Hào Môn Đoạt Tình: Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát

Chương 24



“Bác trai, mới vừa rồi người đàn ông đó nói đùa phải không?” Dương Bách Lâm vốn không tin Tình Tình sẽ thay lòng, anh nắm lấy cánh tay của Tiết Thiệu Trạch:

“Con muốn đi vào nói chuyện rõ ràng với Tình Tình”

“Bách Lâm, con về trước đi được không? Chuyện này bác sẽ hỏi Tình Tình” Tiết Thiệu Trạch ngăn cản Dương Bách Lâm đang muốn vào cửa:

“ Người nhà Mộ Dung không thể tùy tiện đắc tội được mặc kệ như thế nào, bác sẽ cho con một câu trả lời”

“ Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không? Tình Tình không phải người như thế. Bác có thể nói cho con biết được không?” Tình Tình của anh sẽ không dễ dàng từ bỏ anh, anh tin điều đó.

“Mặc kệ là đã xảy ra chuyện gì, Tình Tình đã không còn như lúc trước nữa” Tiết Thiệu Trạch dừng lại một chút:

“Bách Lâm, con có chắc, dù xảy ra chuyện gì, con cũng có thể yêu nó giống như trước đây không?”

Nếu như ông không biết con gái của ông với Mộ Dung Trần đã xảy ra chuyện gì, thì ông quá ngốc rồi. Mặc dù nhà Mộ Dung chỉ nói con gái ông bị uất ức, nhưng ông cũng biết đó chỉ là cách nói uyển chuyển của bọn họ mà thôi.

Chỉ là, người đàn ông si tình trước mặt này, có thể tiếp nhận chuyện đó của con gái ông hay không? Bây giờ thì có thể nhưng sau khi kết hôn, 2 người có vì chuyện đó mà xảy ra xung đột hay không?

Đây là vấn đề không thể không suy nghĩ cho kĩ!

“ Bác trai, bác phải tin tưởng con, cho dù Tình Tình có xảy ra chuyện gì, con nhất định sẽ yêu cô ấy trước sau như một. Mãi mãi cũng không bỏ rơi cô ấy”

“Bách Lâm, tâm ý của con bác sẽ chuyển lời đến Tình Tình, Bây giờ tâm trạng nó cũng không được tốt, con về trước đi” Vỗ vỗ bả vai của Bách Lâm, Tiết Thiệu Trạch không khỏi thở dài trong lòng.

Con gái của ông cuối cùng cũng đã trưởng thành rồi, hơn nữa còn phải lập gia đình. Mặc kệ đứng trên phương diện nào mà nói, con gái ông có thể gả cho Mộ Dung Trần, cũng là may mắn của cô.

Tha thứ cho chút tâm tư riêng của ông, ông hy vọng con gái mình có được người chồng tốt nhất, Mộ Dung Trần – là đứa cháu được lão thái gia yêu thương nhất.

Huống chi, lúc này, ánh mắt mà Mộ Dung Trần nhìn con gái ông, ông không nhìn lầm, nhất định hắn thích con gái ông. Cá tính bá đạo chiếm hữu của Mộ Dung Trần đối với phụ nữ, cho dù người đó có chạy đến chân trời, góc bể, hắn nhất định sẽ tìm cho bằng được, nếu so sánh với hắn, Dương Bách Lâm không có nửa điểm phần thắng.

Nhưng mà, làm người lớn mình suy nghĩ như vậy, nhưng chưa chắc con gái đã đồng ý. Cho nên, ông nên chờ con gái bình tĩnh lại một chút.

“ Bác trai, khi nào tâm tình của Tình Tình tốt hơn, bác bảo cô ấy gọi cho cháu có được không?” Dương Bách Lâm vô lực ngồi xổm trên mặt đất.

“Bác biết rồi” Tiết Thiệu Trạch thở dài đi vào nhà

“ Tiết Tình Tình, ngươi thật lợi hại. Thế nhưng lại dan díu với tứ thiếu gia nhà Mộ Dung” Tình Tình một đường đau long chạy vào nhà, không nghĩ đến lại chạm mặt 2 mẹ con Tiết Tinh Tinh ngồi trong phòng khách. Nhìn bộ dáng của 2 người chắc là đợi cô từ lâu.

Vốn là tâm trạng của cô đã đủ phiền rồi, nếu như bình thường, cô nhất định sẽ không để ý tới khiêu khích của bọn họ. Nhưng, cô ta đã hại cô thành nông nổi này, còn dám lên tiếng?

"Tiết Tinh Tinh, tôi với cô có thù oán gì sao?” Tình Tình ngừng ở ghế sofa. Cô không muốn để ý tới người con gái này, nhưng mà cô ta hết lần này đến lần khác khiêu khích cô.

Cho dù là người nhịn giỏi đến đâu, đối với chuyện này, không ai có thể nhịn được đâu!

“Tiết Tình Tình, cô nên cảm ơn tôi mới đúng, không có tôi, cô có thể dễ dàng gả vào nhà Mộ Dung như vậy sao?” Cô chính là không ưa bộ dạng của cô ta suốt ngày cứ như mọi chuyện hoàn toàn không liên quan gì đến mình. Tiết Tinh Tinh khiêu khích đứng lên, đi đến trước mặt Tình Tình.

Cô cũng chỉ muốn để cho Tiết Tình Tình thân bại danh liệt thôi, không nghĩ đến cô ta có thể đặt một bước vào nhà Mộ Dung? Vì sao? Tiết Tinh Tinh cô cũng là con gái của Tiết gia, so về tài sản, về tướng mạo cũng không thua cô ta.

Nhưng tại sao ông trời lại ưu đãi cho Tiết Tình Tình như vậy, chiếm hết tình thương của cha không nói, hôm nay còn có thể từ chim sẻ biến thành phượng hoàng, trở thành thiếu phu nhân của nhà Mộ Dung. Điều này sao cô có thể không giận, không hận?

Nếu như đêm đó là cô lên giường với Mộ Dung Trần, có phải mọi chuyện cũng sẽ như vậy hay không?

“ Bốp”

Tiết Tinh Tinh không dám tin nhìn Tình Tình, người phụ nữ này dám đánh cô? Vuốt gò má của mình, Tiết Tinh Tinh trừng lớn mắt.

"Tinh Tinh, con có sao hay không?" Lữ Bích Viện thấy con gái bảo bối bị đánh, đang đứng xem kịch vui. Bà ta thét lên chạy đến.

Trời ạ, thật không nhìn ra, Tiết Tình Tình, đứa con gái này lại độc ác như vậy.

“Tiết Tình Tình, cô thật quá đáng. Dù sao nó cũng là em cô. Tại sao cô dám đánh nó?” Lữ Bích Viện vừa đau lòng, vuốt mặt con gái, vừa hét lớn với Tiết Tình Tình.

“ lQuá đáng?” Tình Tình ghê tởm nhìn 2 mẹ con: “So với những việc các người đã làm với tôi, một cái tát có là gì?”

Như vậy đã bị xem là quá đáng? Trên thế giới còn thiên lý gì nữa? Những gì cô chịu cô không nói ra, vậy mẹ con họ có tư cách gì để trách cô?

Tình Tình không muốn cùng bọn họ dây dưa nữa, long của cô cảm thấy mệt mỏi, thân thể của mỏi mệt.

“ Tiết Tình Tình, đồ con gái chết tiệt. Đánh con gái tao rồi muốn đi sao? Không dễ như vậy đâu!”. Mắt Lữ Bích Viện nhìn Tình Tình xoay người rời đi, trên miệng còn mang theo nụ cười giễu cợt, cực kì giống với người đàn bà năm đó!

Đúng vậy, đời này người đàn bà đó không bao giờ làm bà an tâm sống qua ngày? Tại sao bà có thể buông tha cho con gái của bà ta?”

“ Tránh ra, không được đụng vào tôi!” Tình Tình không nghĩ đến Lữ Bích Viện sẽ tiến lên kéo tay cô, cô không muốn có bất kì tiếp xúc nào với bà ta. Nhưng người đàn bà này sức lực lớn như vậy, cô muốn tránh cũng không được!

“ Con gái của tao để cho mày đánh sao?” Lữ Bích Viện không để ý đến Tình Tình giãy giụa, giơ tay lên tát lên khuôn mặt khiến bà hận cả đời này.

“ Lữ Bích Viện bà muốn làm gì?” Tiết Thiệu Trạch đi vào, thật không ngờ nhìn thấy Lữ Bích Viện tát Tình Tình. Ông bước nhanh đến đẩy bà ra, thấy con gái ngồi trên đất khóe miệng đã rướm máu, trong mắt ông tóe ra lửa giận.

Ông lập tức đứng lên, tát Lữ Bích Viện.

“Tiết Thiệu Trạch…… Là nó đánh Tinh Tinh….. tôi mới…..”

“ Bốp”

Không đợi Lữ Bích Viện cãi lại, bàn tay thật to của ông đã đánh tới làm cho Lữ Bích Viện ngã nhào trên đất.

"Tiết Thiệu Trạch, ông đánh tôi? Ông đánh tôi?” Con mắt Lữ Bích Viện được trang điểm tỉ mỉ trừng lớn, người đàn ông này lại giơ tay đánh bà, một chút sức lực kiềm chế cũng không có.

“Lữ Bích Viện, con gái của Tiết Thiệu Trạch tôi để cho bà đụng vào sao?”

Ngồi xổm xuống trước mặt bà ta, Tiết Thiệu Trạch nâng cằm bà ta lên, đang muốn tát cái nữa lại bị Tiết Tinh Tinh ở phía sau ôm lấy.

“ Ba, con cũng là con gái của ba, mới vừa rồi, Tiết Tình Tình cũng đánh con, sao ba không mắng cô ta?” Uất ức nhiều năm, đến giờ phút này đều tràn ra ngoài. Tiết Tinh Tinh lần này khóc thật lớn.

"Tránh ra!"

Tiết Thiệu Trạch không để ý đến Tiết Tinh Tinh đang khóc, đẩy cô ta ra, sau đó đỡ Tiết Tình Tình đứng dậy: “Tình Tình, không sao. Ba lập tức mời bác sĩ đến”

Con gái của ông thế nhưng không khóc, Tại sao ông lại phụ lòng Quân Hoa? Tại sao lại để con gái của mình chịu ủy khuất lớn như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.