Hào Môn Đoạt Tình: Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát

Chương 3



Ngày đó, trời đổ mưa, mẹ cùng với cậu đồng thời trở về. Cô nhìn trên khuôn mặt của mẹ vẫn là nụ cười nhàn nhạt, cậu thì đứng 1 bên không nói gì, cô ngồi xổm xuống, nói ba của bọn họ tìm đến cô, nhưng mẹ không thể để ba cô mang hết 2 người đi, chỉ có thể để ba mang cô đi, sau đó cậu sẽ mang mẹ và em trai đến một nơi yên tĩnh khác mà sinh sống.

Cô cũng muốn học theo những đứa trẻ khác khóc rống lên, vì sao mẹ chỉ cần em trai mà không cần cô? Nhưng cô không làm được, bởi vì cô thấy lúc mẹ nói những lời này mẹ đang khóc, thậm chí khóc rất đau lòng.

Cô hỏi mẹ muốn đi đâu? Mẹ chỉ nói với cô, để cho cô trở về cùng ba, không thể để cho ba biết cô còn có em trai, bằng không cả đời này bọn họ cũng đừng mong sống yên ổn.

Mới 10 tuổi, cô lệ rơi đầy mặt nhìn mẹ, còn có em trai trời sinh bệnh tim nên sắc mặt không tốt, cô không dám không đồng ý với mẹ.

Tình Tình không biết cùng người cha trên danh nghĩa này nói gì, nên bước nhanh qua khỏi phòng khách, đi lên lầu.

"Tình Tình, chờ một chút."

Khi cô sắp bước lên cầu thang, thì Tiết Thiệu Trạch đã lên tiếng gọi cô.

"Có chuyện gì không?"

Tình Tình dừng ở bậc thang kế tiếp, không quay đầu lại, nhìn người đàn ông cô nên xưng là “ba” này.

Từ năm 10 tuổi sau khi về tới đây, số lần cô mở miệng gọi “ba” ít đến mức chỉ tính trên 10 đầu ngón tay. Bình thường ông rất ít khi ở nhà, quan tâm đối với cô chỉ dùng tiền tài để đền bù.

“Đi thay 1 bộ lễ phục, tối nay chúng ta sẽ tham gia thọ yến của nhà Mộ Dung”

Tiết Thiệu Trạch đứng lên, đi tới bên cạnh cô con gái vẫn còn cúi đầu không nhìn ông, thời điểm nghe ông nói muốn cùng cô đi ra ngoài, cô chợt mạnh mẽ ngẩng đầu lên.

“Con cũng phải đi sao?”

Tình Tình bỗng chốc quên mất cô ghét người đàn ông này, ngẩng đầu lẳng lặng nhìn người đàn ông trước mặt, mặc dù tuổi đã gần 50 thế nhưng vẫn anh tuấn, thành thục, gương mặt vẫn lạnh lùng như cũ, người này chính là cha ruột của cô

Cô không biết Tiết Thiệu Trạch vì sao muốn tìm cô và mẹ. Mặc dù ông ngoại và bà ngoại không thích bọn họ, nhưng cô với em trai cũng không có ồn ào. Một nhà 3 người bọn họ dưới sự sắp xếp của cậu sống cũng tốt lắm.

Mặc dù công việc của mẹ có vất vả một chút, nhưng cậu sẽ thường đưa sinh hoạt phí cho bọn họ, sau đó mang em trai đi khám bệnh.

Cuộc sống của Tiết gia cũng có thể có yên ả như vậy, trừ những lúc Tiết Thiệu Trạch không có ở nhà, 2 mẹ con kia sẽ cười nhạo cô. Bình thường ông sẽ không tới yêu cầu cô tham gia những bữa tiệc xã giao như thế này, cô cũng vui vẻ an tĩnh sống trong phòng của mình. Nhưng hôm nay tại sao…..

"Đúng vậy, chúng ta cũng phải đi."

Tiết Thiệu Trạch nói chúng ta, đương nhiên bao gồm cả những người không vừa mắt với cô, nhưng vì ngại có Tiết Thiệu Trạch cho nên đối xử khách khí với cô. Chính là mẹ kế và em gái cùng cha khác mẹ Tinh Tinh của cô.

Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm như vậy 2 cha con của họ đứng gần nhìn nhau như thế.

Tiết Thiệu Trạch nhìn khuôn mặt càng lớn càng tượng tự mẹ cô, trong lòng dâng lên từng đợt đau đớn và áy náy. Tại sao, Quân Hoa?. Vì sao cơ hội để chuộc tội em cũng không cho anh?

“Con cảm thấy mệt mỏi, có thể….”

Trên lầu truyền đến tiếng vang, khiến cho Tình Tình khôi phục tinh thần lại, không nhìn khuôn mặt khiến cô không biết phải làm sao nữa.

“Thiệu Trạch, em nói rồi, Tình Tình nhất định không muốn đi cùng chúng ta. Em thấy sắc mặt nó có chút tái nhợt, không bằng để nó ở nhà nghỉ ngơi thật tốt đi?”

Tình Tình giương mắt nhìn mẹ kế Lữ Bích Viện và em gái Tiết Tinh Tinh đã thay đổi lễ phục đẹp đẽ, tay cặp tay xuống cầu thang. Trên khuôn mặt của Tiết Tinh Tinh lộ vẻ khiêu khích rõ ràng, giống như đắc ý, ước gì nàng không đi thì còn gì bằng.

“Bà nói bớt 2 câu, không ai nói bà câm đâu” Tiết Thiệu Trạch lạnh lùng nói.

Tình Tình không hiểu vì sao Tiết Thiệu Trạch chưa bao giờ nói chuyện với Lữ Bích Viện bằng giọng điệu tử tế. Chỉ là, cô nghĩ đây không phải là điều cô nên hỏi.

“Em chỉ quan tâm nó thôi”

Sắc mặt Lữ Bích Viện trở nên khó coi, Tiết Tinh Tinh đứng ở bên người bà, nếu như không phải mẹ cô nắm chặt tay của cô, cô đã sớm nổi giận với Tình Tình.

“Các người tới phòng khách trước chờ một lát”

Tiết Thiệu Trạch nhìn sắc mặt con gái quả thật có chút tái nhợt:

“Tình Tình chỉ sắc mặt không tốt mà thôi, nếu con cảm thấy không thoải mái, đến lúc đó cha sẽ bảo tài xế đưa con về trước được không? Hơn nữa, nhà Bách Lâm cũng là nhà kinh doanh, sau này các con kết hôn cũng sẽ có những bữa tiệc xã giao như vậy. Không bằng hôm nay con nên làm quen đi, bữa tiệc ở nhà Mộ Dung không phải ai muốn cũng có thể tham dự”

Nếu như không phải ông cùng với nhà Mộ Dung có giao tình tương đối sâu, cũng chưa chắc có được cơ hội này. Không phải ông muốn ép buộc con gái đi, mà gần đây việc làm ăn của Dương gia cũng không thuận lợi cho lắm, nguyên nhân không thuận lợi cũng là do nội quy kiểm nghiệm của ngành thực phẩm mới ra. Nhà Mộ Dung muốn xóa bỏ lượng lớn nhà máy lạc hậu không hợp quy định.

Công ty của Dương gia kinh doanh ngành thực phẩm. Cho nên con gái mặc dù đã đính hôn với Dương Bách Lâm. Nhưng vẫn chưa công bố với báo chí.

Nếu như công ty thực phẩm của Dương gia có xảy ra vấn đề, có thể đến lúc đó còn có thể ra mặt nói 1 tiếng. Đó là lý do vì sao hôm nay ông muốn đưa con gái đến làm quen với trưởng bối nhà Mộ Dung.

Ông chỉ hy vọng con gái có thể sống an nhàn, hạnh phúc nửa đời sau. Đây là ông nợ Quân Hoa. Ông muốn con gái ông có thế sống những tháng ngày vui vẻ.

“Vậy con đi lên thay quần áo trước” Tiết Thiệu Trạch nói xong, cũng không cho phép cô cự tuyệt.

Nhưng, lời của ông cũng khiến Tình Tình không khỏi khủng hoảng. Cô rất thích Dương Bách Lâm, nhưng chưa từng nghĩ tới cuộc sống kết hôn sau này.

Tiết Thiệu Trạch thật sự đã làm cho cô thất tỉnh sâu sắc. Vậy, nên thử một chút đi, có lẽ cũng không khó như trong tưởng tượng!

“Tình Tình, nhớ mặc quần áo đẹp một chút”

Lữ Bích Viện nghe Tiết Thiệu Trạch dễ dàng thuyết phục Tình Tình. Trong lòng rất không thoải mái. Tinh Tinh từ khi ra đời vẫn đi theo bên cạnh hắn, nhưng chưa từng thấy hắn đối xử như vậy.

Hơn nữa, cô cũng nghe ra được ý tứ trong lời của Tiết Thiệu Trạch. Dương gia, Dương gia, không phải là vị hôn phu của Tình Tình sao?

“Lữ Bích Viện, con gái của tôi không cần bà quan tâm” Thái độ của Tiết Thiệu Trạch cũng không lạnh không nhạt, nhưng Lữ Bích Viện cũng không dám lên tiếng nữa. Tiết Tình, tao nhất định sẽ khiến mày đẹp mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.