem, Trần Cận xua xua tay chịu thua, “Ừ thì đúng là tôi có biết ổng, cơ mà không phải ổng đâu.”

“Vậy là ai? Không phải thằng a, b, c lượm được ngoài phố chứ hả? Tụi bây xếp hạng nhất tổ đơn, hạng nhất a! Bây hiểu cái đó nghĩa là gì không?! Khả năng tên đó nhất định không kém gì bây!”

Hứ, cũng có phá được kỷ lục quái đâu, mắc gì phải nhảy nhổm lên vậy a? Trần Cận chống má ra bộ thần bí, rồi làm mặt rất chi quái dị: “Thật ra… gã đó là điệp viên, có hồi đi diễn 007 rồi.”

Giang Uy phát khùng luôn: “Anh biết ngay đám đó tụi nó treo đầu dê bán thịt chó mà! Luật Scotch chặt cỡ nào ai chẳng biết, đã nói lính đặc chủng đang tại ngũ với bọn tình báo là cấm không cho thi rồi, thậm chí có đóng vai địch cũng chỉ được đánh chặn vòng ngoài thôi, thế mà lần này tụi bây vô thi khơi khơi không ai biết, kiểu này ai mà hiểu được?!”

Nếu tên đó là Diệm… thì nói đường nào cũng xuôi hết được chưa đại ca! “Uy ca nè, tò mò quá là chết người nhe.”

“Có giỏi thì giết anh diệt khẩu đi, còn không thì hôm nay khai hết ra cho anh! Vớ vẩn rồi có ngày bây hứng lên bán đứng anh xong anh bây còn ngu si các thêm vài đồng!” Tuyền một bộ dạng ôm tim đau thương tột độ, ai biết được thằng nhãi này đã chơi mình nhiêu lần rồi.

“Nè, họa hoằn lắm mới gạt anh một bận, chưa chi đã bảo người ta tiểu nhân vậy, tôi cũng bất đắc dĩ thôi a!” Trần Cận đành xoay xở cách khác đặng xoa dịu Uy ca, “Rồi rồi, tôi chỉ có thể nói với anh, gã đó địa vị rất cao.”

“Nói thế thì nói làm gì! Chức không to mà bày ra được chuyện tày trời này hả? Thế nên anh muốn biết rốt cuộc cậu chọc vào ai rồi? Người ta mới chỉnh cậu thế chứ! Hay cậu thỏa thuận hứa hẹn gì với người ta để được thi Scotch? Đợt đi trại tập huấn một tháng tới có phải dính gì đến vụ này không? Mà rốt cuộc cậu đã nhận cái nhiệm vụ bán mạng gì rồi hả?” Giang Uy càng nói càng tự thấy rùng mình, mặt mày đã muốn xám xịt, làm Trần Cận cũng được một phen cảm động thôi rồi, ai biết đâu Uy ca tình sâu nghĩa nặng với mình dữ vậy a, rồi thôi sau này bớt bớt gạt ổng đi vậy.

“Anh hỏi lắm vậy, giờ muốn tôi đáp câu nào a?”

“Từng câu một.” Công khai bắt đầu thẩm vấn.

“Không phải là tôi không muốn nói, Uy ca à, chuyện này tôi không muốn lôi ai vào cả, thật ra… ai cũng chẳng có gì to tát đâu…” chỉ có dùng dằng dây dưa với Diệm rồi giờ tiến thoái lưỡng nan thần kinh phân liệt sắp nổ banh não rồi thôi a… “Tôi chỉ đang nghĩ chuyện đi hay ở.”

Giang Uy sực hiểu ra: “Cấp trên có người gây sức ép với cậu, đòi xét kết quả thực hiện nhiệm vụ của cậu để giữ cậu lại, trong khi cậu thừa sức làm nhưng không muốn lên tổng bộ phải không?”

Uy ca, bữa nay là tôi phục anh rồi đó! Chuyện như vậy mà… cũng chế ra được! “Hơ… phải phải, quả nhiên Uy ca đoán sự như thần.”

Liền sau đó lưng hắn bị vỗ bồm bộp, Giang Uy cao giọng hùng hồn: “A Cận, có chí khí! Không ngờ cậu không màng danh lợi đến vậy!”

Không màng mới là lạ, cơ mà người ta bị o ép nên đành bất đắc dĩ a… “Phải phải, tôi là ai chớ, vinh nhục không màng, cười dài ngắm phong vân” Trần Cận bắt đầu ngâm nga một cách say sưa, rất chi nhập vai.

Giờ Giang Uy cũng phát nổi da gà: “Thôi bây Anh biết bây có chừng mực, anh không hỏi nhiều nữa, sắp tới chắc sẽ không gặp ít lâu, cậu tập huấn xong có lẽ anh về phân bộ rồi.”

“Uy ca, giữ gìn nha, rồi tôi gọi cho anh.” Đập tay cổ vũ hắn.

“Ok, nhớ đến lúc ấy đừng có què cụt lết đến gặp anh.”

“Anh khinh thằng em quá đáng”

Tiễn Giang Uy về rồi, Trần Cận lại vò đầu nằm vật ra thảm, ngắm đèn chùm… phần vì nghĩ mai phải bắt đầu đợt huấn luyện dã man kinh hoàng, phần vì đột nhiên có tâm sự, ờ cứ kinh ngạc đi, Trần đại ca cũng có tâm sự đó! Ví như lúc này, hắn đang nghĩ, sau này làm cách nào thoát thân được, làm cách nào vừa không phải nói toạc ra, vừa không để Fiennes nghĩ mình bỏ của chạy lấy người… mà vẫn rút êm được khỏi vụ tình yêu tình báo tùm lum nguy hiểm, đặng giữ vững được kỷ lục bất bại của mình?

Trần Cận không hiểu cớ gì lúc này đầu hắn nghĩ gì cũng thành chuyện của gã đó, có lẽ vì hắn ta là mối đe dọa quá ghê gớm với mình sau này, nên muốn cho qua cũng không được, thằng cha Fiennes ấy cứ như đã trút nước vào não hắn, để giờ mọi thứ ở trỏng hầm bà lằng hết cả, rốt cuộc Trần Cận trịnh trọng quyết định: không thể để hắn ta ép uổng, sắp đặt tương lai của mình được!

Tại sao đã cố đến thế rồi lại phải dứt áo bỏ tổng bộ? Thật đúng là trời chơi mình a, ai biết được một hồi thành ra loại quan hệ này với Diệm chứ, đổi lại trước kia nói với hắn vậy, đánh chết hắn cũng không tin, hắn đây rành rành không ưa mắt bọn đàn ông đô con thô thiển chút nào, nói gì đến chuyện… nhập nhằng với nhau như giờ… À ờ, ừ thì Fiennes cũng không đến mức đô con thô thiển, cơ mà thằng chả vẫn là đàn ông, lại còn hoành tráng thôi rồi, nếu mình còn tiếc cái mạng quèn, có khi chạy giữ thân sớm sớm là hơn.

Trước khi chìm vào giấc ngủ, Trần Cận lại nghĩ mình lo lắm quá rồi, tính đi tính lại, còn hai tháng trời nữa không gặp Fiennes, đến lúc đó không chừng đối phương đầu óc đãng trí đã kịp quên mất tiêu mình rồi, thế có phải nhẹ nợ không? Bất quá cú điện thoại vừa rồi đúng là càng nghĩ đến càng bực mình, thà trùm mền mà ngủ còn hơn…

Những ngày tiếp theo là cuộc sống trong trại huấn luyện khổ ải vô cùng, thôi chẳng nỡ kể ra chi tiết, chỉ tội thân Trần Cận đang từ chàng đẹp trai hào hoa giờ đã lên đời thành chàng siêu ngầu suốt ngày vác súng ống hạng năng lăn lộn giữa “mưa bom bão đạn”, dẫn đầu một đám nam nhi nhiệt huyết phừng phừng xông pha vào chiến dịch gian khổ nhất thế kỷ, mướt mát mồ hôi mà khí thế ngất trời, thật đúng là lao động nặng nhọc, cũng may cả đội giữ kỷ luật rất tốt, không ai ho he không phục đồng chí sếp mới là hắn.

Hai tuần đầu sống trong địa ngục tập huấn, Trần Cận thiếu điều nằm bò dài vì thắt lưng ê ẩm. Để nêu cao tinh thần “nhân đạo chủ nghĩa”, một tuần bọn hắn được nghỉ một ngày, đương nhiên cả đám chỉ biết vùi đầu ngủ không biết trời trăng gì.

Có bữa đương giữa bữa ăn thì bị cấp trên kiểm tra đột xuất, thật tình khổ hết nước nói, như một buổi trưa cuối tháng, Trần Cận bị một phen xấu mặt chưa từng thấy, sáng hôm đó tham gia đặc huấn mai phục, cánh tay phải mỏi rụng rời, thành ra để tiết kiệm thể lực, hắn đổi qua xài tay trái, chật vật càn quét đồ ăn bổ sung năng lượng, ở chỗ này điều sung sướng hiếm hoi là được ăn thả phanh và không còn thời gian đâu để nghĩ vớ vẩn.

Đùng một cái, thượng tá Zamosc, một trong các chỉ huy trưởng hùng hồn hô lệnh, ngắt ngang bữa ăn của Trần Cận: “Leslie, tướng quân Weddela xuống thao trường yêu cầu điểm danh quân đội!”

Tiều, miếng sườn cừu vừa nhét vào miệng bị nghẹn ngay cổ họng.

Trần Cận vừa nghe tên “tướng Weddela” đã cảm thấy không hay ho gì, liền vội vàng chỉnh trang để ra tập hợp, nhân thể lia mắt nhìn thử… chết bỏ rồi! Cách năm chục mét, ngoài ông tướng già còn một gã đàn ông nữa, còn ai ngoài Andre Fiennes!

Bộ quân phục uy nghiêm, vóc người cao lớn đĩnh đạc dưới ánh mặt trời càng bắt mắt ghê gớm, tướng Weddela đang thảo luận với hai vị sĩ quan chỉ huy, hắn chỉ đứng bên cạnh không nói năng gì, nhưng trông thái độ cũng hiểu hắn đang lắng nghe, cặp mắt nâu sẫm giấu sự sắc bén sau vẻ bình thản, ôn hòa, chỉ những kẻ từng làm đối thủ của hắn mới biết sức sát thương khó lường tới mức nào, cử chỉ lịch lãm thong dong, cả khóe miệng mím hờ thản nhiên cũng mơ hồ toát lên khí thế bức người.

Thật như bị tên bắn trúng lưng, tứ chi Trần Cận cứng ngắc ngay tắp lự, trong khi hai mắt thiếu điều bốc hỏa, quả nhiên là hắn ta! Nghĩ lại, đã nhịn được bao nhiêu ngày không nhớ đến gã đàn ông mắc chứng ưa cưỡng bức người khác này rồi, thằng chả lại còn tò tò mò đến, rõ ràng muốn mượn việc công xử chuyện tư, hại công sức của Trần Cận hắn đổ sông đổ bể lần nữa. Đã vậy, lần này quyết không thể sơ hở.

Weddela là cố vấn quân sự của chiến dịch “quân tiên phong” thì xuất hiện ở đây cũng chẳng lạ, nhưng Andre Fiennes mắc gì phải mượn chức sĩ quan cấp phó đi theo phụ giúp điểm binh chứ, rõ là bịp bợm! Đương nhiên, hắn là Diệm, thân phận của hắn thì bí mật khỏi nói, bất quá ba chiêu đó xài với mấy lão tai to mặt lớn thì được, chứ giở với Trần Cận còn lâu mới xi nhê!

Lập tức phát lệnh, toàn đội chuẩn bị sẵn sàng đón địch, kết quả là đến khi điểm binh ánh mắt Fiennes chỉ lướt thoáng qua hắn, không có lấy một chút quan tâm chú ý, chính xác là lối nhìn cho phải phép. Trần Cận cố tình trừng mắt với hắn, muốn cảnh cáo hắn đừng có làm bừa, rốt cuộc người ta còn chẳng buồn nhìn lại cuối cùng Trần đại ca cũng được nếm mùi “tự mình đa tình”, ngay lập tức lửa giận bốc phừng phừng, hắn thiếu điều sấn sổ đến túm cổ thằng cha kia, thét lác xỉ vả: “Ý gì hả?! Làm bộ không quen à, tính gạt ai a!” Hồi sau nghĩ lại, không phải mình đang cầu trời cho hắn ta quên sạch những chuyện mất trật tự đã xảy ra giữa mình và hắn sao? Như giờ không phải hắn đã gối kê cao đầu, quên hết rồi sao! Mình phải yên tâm vô cùng mới phải

Nghĩ vậy rồi liền đánh mắt đi, đứng thẳng người lại, thầm nhủ: thích tóm à, đừng hòng tóm được tôi!

Đến khi chỉ huy đội tả xung hữu đột, lăn lộn mướt mồ hôi như muốn phát tiết một bụng tức khí, thỉnh thoảng ánh mắt Trần Cận lại liếc về phía bục duyệt binh, chỉ thấy cặp mắt nâu đằng đó vẫn tỉnh như không. Thằng cha này không phải đang tức vụ mình làm mất mặt hắn trong điện thoại bữa rồi chứ? Trần Cận ngoài mặt ra sức làm như không có gì, nhưng trong đầu đã kịp vặn vẹo đủ các kiểu, thậm chí càng lúc càng có xu hướng ngấm ngầm tích hỏa.

Bài thao diễn cuối cùng là xạ kích, khoảnh khắc bóp cò phát súng thứ sáu, Trần Cận đột nhiên liên tưởng đến những ngày ở sân bắn, lần đầu tiên hắn được bình đẳng đứng bên cạnh Fiennes, trò chuyện vô cùng thoải mái hòa hợp, thật tình không phải hắn chưa từng mong đợi đến vài tiếng đồng hồ ở chung đó.

Kỳ phùng địch thủ mà đồng điệu vậy thật là chuyện khoái trá đến mức nào… vấn đề là không hiểu từ bao giờ, sự sung sướng đã lệch tông, biến vị thành một màn mở đầu quá sức bất hảo? Rốt cuộc là từ lúc nào, ánh mắt người đó nhìn hắn đã thay đổi? Và cũng từ lúc nào, hắn thành ra vừa màu mè làm ra vẻ vô sự, vừa trắng trợn hưởng thụ mọi sự ưu ái của đối phương? Giá thử cứ tiếp tục nhắm mắt vờ vịt thế này rồi cũng yên ổn cả mà thôi, nhưng cớ gì đến phút chót Fiennes lại cứng đầu quyết xé toạc tất cả?

Đạn bay trật bia—-

Cả tay đội phó Kyle đứng cạnh cũng kinh ngạc quay sang nhìn Trần Cận, sai lầm sơ đẳng thế này, không giống hắn chút nào, hắn ta hỏi luôn: “Leslie, không sao chứ?”

Trần Cận liếc nhìn Kyle, xua tay tỏ ý không sao cả, trong khi đầu đã muốn bốc khói, a!! Lại làm trò cười cho thiên hạ rồi!

Buổi thao diễn dài tàn bạo kết thúc, cả người phừng phừng bốc hỏa, làn da rám nắng nâu bóng của Trần Cận giờ này càng tỏa ra sức uy hiếp ghê gớm, trông như thể một con sư tử vừa bước ra từ rừng sâu hoang dã.

Lúc này trung tướng Weddela thong thả tiến đến, dừng lại trước mặt Trần Cận, đưa tay phải ra với hắn: “Lính của cậu đã thể hiện sức mạnh và dũng khí tuyệt vời, chắc chắn họ sẽ phát huy được khả năng anh hùng của mình trên chiến trường, thậm chí còn có thể làm xuất sắc hơn hôm nay nữa.”

Nghiêm chào theo nghi thức quân đội xong, hắn đáp bằng giọng khàn khàn vì hô khẩu lệnh quá nhiều: “Cảm ơn tướng quân!”

“Không chỉ có tôi chờ đợi sự thể hiện của cậu đâu.” nói xong câu này, trên mặt ông già lộ ra một nụ cười ranh mãnh đầy hàm ý, Trần Cận vừa trông đã hiểu liền, có chút chột dạ như bị đối phương nắm tẩy, hắn vội lễ độ đáp: “Vâng, nhất định sẽ không để ngài thất vọng!”, trong bụng đã có phần thấp thỏm, ông già này có ý gì a? Thông đồng với Fiennes chỉnh hắn chưa đủ, lại còn buông một câu rõ mờ ám vậy nữa.

Loa vừa phát lệnh giải tán, Trần Cận là người đầu tiên lao thẳng về phòng tắm trong doanh trại, làm đội trưởng chỉ hơn người được đúng một điểm, ấy là có phòng ngủ và buồng tắm riêng, tuy tiện nghi khá đơn giản, nhưng còn hơn chán vạn ngủ giường chung rồi chen chúc trong nhà tắm công cộng, bất quá doanh trại này điều kiện cũng khá, nào giờ chưa nghe đội viên phàn nàn gì.

Không có bồn tắm, chỉ có phòng tắm vòi sen, xài ba ngày Trần Cận mới quen nổi. Bình thường mệt muốn bã người, điều đầu tiên hắn nghĩ đến là phải vô bồn tắm mát xa thơm phức ngâm mình hưởng thụ đủ ba tiếng đồng hồ, nhưng ở đây có mà bói ra được, chỉ nội vụ này đã đủ để chứng minh quyết tâm trở về tổ ấm New York sau khi hoàn thành nhiệm vụ của hắn là quá đúng đắn.

Thế nhưng đến khi xối nước lạnh xuống đầu rồi, tâm trí hắn lại càng rối rắm tợn, Fiennes thậm chí không thèm bắt chuyện với hắn một câu, thực là còn không bằng người xa lạ. Siết tay dộng một đấm vào tường, Trần Cận cứ thế trần như nhộng lết ra khỏi buồng tắm, nằm vật xuống giường, muốn nghĩ cho thấu đáo một phen, bất quá nhất thời đầu óc hắn không sao phân tích rạch ròi ăn khớp nổi.

Chuông cửa lại réo vang, Trần Cận sợ là quân lệnh, vội vàng chồm dậy quơ cái khăn tắm quấn quanh hông rồi chạy ra. Cửa vừa mở được bốn mươi độ, hắn đã sững người.

“Tại sao cứ luôn để tôi thấy những cảnh cám dỗ thế này nhỉ? Đang có ý ám chỉ gì sao?” Cái giọng trầm trầm du dương, cái mặt điển trai tàn bạo và cũng đáng ghét tàn bạo.

Trần Cận mất một hồi mới kịp hiểu lời chào hỏi của hắn ta, cúi đầu nhìn lại “phục trang sơ sài” của mình, thật đại quẫn, hắn không nói không rằng, vung nắm đấm dộng thẳng về phía Fiennes, tự mình cũng không hiểu lửa giận từ đầu bùng lên kinh khủng vậy.

Fiennes cư nhiên không né tránh, quai hàm lãnh ngay một đấm của hắn, nắm đấm thứ hai của Trần Cận khựng lại, hắn trợn mắt như nhìn đồ dở hơi, cha này không vẫn được thiên hạ rêu rao tán tụng dữ lắm hả? Sao tự dưng như bị hư não, phản ứng chậm rề vậy? Đấm một cái cũng né không được?

“Ra tay độc địa vậy?” Fiennes xoa xoa cằm, bước vào phòng, nhưng không có vẻ giận dữ.

Tự anh chuốc vạ chứ! Không phải đang tập huấn kín hả, mắc gì mò đến quấy rối?

Thấy Trần Cận im không nói gì, Fiennes lại mỉm cười: “Cho cậu tới đây không phải để cậu đối phó với tôi, để dành đối phó với Lazuo mới phải.”

“Tôi thích dợt quyền trên người anh đấy, ai biết anh kém cỏi vậy.” Trần Cận châm chích rồi ngồi xuống ghế, khoanh tay nhìn hắn, “Sếp lớn xuống tận đây, có gì tính chỉ giáo đây?”

“Chỉ giáo thì không phải, chỉ là muốn xác nhận lại câu trả lời mà thôi.”

“Cú đấm vừa rồi là câu trả lời đó.”

Fiennes bước tới trước mặt hắn, thái độ nghiêm túc chưa từng thấy: “Trần Cận, đây là lần cuối cùng tôi hỏi cậu… rốt cuộc cậu có quan tâm đến tôi hay không?”

Đúng ra phải cười ầm lên rồi đáp không không không không… vậy nghe mới thật đúng chuẩn quốc tế Bất quá lời ra đến cửa miệng là thành vấn đề, có một số câu phải chắc chắn rồi mới nên nói, Trần Cận tuy lâu lâu vẫn cợt nhả nhưng chưa đến mức khinh suất, hắn không định xài cách không mấy hay ho này để chấm dứt mối quan hệ với Fiennes, vì hắn không muốn phủ định tất cả chỉ bằng một câu nói.

“Anh là cấp trên của tôi, sao tôi không quan tâm đến anh được.” Đương nhiên, né tránh nghe ra không mấy thuyết phục.

“Cậu chắc chắn chúng ta đang nói về cùng một vấn đề chứ?”

Trần Cận thật tình không quen chịu đựng ánh mắt lạnh lùng khắc nghiệt của Fiennes, bởi vậy hắn buột miệng nói tuột ra: “Tôi vẫn mong được cùng chiến đấu và… hòa hợp với anh, nhưng tất cả những chuyện đó chỉ nằm trong giới hạn sự tin cậy giữa bạn bè mà thôi, tôi không muốn tình thế phức tạp hơn nữa.”

“Tóm lại đây chính là “tuyên ngôn độc lập” của cậu hả?”

“Sao anh cứ phải phá hoại sự thân thiện giữa chúng ta thế! Anh bảo tôi ích kỷ à?! Anh còn ích kỷ hơn tôi nhiều!” Mẹ nó tôi căn bản không muốn đạp đổ cái nền tảng bé tẹo chúng ta vất vả lắm mới gây dựng được.

“Nhưng tôi không muốn làm bạn bè của cậu.” vừa dứt lời, Fiennes đã đưa tay ra, cố sức ôm ghì lấy Trần Cận, rồi cúi xuống hung bạo cướp lấy đôi môi hắn, mãnh liệt mút vào, thế tiến công không thể xoay chuyển, sức nóng tăng vọt hầu như muốn bứt đứt mọi dây thần kinh của Trần Cận, đôi bên cùng thở dốc gấp gáp, hai thân thể dán chặt vào nhau, vị tình nhiệt quen thuộc, đến trái tim cũng đập chung một nhịp… nụ hôn vừa chấm dứt, Trần Cận thở hổn hển, quyết không ngẩng lên nhìn đối phương, mà Fiennes đã nói thẳng sự thật: “Cậu cho đây là chuyện bạn bè sẽ làm sao?”

“Bởi vậy tôi mới bảo thôi đi! Hoàn thành nhiệm vụ rồi tôi sẽ xin về Xích bộ, hy vọng đến lúc đó anh để tôi đi.” Thôi đủ rồi, cũng khỏi dùng dằng thêm nữa, chuyện giữa hắn và Fiennes căn bản không thể vừa lòng cả đôi bên được. Bảo đi làm thằng đầu sai dính kè kè bên hắn ta, hắn làm không được bảo muốn tước của hắn tất cả, thì hắn bay về ổ cũ, vậy là mọi chuyện trở lại đơn giản dễ dàng như xưa.

Fiennes nhìn hắn, chăm chú, nhìn người đã cự tuyệt hắn bao nhiêu lần, và hắn cũng không sao dứt bỏ được bao lần, hắn chưa bao giờ biết một ngày mình thực sự chấp nhẩt… sẽ thành ra sự uy hiếp ghê gớm đến vậy. Nhưng lần này, hắn chịu khuất phục, không muốn miễn cưỡng thêm nữa, cũng không còn đủ sức thất bại thêm nữa. Diệm đã luôn là kẻ nắm được buông được, nhưng vì sao hắn cứ để mình mãi bị tổn thương bởi người hắn vốn tưởng rằng thích hợp đứng bên mình suốt cuộc đời nhất này?

“Tôi chưa từng định giam cầm cậu, cũng không muốn ngăn cản cậu bay đi, nếu có ngày cậu muốn trở lại giúp sức cho tôi, tôi vẫn chờ cậu.”

Vốn không hề muốn kết thúc cứng nhắc thẳng thừng như vậy, nhưng đã là tình cảm chân thực, không một ai có thể ung dung bình thản được nữa. Đã yêu một người thì đừng cố thay đổi người đó, không chừng hậu quả nhận được sẽ trái ngược hoàn toàn. Trần Cận còn quá nhiều đắn đo, hắn vốn không thể dễ dàng quyết định, cũng sẽ không chịu phụ thuộc vào bất cứ ai, hắn chỉ là hắn. Mà dù Fiennes không muốn khống chế hắn, nhưng chỉ dục vọng độc chiếm thôi… đã đủ khiến hắn muốn vùng chạy thoát. Đôi khi nỗ lực cách mấy cũng khó có kết quả, từ điểm khởi đầu giữa đôi bên đã tồn tại một mối bất đồng, bởi vậy có chăng cứ bước qua nhau đi là hơn.

Tâm trí Trần Cận hoàn toàn rối loạn, giống như thể vừa tự tay chém đứt đoạn ước vọng của chính mình, Diệm đã từng là ước vọng của hắn, là lý do cho hắn phấn đấu, cố gắng… mà giờ, mọi sự đều xong, tự tay hắn chặt đứt mối quan hệ giữa bọn họ. Đây là lựa chọn của hắn, bởi thế hắn không nghĩ mình sẽ thấy khổ sở. Nhưng một tia trong suốt vụt lóe lên trong mắt Fiennes khiến Trần Cận đột nhiên ngây dại, chân tay luống cuống như đứng trước tình thế hiểm nghèo. Nhưng chỉ một thoáng, biểu cảm của Fiennes đã bình tĩnh trở lại, ánh mắt cuối cùng hắn nhìn Trần Cận hầu như vội vã, rồi hắn quay lưng bỏ đi.

Kết thúc sao… tất cả giữa bọn họ, kết thúc hết sao? Lòng hắn bít bùng, ngỡ ngàng nghĩ: mẹ kiếp, anh đi thế hả, tôi không quen cái lối đó a!

Hôm đó, phòng tập quyền anh sáng đèn cả đêm, có một vị Trần đại ca miệt mài gương mẫu, hùng hục đấm bao cát đến ba giờ sáng, rồi nằm vật xuống sàn xi măng thở hồng hộc… như vừa chuốc thù oán mãn đời với ai

============

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.