Tình Tình nhìn chằm chằm túi to để trên giường, anh ta không phải đã mua hết băng vệ sinh ở trong tiệm chứ? Hơn nữa bên trong còn có, dùng ban ngày, dùng ban đêm, băng dài, băng mỏng, các loại đều có đầy đủ, nhiều như
vậy để cho cô dùng nửa năm cũng không dùng hết nha.
"Uống thuốc trước đã!"
Mộ Dung Trần rót một chén nước nóng tới đây, thấy Tình Tình nhìn chằm chằm túi làm cho anh mất hết mặt mũi:
"Thế nào? Mua không đúng sao?"
Nhưng hắn đã đem hết những thứ khác nhau trong tiệm mua về, chẳng lẽ không đúng sao?
"Không phải. . . . . ."
Lúc này cùng một người đàn ông không tính là thân thuộc bàn luận chuyện này dường như không thích hợp lắm. Tình Tình không nói gì thêm, nhận lấy
thuốc và nước nóng từ trong tay anh, uống một hớp, không biết có phải do nước nóng hay không, vì sao cô cảm thấy mặt mình nóng lên?
Uống thuốc xong, sau đó vọt vào nhà tắm tắm nước nóng và thay quần áo anh từ ngoài mang về. Mộ Dung Trần đã ở ngoài đợi cô rồi.
Tình Tình nhìn người đàn ông đang nghiêm túc lái xe, có mấy lời, từ sau khi
cô tắm xong ra vẫn muốn nói cho anh biết, nhưng không biết nên nói thế
nào.
“Sao vậy?” Mộ Dung Trần nhìn cô rõ ràng có lời muốn nói
nhưng lại không chịu mở miệng. Anh thật sự khó ở chung như vậy sao? Hay
anh đối với cô quá dữ tợn?
Nguyên nhân duy nhất chính là, cô không hề muốn nói với anh những chuyện không thể nói.
“Tôi…. Tôi muốn thương lượng với anh một chuyện”
Mới vừa rồi lúc đang tắm, anh vẫn muốn viện cớ, nhưng dường như mọi cái cớ
sẽ không được chấp nhận, hơn nữa cô làm dâu nhà Mộ Dung, kết hôn làm sao có thể không cần sinh em bé?
Cô nên làm sao bây giờ? Đối với
sinh mệnh nhỏ không biết tên đó, cô thật sự rất mờ mịt. Nếu như không
phải hôm nay “bạn tốt” đến, cô thậm chí quên đi suy nghĩ chuyện này.
Trong cuộc hôn nhân không có tình cảm, nếu như có thêm đứa bé sẽ như thế nào? Anh đối với cô tốt, cô không phải không nhận ra, nhưng hôn nhân không
phải chỉ dựa vào một phía thì có thể trọn vẹn. Mà cô không tính toán, vì cuộc hôn nhân này, vì người đàn ông này mà có tình cảm, cũng không thể
có. Không thể phủ nhận, trong lòng cô đã len lén ôm ảo tưởng, với gia
thế và tướng mạo của anh, có thể vì cô mà không có người phụ nữ khác ở
ngoài.
Cho nên, đứa bé không thể sinh ra. Nếu như không có cách
nào cho nó hạnh phúc, thì tại sao lại sinh nó ra? Thừa dịp còn chưa có
thì nên đề phòng đi, ít nhất nó sẽ không giống như cô, cha mẹ không cần
thì bị bỏ đi chỗ khác.
"Nói đi!"
Thời điểm xe quẹo cua, tốc độ xe cũng chậm lại.
“Chúng ta sau khi kết hôn….” Ngừa thai, chuyện này có phải do người đàn ông mở miệng sẽ khá hơn không?
“Sau khi kết hôn, em muốn làm gì?” Mộ Dung Trần không ngờ lại nói đến chuyện sau khi kết hôn. Về việc mẹ của cô, có lúc thích hợp anh sẽ mang cô đi, chẳng lẽ còn có chuyện gì khác sao?
“Không phải, ý tôi là, sau
khi kết hôn, chúng ta có thể không cần sinh con ….” Dù sao cũng muốn
nói, cho nên lời càng về cuối, thanh âm càng nhỏ.
"Cái gì?"
Xe trong nháy mắt ngừng lại, cũng không quan tâm xe ở phía sau có tông vào hay không. Mộ Dung Trần dù thế nào cũng không nghĩ ra cô lại nói đến
vấn đề này.
Từ nhỏ đến lớn, dù là chuyện gì, anh chưa từng lâm
vào hoàn cảnh xấu, nhưng đối với tình cảm với cô, anh rõ ràng mình đang
yếu thế, không chưa từng nghĩ cô không muốn sinh con cho anh sao?
Về con, anh thừa nhận anh chưa từng nghĩ qua. Nhưng, người con gái này,
lại nói với anh không cần sinh. Cô mới 20 tuổi, cuộc sống chỉ mới bắt
đầu, tạm thời không muốn có con cũng là chuyện bình thường. Nhưng, cô là người con gái Mộ Dung Trần muốn cưới làm vợ, lại nói không muốn có con
với anh, trong lòng anh cảm thấy khó chịu. Cô không muốn có con, có phải không muốn có ràng buộc sâu hơn với anh?
Chẳng lẽ, cô cho là sau khi gả cho anh, còn muốn rời khỏi sao? Cô nằm mơ?
Phía sau xe không ngừng bóp còi, nhưng người đàn ông trên xe vẫn thờ ơ như cũ.
"Nói lại lần nữa!" Sắc mặt của hắn thật bình tĩnh, làm cho người ta không nhìn ra có phải đang tức giận hay không.
"Chúng ta có thể. . . . . . Không cần đứa bé. . . . . ." Giọng điệu của anh rõ ràng rất nhẹ, rất nhạt. Nhưng tại sao cô lại cảm thấy anh đang tức
giận. Người đàn ông này, cho tới bây giờ cô chưa từng hiểu rõ anh, nhưng cô biết anh đang tức giận.
"Lý do!" Anh rất tỉnh táo ném ra hai chữ.
"Trước tiên lái xe đi có được hay không?"
Thời gian buổi trưa, chính giờ cao điểm tan tầm, đoạn đường vốn lưu thông
nay vì anh đậu xe ngang đường mà khiến cho giao thông bị đình trệ.
“Tôi hỏi em lý do” Mộ Dung Trần cũng không để ý đến người khác, giống như
phần đường này là của nhà anh, mở miệng nói: “Không nói?”
“Tôi còn muốn đi học” Cô còn chưa tốt nghiệp, lý do này được không?
“Sinh con xong vẫn có thể học được” Bọn họ nhất định ở trên đường cái thảo luận vấn đề này sao?
“Tiết Tình Tình…..” Thanh âm của anh chợt thấp xuống, nhìn cô một cái thật
sâu, cũng không nói gì thêm, Mộ Dung Trần trực tiếp khởi động xe.
Dọc theo đường đi, mãi cho đến khi trở về biệt thự, anh cũng không nói
chuyện với cô. Sau đó ở trước cửa biệt thự cũng để cô tự mình xuống xe,
cô vừa mới xuống xe thì xe của anh đã phóng như điên.
Đây là lần đầu tiên, anh chủ động rời khỏi cô.
Anh như vậy là đang tức giận sao? Người đàn ông luôn thích trêu chọc cô cũng có ngày tức giận?
Tình Tình nhìn phương hướng xe rời đi, thở dài một hơi. Cứ như vậy, quan hệ của bọn họ tốt nhất nên vĩnh viễn dừng lại như vậy.
Anh không cần lấy lòng cô, mà cô, dù thân thể không được tự do, nhưng ít nhất trái tim vẫn nằm trong tay của mình.