Một đôi bàn tay trắng noãn như ngọc được chăm sóc rất tốt đặt trên bắp đùi người đàn ông đang đọc báo, người phụ nữ ôn nhu mở miệng: “Thiệu Trạch, chúng ta có phải nên lên đường đến nhà Mộ Dung không?. Đại thọ của Mộ
Dung lão thái gia chúng ta không nên đến trễ”
Một người đàn ông
với mái tóc đen được chải gọn về phía sau, lộ ra cái trái đầy đặn, khóe
miệng khẽ cong lộ ra ngũ quan đoan chính nhưng đầy nét lạnh lùng.
"Tình Tình đã về chưa?" Người đàn ông mắt không có rời đi tờ báo một lần.
"Tình Tình cũng muốn cùng đi sao? Bình thường nó đều không thích tham gia
những bữa tiệc như vậy, chi bằng không nên miễn cưỡng nó” Người phụ nữ
lộ ra mỉm cười nhu thuận:
“Mấy ngày nay em thấy sắc mặt nó không
tốt lắm, có thể học nhiều nên mệt mỏi, không bằng để nó ở nhà nghỉ ngơi
thật tốt, trong nhà còn có chị Ngô không phải sao?”
Nói đùa sao?
Tối nay nếu để cho Tiết Tình đi theo, thì con gái bảo bối Tinh Tinh của
bà còn có hy vọng gì?. Mặc dù Tiết Tình đã đính hôn, nhưng nếu như chưa
kết hôn thì không có chuyện gì không thể xảy ra. Đến lúc đó tất cả hào
quang không phải do con Tiết Tình kia chiếm hết sao? Nhà Mộ Dung là nhà
danh giá, giàu có nhất, con cháu lại đông đảo, lại có nhiều người đi
theo nghiệp kinh doanh. Hơn nữa 3 đứa cháu trai đều anh tuấn bất phàm,
nếu như có thể lấy 1 người, dù không có Tiết Thiệu Trạch, mẹ con của bà
cũng có thể sống qua nửa đời sau rồi.
“Tình Tình là đại tiểu thư của Tiết gia ta, làm sao có thể không đi. Em đi xem thử Tinh Tinh chuẩn bị xong chưa?”
Tiết Thiệu Trạch vừa gấp tờ báo, vừa nhìn những chữ chằng chịt trên báo, tầm mắt tùy ý liếc nhìn người phụ nữ bên cạnh, sau đó phân phó nói.
“Nhưng mà, cũng nên hỏi nó là có muốn đi không cơ chứ, nếu không muốn cũng
không nên miễn cưỡng con nó” Người phụ nữ vẫn cố gắng thuyết phục ông
Tiết Thiệu Trạch nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay: “Tình Tình sắp tan học rồi, anh sẽ có biện pháp khiến nó phải đi”
Thân thể mềm mại nằm xuống thân người đàn ông: “Nhưng Tình Tình luôn không
thích tham gia những hoạt động này lắm, em nghĩ hôm khác hãy mang Tình
Tình đi, hôm nay là đại thọ của Mộ Dung lão thái gia, nếu như có gì thất lễ sẽ không tốt lắm, sẽ làm cho người ta chê cười. Mang Tinh Tinh đi có phải tốt hơn không?”
“Con gái của Thiệu Trạch anh có thể làm mất thể diện sao?”
Nụ cười dịu dàng của người phụ nữ đột nhiên cứng đờ: “Thiệu Trạch ý của em không phải như vậy, Tinh Tinh cũng là con gái của anh mà, vì sao cho
tới bây giờ anh vẫn không quan tâm nó vậy?”
Vẻ bình tĩnh trên mặt người đàn ông vẫn chưa hề biến mất, ánh mắt không cho phép người khác
kháng cự nhìn người phụ nữ một cái, bà ta vốn còn muốn nói thứ gì đó,
nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng được, đứng dậy đi lên lầu.
**
“Bách Lâm, anh về trước đi, em không sao rồi” Tình Tình từ trên xe của Dương
Bách Lâm xuống, nhìn gương mặt lo lắng của anh, mở miệng nhẹ giọng nói.
Từ buổi tối đáng sợ như cơn ác mộng đó đã đi qua được 10 ngày. Đêm hôm đó
về đến nhà, cô tự giam mình ở trong phòng tắm từ đầu đến chân nhiều lần, vẫn không muốn bỏ qua cho chính mình. Nếu không phải Dương Bách Lâm về
nhà gọi điện nhưng không có ai nhận, không yên lòng chạy đến dưới nhà
Tiết gia, nhắn với chị Ngô, bảo chị Ngô nhắn với Tiết Thiệu Trạch đến
phòng tìm cô, không chừng cô còn ngồi ngây ngốc trong phòng tắm tới trời sáng.
Những ngày này, cô ăn không ngon, ngủ không yên, cả người tựa hồ gầy đi một vòng, cho nên Dương Bách Lâm luôn luôn lo lắng.
Nhưng, ở bên phía trường học, anh điều tra cho đến giờ vẫn không có
chút manh mối.
“Tình Tình, nhìn em như bây giờ, anh thật sự rất
đau lòng cũng vô cùng lo lắng. Nếu không, chủ nhật này chúng ta đi chơi
có được không?”
Xuống xe đi tới bên người Tình Tình, anh đau lòng vuốt ve cái cằm nhỏ nhắn của cô.
Tình Tình đối với mọi người đều rất lạnh nhạt, nhìn bề ngoài kiên cường như
vậy, nhưng thật ra là một người rất cần người khác quan tâm. Chỉ là, sau khi chuyện đó xảy ra, dường như cô đối với người nào cũng dựng nên bức
tường phòng bị.
“Bách Lâm, đến lúc đó mới nói có được không?. Em muốn đi vào trước. Hẹn gặp lại” Tình Tình không có tâm trạng nói thêm
với anh, cô cảm thấy mệt muốn chết, chỉ muốn trở về phòng nằm ngủ thôi.
“Buổi tối anh sẽ gọi điện cho em, nghỉ ngơi cho tốt” Dương Bách Lâm không
muốn miễn cưỡng cô, nhẹ nhàng hôn lên trán cô 2 cái, sau đó buông bả vai cô ra ngồi trở lại xe.
"Lái xe cẩn thận." Tình Tình biết anh
nhất định sẽ nhìn đến khi cô đi vào mới rời khỏi, cho nên cô đi vào nhà
trước. Chỉ là cô thật không ngờ, người luôn luôn công việc bận rộn – ba
cô thế nhưng hôm nay lại ngồi ở phòng khách đọc báo. Thấy cô vào cửa, bỏ tờ báo trong tay xuống:
“Về rồi?”
"Dạ"
Tình Tình
thay xong giầy, chỉ là nhẹ nhàng trả lời một câu, đi qua bên người Tiết
Thiệu Trạch không có ý định ngồi xuống liền trực tiếp lên lầu.
Cô sau khi 10 tuổi mới đến cái nhà này. Cùng với người gọi là cha ruột
không có cảm giác thân thiết cho lắm, huống chi thời điểm cô về đây, cái nhà này đã có nữ chủ nhân khác, còn có một đứa em gái chỉ nhỏ hơn cô
mấy tháng.
Cô thực ra không muốn ở trong nhà của Tiết Thiệu
Trạch, cũng không muốn mang họ của ông, cô muốn qua Mỹ sống với mẹ và em trai, nhưng mẹ nói cho cô biết cô không thể đi được.
Từ khi cô có trí nhớ đến nay, mẹ luôn luôn rất lạnh lùng, chỉ có lúc nhìn 2 chị em bọn cô mới lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Khi còn bé, công việc của mẹ luôn đi sớm về trễ, mà cô cùng với em trai
luôn ở nhà chơi, cô biết mẹ khổ cực như vậy cũng là vì bọn họ, nhưng mẹ
sẽ không để cho bọn họ gọi một tiếng “Ba”
Khi còn bé cô rất sợ
nhìn thấy ông ngoại, bà ngoại, mặc dù cô cũng có ít cơ hội nhìn thấy họ, nhưng ánh mắt của bọn họ lúc nhìn cô với em trai luôn mang theo vẻ chán ghét.
Cô không biết vì sao ông bà ngoại lại không thích mình,
ông bà ngoại của người khác sẽ đến nhà trẻ đón họ tan trường, mua kẹo,
mua bánh cho họ ăn, cho đến sau khi lớn lên, cô dường như đã hiểu một
chút.
Bọn họ ghét mẹ, ghét mẹ không nghe lời bọn họ bỏ nhà đi
theo một tên tiểu tử nghèo 2 bàn tay trắng. Kết quả, cô với em trai
thành những đứa bé không có cha.