Hào Môn Đoạt Tình

Chương 100: Tình mở không gặp lại



Một năm sau, tại San Francisco.

Bang California, bờ Tây bán đảo Thánh Phất Lãng Tây Tư Khoa (37°48’0"N, 122°25’0" W), diện tích 47 mét vuông, ba mặt giáp biển, phong cảnh tuyệt đẹp, là một tòa nhà lớn, thuộc kiểu khí hậu nhiệt đới địa trung hải, khí hậu đông ấm hạ mát, ánh mặt trời đầy đủ, được khen là "Thành phố lớn nhất nước mỹ" .

Đây là những điều sách giáo khoa miêu tả về San Francisco. Thời gian lưu chuyển như nước chảy, đầu ngón tay cũng lơ đãng tựa nước trôi.

Có thể dùng từ tháng ngày bình yên để miêu tả, Tình Tình hai mươi mốt tuổi đảo mắt đã trở thành một sinh viên mới, cô thi đậu vào đại học thiết kế khoa trang trí – thiết kế tại San Francisco.

Đại học nghệ thuật San Francisco được chính phủ công nhận là đại học tư nhân tốt nhất. Trường học đã có lịch sử gần trăm năm; lấy thiết kế hoạt hình (animation), Graphic Design chuyên nghiệp nổi tiếng, vì vậy thiết kế thời trang, đồng phục, lưu hành tin tức, truyền thông truyền bá, điêu khắc, thiết kế nội thất, hoạt hình 3D (animation), quản lý tin tức, điện ảnh, chụp ảnh, thiết kế đồ chơi đều được đầu tư kỹ với đội ngũ giáo viên ưu tú. Cùng những thứ xinh đẹp kia, không có bất cứ bất đồng nào với cô gái châu Á xinh đẹp, Tình Tình có vẻ trầm mặc và khiêm tốn, luôn cột tóc đuôi ngựa, mặc áo T shirt quần jean đơn giản và mộc mạc, thỉnh thoảng cũng bị những bạn học, lớp trưởng, và đám chị em rũ đi đâu đó chơi, nhưng cô luôn từ chối khéo.

Tình Tình muốn làm tròn bổn phận làm con, trong lòng cô hiểu tình cảnh của mình, trên danh nghĩa cô vẫn là con dâu nhà Mộ Dung, nhưng một năm qua, cô chưa từng trở về cái nhà đó, Mộ Dung Trần cũng chưa từng tới San Francisco để gặp cô, điện thoại cũng le que, dùng năm đầu ngón tay cũng đếm được

Có lẽ anh đã quên cô? Dù là hiện tại không có quên, cũng sẽ có một ngày anh quên? Ha ha. . . . . . Ngày anh ở bên cô yêu cô sâu sắc, cô ước gì có thể sớm một chút rời khỏi anh, nhưng hiện tại anh cố gắng cách xa cô, cô mới phát hiện, thật ra thì cô và anh chưa từng đến gần nhau.

Nhiều hơn nữa là thân thể quấn quít, nhiệt độ đều biến mất. Một người đàn ông đối với thân thể một cô gái, thì sự nhẫn nãi và kiên trì là bao lâu? Huống chi lấy thân phận của anh, căn bản sẽ không thiếu phụ nữ, đặc biệt là những cô gái xinh đẹp.

Như bây giờ vậy, anh đã chán ghét cô rồi?

Một năm qua, mặc dù bọn họ càng ngày càng ít liên lạc, nhưng có một số việc tự nhiên thông qua Thẩm Diệu Dương mà biết được, nhà Mộ Dung quả thật xảy ra thật nhiều chuyện, người kế thừa nhà Mộ Dung - Mộ Dung Kiệt đã kết hôn, Mộ Dung Cầm và Berlin đã dời ngày kết hôn xuống, để cho người ta không thể ngờ nhất chính là, Mộ Dung Khiêm và Phó Cảnh Ca, trong hôn lễ long trọng của Mộ Dung Kiệt, trước đông đảo báo chí Phó Cảnh Ca đã tuyên bố đã cùng Mộ Dung Khiêm ly hôn, từ đó Phó Gia và nhà Mộ Dung không liên quan, chuyện một đôi kim đồng ngọc nữ chia tay khiến cho xã hội xôn xao

Sau hàng chục tin đồn, kỳ quái là nhà Mộ Dung cũng không lên tiếng bác bỏ tin đồn.

Một năm qua này, cô đã trải nghiệm cuộc sống ấm áp mà 21 năm qua chưa từng trải nghiệm, coi như giờ khắc này đã muộn hai mươi năm, nhưng cuối cùng cũng tới, không phải sao? Trừ đi học, cô chỉ ở nhà, dù là trở về, chỉ để nhìn thấy mẹ cô và Tiết Thiệu Trạch mà thôi. Dư thừa thời gian thì cô dùng để học tập.

Mặc dù trò chuyện và học tập cũng rất thuận lợi, nhưng trước mắt cô vẫn duy nhất việc đọc sách, cô không so được chuyện mình có phải là thiên tài hay không, về mặt học cô phải cố gắng rất nhiều mới có được thành tích tốt, nhưng cô toàn tâm toàn ý muốn học xong đại học, sau khi có được bằng tốt nghiệp, tìm một công việc thích hợp để làm, không muốn dựa vào bất luận kẻ nào.

Có lẽ chỉ có một ngày, cô thoát khỏi nhà cái danh con dâu nhà Mộ Dung, thoát khỏi dư âm của Tiết tiểu thư, cô mới là một Tình Tình chân chính.

Mặc dù cô nỗ lực như vậy, nhưng với dung mạo cô gái Phương Đông xinh đẹp hơn người, còn hấp dẫn con mắt rất nhiều người.

Đại học San Francisco tin tức rất nhanh; có người học ở học viện Raul, là một thanh viên trẻ tuổi đến từ Tây Ban Nha, bởi vì em gái của anh ta cũng học ở đây, lần thứ nhất anh đến bởi vì có chuyện đi tìm Lisa, trong lúc vô tình thấy được Tình Tình, lúc này giật nảy mình.

Đáng tiếc giai nhân khó gặp, vô luận anh chủ động như thế nào, còn cố thông qua Lisa, nhờ cô hẹn giúp với cô gái có tên tiếng anh là Emily, đều chỉ nhận được cái lắc đầu cử tuyệt.

"Emily, anh tớ cực kỳ tốt, anh ấy rất thích người Phương Đông, cậu cho anh ấy một cơ hội đi, mọi người kết giao bạn bè!" Lisa cũng rất thích Tình Tình, cô vừa chịu học hỏi lại xinh đẹp và đáng yêu!

Da của cô trắng noãn như sữa tươi, một chút vết đen cũng không có, phơi nắng lâu ngày cũng không bị đen, thân hình thon thả, mái tóc đen và dài, là người châu Á với mặt trái xoan tiêu chuẩn, ngạch tuyến hết sức xinh đẹp, cộng thêm đôi mắt to tròn như hạnh nhân, lỗ mũi dọc dừa, đôi môi giống một cánh hoa, cằm hoàn mỹ, thật là đẹp ngây người!

Mặc dù cô gái phương Đông này không thích trang điểm, luôn chọn những bộ quần áo phổ thông, nhưng tại sao có thể giấu giếm được những vẻ đẹp ấy trước mặt người con trai?

Hơn nữa chính là người phương Đông rất khó nhìn ra tuổi, thấy thế nào cũng là thiếu nữ vừa trưởng thành, còn mang theo vẻ ngại ngần và tự chủ, trở thành một cô gái thoát lệ, theo Lisa biết, cũng đã có không ít người đàn ông giàu có chú ý cô đã lâu, đáng tiếc người trong cuộc quá ngu ngốc, một chút cũng không phát hiện.

"Cậu đừng lo lắng..., chỉ là một người bạn bình thường mà thôi, hiện tại nữ sinh trong lớp, có người nào không có bạn trai chứ? Chủ nhật này cùng tớ đi xem phim đi, được không?"

Nhưng khi cô gái kia lên tiếng chỉ là xin lỗi, một đôi mắt trong veo có thể nhìn thấy đáy, giọng nói dịu dàng và nhu mì, còn mang theo chút hi vọng cho lòng người: "Thật xin lỗi Lisa, hết giờ học tớ còn phải về chăm sóc mẹ, không có thời gian đi đâu. Hơn nữa tớ cũng nói với cậu rồi, tớ đã kết hôn."

Mặc dù cô đã cầm nhẫn cưới ra, nhưng vì không ai thấy mặt người đàn ông kia nên không ai nguyện ý tin lời cô, nhưng nếu giữa bọn họ còn có một hôn ước, cô dĩ nhiên sẽ không hổ thẹn để nói ra.

Hơn nữa, kể từ sau khi kết hôn, mặc dù lúc ban đầu cô bị ép buộc, nhưng cũng chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ ly hôn.

"Emily, cậu kết hôn? Không nên gạt tớ như thế?" Lisa trợn to đôi mắt màu xám lên, nói lời không tin, "cậu còn trẻ thế làm sao sẽ kết hôn? Hơn nữa còn không mang nhẫn nữa kia mà?"

"Lisa, tớ thực sự đã kết hôn". Không mang chiếc nhẫn chỉ là bởi vì tớ đã vứt bỏ." Cô sợ tim mình đánh mất không thể tìm về được!

"Emily, vậy chúng ta có thể cùng đi ra ngoài ăn bữa cơm không?" Giọng nói ôn hòa của một người con trai vang lên, chính là cái người không màn sĩ diễn cố gắng theo đuổi người phụ nữ Đông Phương.

Ai cũng nói người đàn ông học nghệ thuật thì vô cùng lãng mạn, cái đó con trai kia đầu tóc màu vàng kim, lúc này đứng ở trước mặt của Tình Tình, thậm chí có một tia ngượng ngùng.

"Đúng vậy, cho dù đã kết hôn, cũng có thể kết bạn mà. Tớ biết có một quán ăn rất ngon, hơn nữa còn là món Trung Quốc a! Cùng tớ đi ăn có được không?"

"Chị, cùng đi chứ, không ngại nhiều người chứ?" Vốn là Thẩm Diệu Dương mới vừa xuống xe liền thấy cảnh chị bị người ta quấn lấy.

Chỉ là, cuộc sống của chị hai quá đơn thuần, trừ đi học ra là về nhà, như vậy sẽ khiến cuộc sống của cô càng ngày càng nhàm chán mà thôi. Mặc dù cậu không hiểu chị hai và anh rể đang đóng phim gì, nhưng anh rể giao phó cho cậu, phải chăm sóc tốt cho vợ anh ấy, không được để cho chị không vui, vậy nên anh đương nhiên phải cố gắng một chút.

Muốn cô vui vẻ một chút thì ở nhà là vô ích. Quan hệ của ba mẹ ngày tối, tốt đến độ bọn họ là con cái cũng không thể chen vào, mặc dù mẹ vẫn như vậy, ý thức vẫn mơ hồ, trong mắt trong lòng đều chỉ có Tiết Thiệu Trạch, nhưng thấy người đàn ông kia đối tốt với mẹ như thế, cậu cũng không cấm đoán nữa .

Vốn hôm nay cậu định rủ chị hai ra ngoài ăn cơm, bởi vì cha mẹ bọn họ đã đi chơi rồi, trong một tuần lễ sẽ không trở về.

Bộ dáng như vậy, coi như là tất cả đều vui vẻ, ai cũng không cự tuyệt được.

Xế chiều mỗi ngày, sau khi tan học, nếu như Thẩm Diệu Dương không rảnh đến đón cô..., cô sẽ đi xe bus về nhà. Thật ra thì ngược cô lại thích cảm giác như thế, đơn giản mà vui vẻ.

Mùa xuân ở San Francisco tới rất sớm, mây cao không khí mát mẻ, xuân ý dồi dào. Mùa xuân ở San Francisco rất đẹp, ánh nắng ấm áp, cây lá xanh tươi, những nụ hoa dần mọc, nụ hoa hé nở đầy những con đường, ngay cả trong bầu trời cũng tràn ngập hương hoa; Tình Tình đeo balo từ trong trường học ra ngoài, cùng mấy người bạn bên cạnh nói lời tạm biệt, mau hơn nữa bước hướng trạm xe bus đi tới.

Ai ngờ còn chưa đi đến trạm xe bus, một chiếc xe thể thao lại đột nhiên dừng lại bên cạnh cô, còn "bíp bíp" nhấn kèn inh ỏi.

Cô sợ hết hồn, vừa mở mắt ra, đã thấy Mộ Dung Kỳ một thân hàng hiệu từ trên xe ưu nhã đi xuống, khóe môi nhếch lên nhìn cô nở một nụ cười.

Làm sao anh biết cô sẽ xuất hiện ở đây? Tình Tình nhìn trong xe một chút, chỉ có một mình anh.

"Thế nào? Nhìn thấy tôi như nhìn thấy quỷ lắm à?" gương mặt Mộ Dung Kỳ cười, lại làm cho người ta không cảm thấy cậu đang cười, "Đừng nói cô nghĩ anh tư đi cùng tôi nhé?"

"Tôi không biết cậu đang nói gì, thật xin lỗi, tôi phải chờ xe." Tình Tình muốn tránh khỏi cậu ta, lại bị cậu ta ngăn cản.

"Đường đường là con dâu nhà Mộ Dung sao phải đi xe bus về nhà, nghe rất buồn cười có phải không?" Mộ Dung Kỳ kéo ra một nụ cười.

"Mộ Dung Kỳ, cậu rốt cuộc muốn như thế nào?" Tình Tình không thể nhìn thẳng vào người đàn ông này. Cũng không biết cậu ta rốt cuộc muốn làm cái trò gì. Giống như câu ta không nhìn cô vừa mắt vậy.

"Lên xe."

"Tôi nghĩ chúng ta chẳng có chuyện gì để nói. Cậu có gì hãy nói tại nơi này luôn đi." Tình Tình đề phòng nhìn cậu ta, dáng vẻ của cậu cho thấy cậu là con người bụng dạ xấu xa, cô không muốn đơn độc đi theo cậu.

"Tiết Tình Tình, rốt cuộc cô có chịu lên xe hay không? Tôi không ngại ôm cô lên đi, nếu như cô không sợ anh tư biết." Mộ Dung Kỳ sẽ không biết cậu còn cách nào để giải quyết cô gái này nữa.

"Rốt cuộc cậu có chuyện gì?" Bất đắc dĩ, Tình Tình không thể làm gì khác hơn là thỏa hiệp. Mộ Dung Kỳ là em trai của Mộ Dung Trần, cô cũng chẳng tin cậu ta dám làm chuyện gì.

Ngồi lên xe, Tình Tình không nhịn được mở miệng nói.

"Đợi lát nữa cô sẽ biết." Mộ Dung Kỳ đeo lên đeo mắt kính lên, không nói thêm gì nữa.

Cho đến khi xe ngừng lại trước một khách sạn, Tình Tình mới lên tiếng lần nữa, "Mộ Dung Kỳ, cậu muốn cái gì?"

"Tôi dẫn cô đến khách sạn rất bình thường. Yên tâm đi, tôi không có hứng thú với cô, chỉ muốn mời cô một ly cà phê và ăn ít đồ ăn nhẹ mà thôi."

Mộ Dung Kỳ xuống xe, giúp Tình Tình mở cửa xe và thuận miệng trả lời.

Quán cà phê trong khách sạn vào giờ phút nào không có nhiều người, Tình Tình không hiểu Mộ Dung Kỳ rốt cuộc muốn làm cái gì, chỉ có thể đi theo cậu ta vào trong.

"Rốt cuộc cậu muốn như thế nào? Không có chuyện gì thì tôi về." Bọn họ ngồi xuống một chỗ cạnh cửa sổ, đợi người đem cà phê ra, Mộ Dung Kỳ chỉ lo loay hoay làm cái gì đó không chú ý đến cô.

"Gấp cái gì, nhìn xong rồi đi về cũng không muộn!" Mộ Dung Kỳ cười đem đem hình chuyển để trước mặt cô.

Đó là anh?

Trong màn hình nhỏ, những thứ kia vô cùng rõ ràng, anh ôm một cô gái cùng khiêu vũ trong sàn nhảy, cô gái kia thoạt nhìn rất quen thuộc, nữa điểm tiếp theo, mặt của cô gái kia rất quen thuộc, dường như đã gặp một lần - Đơn Tuệ Ngữ, những tấm hình sau hai người càng lúc càng thân mật.

Mộ Dung Kỳ là có ý gì? tay Tình Tình đang cầm con chuột ngừng lại, sắc mặt cũng theo đó tái nhợt.

Mộ Dung Kỳ nhìn nét mặt của Tình Tình, không buông tha một giây nào, "Tiếp tục nhìn xuống đi, đặc sắc còn ở phía sao."

Nhìn thì nhìn, ai sợ ai?

Đó là tin tức chứ? Phó Tổng giám đốc Mộ Dung Trần của Tập đoàn tài chính Mộ Dung cùng thiên kim tiểu thư nhà họ Đơn liên tiếp qua lại, tin đồn Mộ Dung Trần cùng vợ đã chia tay một năm, nhà Mộ Dung cùng nhà họ Đan đang cố định kết thân lần nữa. . . . . . Sau đó là một đống hình ảnh họ cùng ngồi ăn cơm, cùng nhau tham gia tiệc, đây coi là cái gì đây?

Anh lạnh lùng với cô như thế là vì Đơn Tuệ Ngữ sao?

Mộ Dung Kỳ cho là tùy tiện lấy ra những hình này có thể lừa gạt cô sao? Truyền thông vẽ rắn thêm chân rất lợi hại, cô sẽ không chịu vũ nhục cùng tổn thương như thế, làm sao cô lại tin tưởng đây là sự thật?

Nhưng chứng kiến cảnh anh ôm cô gái gái khiến lòng cô đau, không biết nó xông ra từ đâu, đem lòng cô cắt thành trăm mảnh.

Cô lựa chọn tin tưởng anh, nhưng thật ra thì trong lòng vẫn hoài nghi. Nếu như những thứ này đều không phải là thật, vậy tại sao anh cứ để mặc cô ở San Francisco lâu như vậy, cũng không quan tâm cô?

Cái tiểu thư Đơn gì đó, quả thật tốt hơn cô rất nhiều không phải sao? Có lẽ anh không tìm được tấm lòng của cô, thì muốn lấy nó từ Đơn Tuệ Ngữ? Tại sao lại không chứ? Bọn họ còn là thanh mai trúc mã, bạn bè thân thiết nữa kia mà? Bọn họ mới xứng đáng bên cạnh nhau không phải là cô!

"Cô không yêu anh tư, vậy thì rời khỏi anh ấy đi." Giọng nói lạnh lẽo của Mộ Dung Kỳ vang lên, dừng lại một chút mới nói tiếp: "Hôn nhân của các người vốn là sai lầm, bây giờ cô đã tìm được hạnh phúc mình mong muốn, đúng lúc nên chấm dứt sai lầm còn xót, nếu không cuộc đời của anh tư tôi sẽ bị cô phá hủy? Anh ấy có quyền có hạnh phúc, mà cô đã không cho anh ấy hạnh phúc được thì cũng không nên kéo mất cuộc đời anh ấy."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.