"Âu giáo sư. . . . .
." Cái vấn đề này muốn cô nói thế nào đây? Cô và anh cũng không quen
thuộc đến mức có thể mang chuyện vợ chồng ra mà giãi bày?
"Dừng!" Âu Thánh Nguyên trực tiếp để ly rượu xuống, đưa một bàn tay đến trước
mặt của Tình Tình ngăn cản: "Tình Tình, ở đây cũng không phải là trường
học, cô có thể không cần gọi tôi Âu giáo sư. Cứ gọi là A Nguyên đi!"
Cô cứ luôn miệng gọi anh là Âu giáo sư, làm cho anh lúc này có cảm giác mình như một loại cầm thú. Cho nên là dừng ở đây đi!
"Tôi có thể không nói ra không?" Mặc kệ là đối mặt người nào, chuyện tình
với Mộ Dung Trần, cô tuyệt không muốn nói, cũng không biết là nên nói từ đâu.
"Ừm. . . . . . Cô không muốn nói cũng được, nếu như A Trần
dám bắt nạt cô thì cứ nói cho tôi biết." Âu Thánh Nguyên làm sao lại
không nhìn ra trên mặt cô học sinh nhỏ của mình vừa khó xử lại vừa e
ngại đây? Nếu cô không muốn nói thì thôi, chỉ là không biết chuyện này
với chuyện em họ Phó Cảnh Ca mất tích có liên quan với nhau hay không!
“ Nào, tâm tình không tốt thì uống một chén đem những chuyện không vui
quên hết đi." Âu Thánh Nguyên cười cười, rót một ly rượu đưa tới trước
mặt của Tình Tình.
Nếu như Mộ Dung Tứ thiếu biết anh muốn rót
rượu mời vợ của cậu ta thì nhất định sẽ giết chết anh. Nhưng mà anh cũng không có ngu đến nỗi gọi điện thoại cho cậu ta tới đây ngay bây giờ.
"Thật xin lỗi, tôi không uống rượu." Tình Tình không chút nghĩ ngợi liền trực tiếp cự tuyệt Âu Thánh Nguyên. Không nói đến vấn đề có thể hay không,
sau lần đầu tiên cô uống rượu ý thức không rõ ràng dẫn đến hậu quả đáng
tiếc kia cô đã thề sẽ không bao giờ động đến rượu nữa.
Nhìn ly
rượu trong tay Âu Thánh Nguyên, một mùi hương ngọt ngào của anh đào từ
miệng chén tỏa ra, cộng thêm bơ sữa tươi trắng tinh phủ lên trên trông
thật bắt mắt. Tựa như đôi môi đỏ mọng của thiên sứ, dưới ánh đèn lại
càng cực kỳ mê người, nhưng cô vẫn không dám thử.
Huống chi hiện
tại chỉ có cô nam quả nữ ở trong phòng. Xem ra hôm nay đầu của cô thật
sự choáng váng rồi, mặc dù Âu Thánh Nguyên ở trường học thầy giáo của cô lại còn là bạn tốt của Mộ Dung Trần nữa. Nhưng dù sao anh ta cũng là
một người đàn ông, cô cũng không nên đơn độc cùng anh đi uống rượu được.
Cô rốt cuộc làm sao lại phạm phải sai lầm như vậy? Có lẽ là hôm nay thật sự không phải là ngày tốt rồi! Ai!
"Không sao đâu, cái này do tôi bảo người bán rượu đặc chế pha: " thiên sứ hôn
nhau", rất thích hợp cho sinh viên nữ uống!" Nhìn ra được trên mặt Tình
Tình chợt lóe lên đề phòng, cô sẽ không ghi hận chuyện lần trước anh hạ
dược trong đồ uống của cô đấy chứ? Xem ra người ta thật không thể làm
chuyện xấu, nếu không đều sẽ bị người khác nghi ngờ cả đời.
Ha ha, nhưng mà anh cũng không ngại!
"Uống ly rượu này có thể làm cho phiền não của cô tất cả biến mất. Cũng có
thể đem suy nghĩ của mình nói cho người mà cô muốn nói. Tình Tình, yên
tâm đi, tôi sẽ không bỏ thuốc vào trong rượu đâu."
Âu Thánh Nguyên nói xong lời nói vô cùng cảm động kia thì tay lại giơ ly rượu kia lên.
Tâm tình của cô thật không tốt, nếu quả như thật có thể một say một chút
thì cũng không phải là chuyện xấu gì! Nhưng mà rượu này thật sẽ làm say
lòng người sao?
"‘Thiên sứ hôn nhau ’?" Đang lúc Tình Tình còn do dự có nên uống hay không thì cửa phòng bị đẩy ra: "A Nguyên, cậu xác
định không phải là đang muốn quyến rũ thiên sứ đấy chứ?"
Tình
Tình nhìn về phía cửa, đúng lúc nhìn thấy người đàn ông cao to tóc húi
cua lần trước đã gặp qua, trong tay đang ôm một cô gái dáng người tuyệt
hảo cùng nhau đi vào.
"Trầm Ngôn, sao cậu lại ở đây?" Âu Thánh
Nguyên không nghĩ đến tên ăn chơi Trầm Ngôn này lại xuất hiện ở chỗ này. Haiz, xem ra tối nay nhất định là rất náo nhiệt rồi.
"Âu giáo sư cũng có thể tới, mình làm sao lại không thể?" Trầm Ngôn ôm cô gái kia
ngồi xuống bên cạnh Âu Thánh Nguyên, lúc này mới thấy rõ ràng đối diện
thiên sứ lại là Tình Tình, sự phát hiện này thật đúng là làm cho người
ta sợ hãi khóc than !
Không biết đang diễn ra tuồng gì ở đây?"A Trần đâu rồi?"
"Anh ấy không có ở đây." Tình Tình cắn cắn môi. Sớm biết tới nơi này sẽ đụng phải những trư bằng cẩu hữu của anh cô cũng sẽ không cùng Âu Thánh
Nguyên đi đến đây.
"Chưa có tới sao?" Trầm Ngôn nhướng cao lông
mày nhìn về phía Âu Thánh Nguyên, bạn bè xung quanh ai lại không biết Mộ Dung thiếu gia đối với người vợ mới cưới thương yêu ra sao? Mà Âu Thánh Nguyên lại dám một mình hẹn vợ của cậu ta đến hộp đêm bao riêng một
phòng để uống rượu, đây cũng không phải là vấn đề nhỏ rồi!
Nếu
như không phải là mới vừa rồi ở đại sảnh người bán rượu lúc quen thuộc
nói cho anh biết Âu Thánh Nguyên cũng tới, hơn nữa còn dẫn theo một cô
gái nữa. Phải biết là từ trước tới nay cậu ta chưa từng dẫn một cô gái
nào đến đây. Anh tò mò nhìn lên, thật không biết cậu ta đang diễn tuồng
gì!
Vợ bạn không thể đùa giỡn, đạo lý này chẳng lẽ người luôn là
tấm gương sáng cho người khác như Âu giáo sư lại không hiểu? Hay là biết rõ rồi mà còn cố phạm phải?
"Thu hồi những tư tưởng xấu xa của
cậu lại!" Âu Thánh Nguyên hung hăng trừng mắt liếc Trầm Ngôn và cô gái
đang cười duyên trong ngực cậu ta: "Cô ấy và A Trần cãi nhau, tâm tình
không tốt, cho nên mình mới đem cô ấy đến đây."
"Gây gổ?" Trầm
Ngôn giống như là không thể tin, với mức độ quan tâm của A Trần đối với
người vợ này làm sao lại có thể gây gổ ầm ĩ đây? Cho dù là có gây gổ
cũng không tới phiên anh quản? Nhưng mà, Âu Thánh Nguyên không giống như là đang nói láo làm cho anh không thể không tin tưởng.