Ngụ ý của Mộ Dung Trần đều đã nói ra, khiến cho gương mặt Mộ Dung Cầm ngồi bên cạnh vô cùng lúng túng.
"A Trần, chị biết rõ em là đang muốn che chở em dâu, chỉ là, kết hôn rồi
còn có đàn ông tìm tới cửa, như thế không tốt chút nào chứ? Chuyện này
nếu để cho ông nội biết, cũng không tốt lành gì!"
Hơn nữa người
đàn ông kia còn là con rể tương lai của cô, sao con gái cô có thể thua
như thế, cô rất mất thể diện, huống chi người đàn ông kia cùng Tiết Tình Tình trước kia quan hệ còn không đơn giản.
Thiệt là, tại sao con gái của cô lại thích hạng người bị người khác từ chối rồi như thế này?
Ngay từ khi còn nhỏ cô đã ghét con riêng của Mộ Dung Khiêm rồi. Còn Phó
Cảnh Ca là cô em dâu thứ năm chẳng phải là bạn gái trước của Mộ Dung
Trần sao? Hiện tại mọi chuyện lại như thế này!
Thật là làm cho cô đời này không còn mặt mũi sống tiếp nữa!
Bọn họ là vợ hai nhất định sẽ bị chèn ép! Thật chẳng không cam lòng.
"Tình Tình là vợ của tôi, Nhị thẩm không có quên chứ?"
"Phải . . . . . Đúng vậy. . . . . ." Cái này không cần nói nữa.
"Vậy là được rồi, Tình Tình nếu quả thật có làm sai chuyện gì, tôi tự nhiên
sẽ thay cô ấy nhận tội với ông nội. Nhị thẩm, cô không cần quan tâm."
Nói xong anh liền kéo cô gái đang bị người ta châm chọc còn không biết trả lời lại đi lên lầu.
Tình Tình lần này không có hất tay anh ra, mặc anh dắt tay cô đi lên lầu. Sự lạnh lẽo trong lòng được một cỗ ấm áp bao quanh, với loại chuyện như
thế mà anh vẫn giúp cô.
Những năm gần đây, ở Tiết gia Tiết Tình
Tình bị mẹ con kia chê cười không biết bao nhiêu lần; trong những lúc
như thế chưa từng có người ra tay bảo vệ cô. Trong lòng của cô chua sót
chỉ muốn rơi nước mắt.
"Thật ra Nhị Thẩm tôi không có nhiều thời
gian quan tâm chuyện của các người như vậy. Chỉ là, người đàn ông đó
cùng Cầm Nhi sắp đính hôn, cho nên tôi nghĩ, Tình Tình về sau cùng anh
ta càng ít gặp nhau như thế càng tốt hơn."
Không cam lòng để
chuyện trôi qua như thế, thời điểm Mộ Dung Trần dắt Tình Tình sắp biến
mất trước mắt, Lâm Thục Mẫn bỏ thêm một quả bom. Thành công khiến hai
người đang đi lên lầu liền ngừng lại.
Nhị thẩm đang nói cái gì?
Sắc mặt của Tình Tình trong nháy mắt nhìn xuống dưới. Berlin muốn cùng
Mộ Dung Cầm đính hôn sao? Làm sao có thể? Làm sao có thể?
Mộ Dung Cầm thích Berlin thì cô biết, nhưng Berlin làm sao sẽ đồng ý? Chẳng lẽ
là vì công ty của Dương gia có chuyện cho nên. . . . . .
Tình
Tình vì cái suy nghĩ của mình càng lúc càng kinh hãi. Không trách được
khoảng thời gian này cô không nhìn thấy có thông tin gì liên quan đến
chuyện của công ty Dương gia, hoá ra là như vậy .
Mộ Dung Trần
vốn không phải muốn phá hủy Dương gia sao? Vậy bây giờ chuyện gì đã xảy
ra? Thật là loạn thật rồi! Tình Tình cảm thấy đầu đau như búa bổ!
"Nhị thẩm, tôi không muốn những lời này lặp lại lần thứ hai. Cô tốt nhất nên dạy con gái của cô là được, không cần phải nói với chúng tôi những lời
này." Không muốn lại nói nhiều, Mộ Dung Trần lạnh lẽo lôi kéo tay Tình
Tình xoay người đi.
Tình Tình không nói được gì, cô còn chưa từ
trong cơn chấn động phục hồi lại tinh thần. Chỉ có thể mặc cho anh dắt
tay của cô trở về phòng.
Sau khi trở lại phòng, Mộ Dung Trần
buông tay cô ra, cũng không nói lời nào, trực tiếp đi vào phòng tắm tắm
gội. Cho đến nửa giờ sau, anh bước ra ngoài, thấy cô gái nhỏ của mình
vẫn duy trì bộ dạng ngây ngốc ngồi ở trên ghế sa lon.
Có cần
thiết vì cái tin tức ấy khiếp sợ lâu như vậy không? Chẳng lẽ nghe đến
người tình cũ muốn cùng cô gái khác đính hôn lại cảm thấy luyến tiếc
sao? Tốt nhất không nên như vậy.
"Còn đang suy nghĩ đến lời Nhị
Thẫm nói vừa rồi sao?" Mộ Dung Trần vừa lau tóc ướt vừa ngồi vào đối
diện với cô trên ghế salon, tùy ý hỏi.
"Vậy đó có phải là sự thật hay không?" Trầm mặc hồi lâu, Tình Tình mới nhìn hỏi anh. Lúc anh đi
vào tắm, cô rất muốn, rất muốn chạy xuống lầu hỏi Mộ Dung Cầm có phải
thật vậy hay không, nhưng chân của cô không thể nhúc nhích được, cô chỉ
có thể sững sờ ngồi ở chỗ này chờ người đàn ông này đi ra để hỏi.
Có lẽ là cô đang sợ, không dám đi đối mặt đáp án cho nên mới không dám đi? Tất cả có phải như vậy không?
"Thế nào? Không bỏ được sao?" Anh không trả lời thẳng, Mộ Dung Trần bỏ chiếc khăn bông trong tay xuống, hai mắt nhìn thẳng vào cô, giống như muốn từ trên mặt của cô tìm được đáp án.
"Có phải thật vậy hay không?"
Tình Tình mở to mắt không nhìn tới anh, hỏi lại cái vấn đề mà cô đang
cần đáp án? Nhưng phải hay không phải thì thế nào? Bây giờ cái cô muốn
chỉ là đáp án.
Mặc kệ việc đáp án có thể để cho cô hài lòng hay không? Chỉ cần có đáp án là được?
"Đúng" lần này anh trả lời như vô cùng thẳng thắn.
"Tại sao?" Tình Tình kích động đứng lên, bàn tay nhỏ liền tạo thành một quả
đấm. Berlin không thể nào thích Mộ Dung Cầm, làm sao có thể cùng cô ấy
sống chung có hạnh phúc được?
Hiện tại chỉ nói là đính hôn, vậy
sau này nếu thật muốn kết hôn, cô nên đối mặt với anh ấy như thế nào?
Một đống vấn đề nhỏ lớn tràn ra đầu, khiến Tình Tình đột nhiên cảm thấy
đầu thật đau!
"Không khó hiểu." Mộ Dung Trần đứng ở trước mặt cô, anh quá cao lớn, càng nổi bật khi đứng bên cạnh thân hình nhỏ nhắn của
cô. Mọi khi tấm thân cao lớn ấy hướng về phía cô là cô lại cảm thấy mình bị áp lực, rất khó chịu. Vậy nên Tình Tình không tự chủ được lui về
phía sau, nhưng cô lùi một bước anh liền tiến một bước, từng bước từng
bước mà ép sát vào cô, cho đến khi sau lưng cô và vách tường không thể
lùi được nữa.
"Dương gia không muốn tiếp tục kinh doanh đi xuống
nhất định phải dựa vào sự hậu thuẫn của nhà Mộ Dung. Nhưng nhà Mộ Dung
mình làm việc dựa trên lợi nhuận đạt được, tại sao lại muốn đưa cho
người khác một phần lợi nhuận to mà không lấy lại được gì? Cầm nhi là
ai? Thế hệ này nhà Mộ Dung chỉ có duy nhất một vị tiểu thư, nếu như bọn
họ lấy nhau thì Dương Bách Lâm không coi là người ngoài, vậy thì chuyện
hợp tác là chuyện đương nhiên, em nói có không đúng?"
Cô không
phải vẫn quảng cáo rùm beng mình từng yêu người đàn ông kia rất nhiều
sao? Anh đem người đàn ông kia xách đến trước mắt cô, để cho cô có thể
nhìn rõ đàn ông cũng chỉ là đàn ông vì lợi ít gia tộc họ sẵn sàng cưới
người con gái khác.
Anh ngược lại muốn nhìn một chút xem bọn họ
nếu nói yêu người trước mặt sẽ như thế nào, từ nay về sao bắt buộc bọn
họ không được nghĩ đến nhau nữa.
Rõ ràng là anh cố ý bỏ đá xuống
giếng, ép người ta cùng đường sau lại ném cùng sợi dây xuống, giả bộ làm người tốt kéo người lên. Từ trong miệng anh nói ra thật giống như nhà
Mộ Dung toàn là người vĩ đại. Thật sự là một lũ vô sỉ, nhỏ mọn.
"Hèn hạ!". Tình Tình căm hận nhìn người đàn ông trước mặt. "Nhà Mộ Dung các
ngươi trừ cùng nhau dùng quyền thế đè người, nhân cách nào cũng không
có?"
"Sai, Tình Tình, nếu trên tay em có quyền thế, có thể làm cho mình dễ dàng đạt tới mục đích, tại sao em lại không dùng?"
"Berlin căn bản không thích Mộ Dung Cầm. Có phải hay không chuyện nhà Mộ Dung
chỉ cần coi trọng người ta, thì mặc kệ chuyện người ta có nguyện ý hay
không đều không từ thủ đoạn nào đoạt lấy?"
"Vậy thì thế nào! Tiết Tình Tình, bây giờ em đem anh coi như cùng loại với họ phải không?".
Dùng một tay nâng cằm nhỏ của cô lên. "Không sai, anh chính là không từ
thủ đoạn nào như thế? Anh cảnh cáo em, sớm đối với họ Dương kia chết tâm đi."
"Quá đáng, quá đáng, rất quá đáng! Anh buông tôi ra! Tôi
không muốn gặp lại anh." Tình Tình quơ tay múa chân, không ngừng từ chối anh, chỉ cố gắng cách xa anh thêm một chút, một chút nữa.