Hào Môn Đoạt Tình: Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát

Chương 56: Không giống như đêm tân hôn



Đêm tân hôn không giống như vậy, cô giãy dụa như thế nào cũng không thoát khỏi.

“Không cần….” Cô không nên phải ứng, nhưng thân thể đã thành thói quen, khi anh khiêu khích lại tự động nghênh hợp anh.

Tay của anh, miệng của anh, làm cho cô lâm vào điên cuồng trước nay chưa từng có, không đủ, như thế nào cũng không đủ, ham muốn dục vọng bị anh nuôi dưỡng ngày càng cường liệt rồi.

“Muốn anh sao? Có muốn không?”

Anh ở bên tai trầm giọng hỏi, nhất định phải hỏi được đáp án mới buông tha cho cô, nhưng động tác của anh cũng không ngừng lại, dùng tốc độ không nhanh không chậm như muốn giết chết cô.

"Muốn, tôi muốn." Thân thể bị dục vọng khống chế, cô chỉ có thể thương xót trả lời.

Điên rồi, nhất định là cô điên rồi. Yêu hay không yêu không còn là vấn đề cô có thể suy nghĩ, vào giờ phút này, bướng bỉnh của cô không thể dùng ở dưới thân người đàn ông này.

Tay của cô không cách nào nhúc nhích, thân thể của cô giãy dụa hết mức, mỗi một phân, mỗi một tấc đều xinh đẹp đến cực hạn. giữa lông mày ửng hồng, càng trở nên xinh đẹp.

"Không cần. . . . . . Không cần. . . . . ." Cô không ngừng lắc đầu, nhỏ giọng cầu xin tha thứ. Cô càng cầu xin thì anh càng hưng phấn, thời gian vào giờ phút này như dừng lại.

“Mới vậy đã chịu không nổi?”

Nhìn cổ tay mảnh khảnh của cô đã bị mài đến đỏ bừng, đúng là anh thật không đành lòng để cô chịu khổ. Mộ Dung Trần thả tay của cô ra.

Tay được giải phóng, cả người Tình Tình mềm nhũn nằm sấp trên giường tóc đen như lụa, xõa ở trên lưng, ngay cả muốn ngồi dậy cũng không còn sức lực, nhưng người đàn ông ở phía sau cũng không buông tha cho cô.

Đưa tay vén mái tóc đã ướt đẫm mồ hôi của cô ra, lộ ra lưng ngọc trắng noãn lần nữa dụ hoặc anh.

“Bảo bối, em thật đẹp…”

Mộ Dung Trần hưng phấn quỳ lên giường, nâng hông của cô lên, mãnh liệt chiếm đoạt.

Thân thể của cô quá mức tiêu hồn đoạt phách làm cho anh yêu thích không thể buông tay, biết rất rõ hôm nay cô rất mệt, nhưng anh quả thật nhịn không được

Dù không tình nguyện, nhưng thân thể đã mất khống chế, người đàn ông tựa như ăn phải xuân dược, dùng sức giày vò cô. Cho đến khi cô không chịu được nữa, bất tỉnh.

***

Đây đúng là tiệc cưới xưa nay chưa từng có?

Chưa đến buổi tối đã mang cô dâu trở về động phòng rồi, thậm chí quá đáng đến mức ngay cả dạ tiệc buổi rối cũng không xuất hiện. Nhưng, người nào có lá gan dám gõ cửa tân phòng của bọn họ? Trừ phi người đó không muốn sống nữa.

Mặc dù cô dâu chú rể vắng mặt, nhưng dạ tiệc vẫn vô cùng náo nhiệt như cũ.

Xen lẫn trong không khí náo nhiệt, có người chúc mừng, có người vui vẻ, cũng có người bi thương

Dương Bách Lâm đứng ở trong vườn hoa của khách sạn, nhìn màn pháo hoa bắt đầu biểu diễn, đau đớn và mất mác trong lòng không cách nào che giấu được ( Tội nghiệp anh T.T)

Vì sao? Ngay cả cơ hội gặp mặt Tình Tình cũng không cho anh? Ngay cả điện thoại giải thích với anh cũng không gọi? Tối nay, nếu như không phải nhờ phúc của Mộ Dung Cầm, anh làm sao có mặt trong buổi tiệc tối nay?

Nhưng, người anh muốn gặp cũng không thấy. Nghe nói cô dâu và chú rể đã vào động phòng trước, cô dâu mệt mỏi cho nên không xuất hiện ở hội trường.

Bản thân mình thật đáng thương! Anh tin tưởng, Tình Tình không phải là loại người tuyệt tình, cô nhất định có nỗi khổ tâm riêng của mình, nhưng nỗi khổ tâm gì khiến cho cô không thể nói với anh, bạn trai kiêm vị hôn phu của cô suốt 3 năm chứ?

Không ngờ, cho đến bây giờ, anh vẫn không chạm đến chỗ sâu nhất trong lòng cô. Biết được sự thật như vậy khiến anh càng thêm khổ sở và khó chịu. Tình Tình, là cô gái anh thật lòng yêu thương và muốn che chở.

Cuối cùng, chẳng có được gì hết. Điều này làm sao anh chịu nổi. Tình Tình, anh chỉ muốn một lý do, ngay cả một lý do em cũng không thể cho anh biết sao.

“Dương Bách Lâm…”

Thanh âm thanh thúy từ phía sau vang lên, không cần quay đầu lại cũng biết là của ai.

“Em không biết anh tư bọn họ ngay cả dạ tiệc cũng không đến” Mộ Dung Cầm nhìn bóng lưng cô đơn của anh.

“Không sao, mặc kệ như thế nào, cũng cảm ơn em”

Tiểu thư thế gia tình ý đối với anh rất rõ ràng nhưng anh không thể nào tiếp nhận được, cho nên chỉ có thể nói xin lỗi cô.

Dù sao, anh còn lợi dụng tình cảm của cô, chỉ vì muốn gặp mặt Tình Tình một lần.

“Dương Bách Lâm, chuyện Tiết Tình Tình với anh tư của em kết hôn là sự thật không thể thay đổi được, tại sao anh lại không thể suy nghĩ thoáng hơn, để ý đến người khác tốt hơn?” Mộ Dung Cầm không nhịn được, khổ sở hỏi.

“Thật xin lỗi, bây giờ anh không muốn bàn về vấn đề này. Anh còn có chút việc, anh phải rời khỏi chỗ này trước, hẹn gặp lại” Đêm nay, anh không muốn bàn đến chuyện tình cảm.

Dương Bách Lâm, Tiết Tình Tình đối với anh vô tình như thế, tại sao anh lại đối xử với em như thế?

21 tuổi, trái tim lần đầu tiên cảm thấy nặng nề và bất đắc dĩ. Cô có thể dùng tất cả thủ đoạn để có được anh, mặc kệ tất cả sao? Có phải chỉ cần đạt được anh, cô sẽ cam lòng?

Tiết Tình Tình với anh tư cuối cùng cũng kết hôn, cô nên cảm thấy vui mừng mới đúng. Vì sao, giờ phút này cô lại cảm thấy muốn khóc?

Đây là nước mắt sao? Mộ Dung Cầm đưa tay lau những giọt lệ rơi xuống. Cô là thiên kim tiểu thư nhà Mộ Dung, có thứ gì không thể có được, tại sao phải khóc?

Mãi cho đến khi dạ tiệc sắp kết thúc, Mộ Dung Trần mới cùng Tình Tình vẻ mặt đang mệt mỏi trở lại hội trường, chào hỏi mấy vị trưởng bối sau đó nhanh chóng rời khỏi. Như vậy xem như là giao phó với Mộ Dung lão thái gia và Mộ Dung Hàng Nhậm.

Mà trước khi bọn họ tới đây, Dương Bách Lâm đã từ cửa sau rời khỏi.

Những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời mãi mãi xinh đẹp, mãi mãi khiến cho người ta không với tới được. Những thứ bỏ lỡ mới là những thứ đẹp nhất, mỗi người đều đi tìm cho mình một hạnh phúc, cô đã ra đi, cô còn trở về không? Từ bỏ cô, hạnh phúc của anh ở đâu đây?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.