Hào Môn Hoàng Kim Truy Thê Kí

Chương 108: Đa Lạp Động Phòng Hoa Chúc



Bàn tay đặt trên bầu ngực căng tròn ra sức xoa nắn khiến tiểu hồng đậu bất mãn biểu tình ngẩng cao đầu. Đầu lưỡi ma mãnh liếm một đường phả hơi thở nóng hổi, gương mặt thanh tú như cũ treo nụ cười xấu xa.

Hạ Trọng Hiểu mím mím chặt môi, tay dời xuống vịn chặt miệng, sao lại có người vô sỉ đến vậy chứ?

“Ngươi rốt cuộc muốn thế nào!?”

Không một tiếng đáp trả, Hạ Trọng Hiểu run rẩy lách người né tránh những kíƈɦ ŧɦíƈɦ nóng bỏng từ người phía trên mang đến. Đáng ghét, dù lần đầu tiêu kí hay trải qua nhiều năm cơ thể nàng vẫn không thay đổi, chỉ cần là Uy Tử Cầm nhất định sẽ nảy sinh phản ứng.

Nụ hôn nóng rực rơi trên sườn mặt, trượt đến tháp cổ thon gầy rồi chạm nhẹ vào đầu vai trần trụi. Hạ Trọng Hiểu có cảm giác được da mặt nhẵn nhụi của Uy Tử Cầm, nhịn không được run rẩy một trận, tuyến thể bên dưới không biết xấu hổ chảy ra một ít xuân dịch.

Chút phản ứng này của nàng hoàn toàn rơi hết vào tầm mắt Uy Tử Cầm, khóe môi xấu xa giương lên. ‘Vô tình’ dời tay xuống tuyến thể béo mập chạm nhẹ một cái, lập tức tiểu thân thể căng cứng như dây đàn, đáng thương rưng rưng mắt nhìn chằm chằm nàng tố cáo. Trượt tay theo mép đùi trơn nhẵn dứt khoát nâng lên, ở mặt đùi trong hôn khẽ một cái, hàng mi thật dài rũ xuống đặc biệt mê hoặc.

“Ngươi vẫn luôn nhớ ta có đúng không?”

Hạ Trọng Hiểu giả điếc nghiêng đầu nhìn sang hướng khác.

“Hiểu Hiểu.” Bàn tay vươn ra gạt tóc dài ẩm ướt ra sau đầu: “Ngươi vẫn luôn nhớ ta, vẫn luôn yêu ta.”

Đại khái đôi mắt kia quá thâm tình, giọng điệu kia quá tha thiết khiến Hạ Trọng Hiểu hãm sâu trong mê luyến không cách nào dứt ra được. Rõ ràng người bị xâm phạm là nàng, chịu ủy khuất cũng là nàng, kết cục lại cảm thấy bản thân ngập tràn tội lỗi.

“Không liên quan đến ngươi.”

Uy Tử Cầm không giận trái lại còn dịu dàng vuốt ve: “Ngươi vẫn bướng bỉnh như lần đầu ta gặp ngươi.”

Lần đầu gặp nhau, dáng vẻ đối phương nàng vĩnh viễn quên không được. Bạch kim mao cận vệ hoang đường bày tỏ tình cảm với một tiểu càn nguyên xa lạ, còn dùng đủ lời mật ngọt kiên trì dỗ dành nàng mở lòng.

Nụ hôn dừng lại trên đùi non mềm mịn, tuyến thể phát hiện khí tức càn nguyên quen thuộc không ngừng phát ra tín hiệu cầu yêu, thủy dịch nóng bỏng chậm chạp rỉ ra. Trong không khí ngập tràn tin tức tố khôn trạch ngọt liệm, đến cả hít thở cũng gian nan, hai chân mày từ từ nhíu chặt thành đường. Không chút do dự hôn xuống tuyến thể béo mập, đáp lại nàng chính là run rẩy kịch liệt từ người bên dưới.

“Ân…”

“Đừng sợ.”

Khống chế hai chân Hạ Trọng Hiểu không cho đạp loạn, tiếp tục nhấm nháp bộ vị xinh đẹp trước mặt. Hoa châu chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ sưng to đáng thương, hai bên đùi run lên khe khẽ, từ mật động ấm áp chảy ra loạn dịch nóng bỏng. Hơi thở càng lúc càng gấp gáp, động tác càng lúc càng thô lỗ, càn quét không sót một điểm.

“Hô, đừng… đừng, a!”

Uy Tử Cầm siết chặt mép đùi hằn lại dấu tay đỏ sẫm, điên cuồng quấn lấy tuyến thể béo mập điềm mật. Bao nhiêu cũng không đủ bù đắp tháng năm xa cách, chỉ muốn khóa chặt nữ nhân này ở bên cạnh vĩnh viễn không phân ly.

“Hiểu Hiểu, bảo bối của ta.”

Ngón tay cuộn thành quyền nắm chặt drap giường đến nhăn nhúm, cổ họng vô thức thoát ra tiếng rêи ɾỉ rời rạc: “U-Uy Tử Cầm, hô, ngươi là đồ xấu xa!!”

Tuyến thể nhạy cảm chịu không nổi kíƈɦ ŧɦíƈɦ liên tục co rút, dâʍ ɖịƈɦ chảy ra phát tín hiệu cầu yêu nồng đậm câu dẫn càn nguyên trước mặt tiến hành đánh chiếm. Khôn trạch không nhất thiết phải thông qua phát tình mới dẫn dụ được càn nguyên tiêu kí, chỉ cần cơ thể hoàn toàn đạt đến khoái hoạt vẫn có đủ khả năng phát ra tín hiệu cầu yêu mạnh mẽ.

Trải qua kíƈɦ ŧìиɦ nóng bỏng khó tin, Hạ Trọng Hiểu không biết tóc bết dính mồ hôi nên ướt hay là ngâm nước vẫn chưa khô. Nghiêng đầu tựa má vào gối thở hổn hển, ngón tay vẫn giữ nguyên tư thế bấm chặt vào drap giường.

Hơi thở chạm khẽ vào vành tai từ tốn gắm cắn: “Hiểu Hiểu, thoải mái?”

“Vô sỉ.”

“Hửm?” Uy Tử Cầm chống tay xuống bên cạnh, đỡ lấy gò má nàng: “Ta vô sỉ thế nào?”

Ngón tay cố sức bấm chặt vào drap ngăn nước mắt chảy xuống: “Ngươi có bạn gái cũng sắp kết hôn rồi vẫn làm như thế với ta? Ngươi cho rằng ta còn thích ngươi thì ngươi có quyền chà đạp thân thể ta?”

Uy Tử Cầm ngẩn người một lúc lâu, đột nhiên ngã lại xuống giường, chán nản gác tay lên trán: “Tức chết ta rồi.”

Hạ Trọng Hiểu bị giọng điệu đáng ăn đòn của Uy Tử Cầm chọc giận: “Ngươi nói vậy là có ý gì?”

“Ta nói có ý gì hay là ngươi từ đầu đến cuối chưa từng suy nghĩ qua thật hư sự việc? Thậm chí ta còn an bài để ngươi chạm mặt ta với Shetty nói chuyện nhưng ngươi vẫn hoài nghi ta cùng nữ nhân đó có tình cảm. Hiểu Hiểu, ngươi rốt cuộc là không tin ta hay không tin bản thân ngươi?”

Từng lời từng lời như gió lớn thổi tan mây đen, Hạ Trọng Hiểu ngây người ra rất lâu, đầu óc đình trệ chẳng suy nghĩ được gì nhưng nội tâm lại cao hứng đánh trống nhảy múa. Không phải nàng chưa từng suy nghĩ qua chuyện giữa Uy Tử Cầm và Shetty chỉ là không dám tin sau chuyện bốn năm trước đối phương vẫn còn yêu nàng.

Tin tưởng không phải là vấn đề, mà khoảng cách chính là vấn đề của cả hai.

Bốn năm xa cách, trời nam đất bắc làm sao dám khẳng định điều gì?

Hạ Trọng Hiểu cứ ngây ra như vậy không biết bao lâu, mãi đến khi trên môi ẩm ướt, hơi thở nóng rực quen thuộc phả lên mặt mới hoàn hồn. Nụ hôn này có ý nghĩa rất đặc biệt, là lời giải thích, là nỗi nhớ chất chứa suốt bốn năm, là giãi bày tất cả tâm sự. Bàn tay ấm áp phủ trùm lên gò má nàng vuốt ve thật khẽ, tựa hồ vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, tỉnh lại vẫn có thể nhìn thấy đối phương nằm bên cạnh. Nước mắt hồn nhiên rơi xuống cũng chẳng hề hay biết, không khóc không cười nhưng thần trí sớm đã loạn cào cào.

“Hiểu Hiểu, chúng ta chưa từng chia tay.” Lưu luyến trên phiến môi mềm thì thầm thật khẽ: “Năm đó là ta không đủ năng lực bảo hộ ngươi khiến ngươi một mình chịu đựng tất cả áp lực. Do ta ấu trĩ không nhận ra chuyện này, những gì ngươi trải qua ta đều không hề hay biết. Lời ngươi nói không sai, ở bên ta khi đó không an toàn, ta không thể mang lại cho ngươi cuộc sống bình thường như bao người khác. Ta chỉ có thể nỗ lực hơn nữa, cố gắng bằng mọi cách trở thành vương trữ kế nhiệm mới bảo vệ tốt được cho ngươi. Hiểu Hiểu, đã để ngươi chờ lâu như vậy, ta thật sự rất áy náy.”

Tựa hồ vẫn chưa đủ chân thật, một mạch ngẩn người quan sát gương mặt thanh tú trước mắt. Mãi đến khi bàn tay thon dài hướng trán nàng vỗ mạnh mới hoàn hồn, ngơ ngơ ngác ngác bật ra tiếng cười không có ý nghĩa.

Được rồi, mỗi lần gặp Uy Tử Cầm thì đầu óc nàng lại không bình thường.

“Ngươi cười cái gì?”

“Ta đã nghĩ ngươi sẽ không muốn gặp ta.”

“Bất kì thời khắc nào đều muốn gặp ngươi.” Ngón tay đặt trên chóp mũi sờ soạng hai cái rồi nhéo nhẹ: “Mỗi ngày ngươi trải qua như thế nào ta đều tìm hiểu, hy vọng ngươi có thể chờ đến ngày hôm nay gặp lại nhau. Hiểu Hiểu, ta sợ ngươi sẽ thích người khác, sợ ngươi sẽ quên mất ta, càng sợ ngươi không đến Thổ Áo tìm ta.”

“Chính là ngươi?”

Hạ Trọng Hiểu vạn phần kinh ngạc chỉ vào Uy Tử Cầm: “Là ngươi cố ý chấp nhận lời đề nghị phỏng vấn của đài truyền hình để ta đến Thổ Áo có đúng không?”

“Một nửa.”

“Ý tứ gì?”

“Danh sách nhân viên tham gia phỏng vấn bị trả lại ngươi có biết vì sao không?”

Nghĩ đến điều gì đó, mắt hạnh lập tức trợn to: “Là ngươi cố tình trả về để trưởng phòng thêm tên ta vào danh sách!”

Uy Tử Cầm đắc ý kéo khóe môi, gật gù hài lòng: “Ta ban đầu nghĩ ngươi ở đài truyền hình làm chủ nhiệm khả năng tham gia là rất cao, nào ngờ danh sách đưa đến chỗ ta hoàn toàn không có tên ngươi. Cả ngày hôm đó ta suy nghĩ rốt cuộc có phải hay không ngươi chán ghét ta nên mới không đến Thổ Áo.”

Nghe được những lời này Hạ Trọng Hiểu vô cùng áy náy, không chỉ dày vò bản thân mà nàng còn dày vò cả người yêu nàng.

“Ban đầu do ta cự tuyệt không tham gia, nhưng lại nghĩ nếu đến Thổ Áo có thể gặp ngươi thì tốt còn không thì nhìn ngắm phong cảnh nơi ngươi sinh ra lớn lên cũng đủ rồi.”

“Hiểu Hiểu.” Uy Tử Cầm hạ thấp người hơn nữa, ngón tay thon dài tinh tế vuốt ve từng đường nét trên gương mặt nàng: “Đừng lãng phí thời gian nữa, ở bên cạnh ta có được không?”

Hạ Trọng Hiểu trầm mặc hồi lâu, đột nhiên xoay người qua nằm đè lên Uy Tử Cầm. Loạt động tác không tính là nhanh lại có chút vụng về, khó khăn giữ thăng bằng trên người đối phương, mặt bánh bao nháy mắt đỏ bừng lên như quả cà chua chín. Tuyến thể khẽ va chạm với du͙ƈ vọиɠ bành trướng của Uy Tử Cầm, thân thể bất tri bất giác run lên, phấn khích chảy ra dâʍ ɖịƈɦ thôi tình.

Là càn nguyên đã phát dục hoàn toàn, Uy Tử Cầm khả năng kiềm chế tuy cải thiện hơn trước nhưng vẫn có nhu cầu chạm vào khôn trạch bản thân yêu thương. Nhất là lúc bạn gái nhỏ đang ở trước mặt, toàn bộ thân thể xinh đẹp bại lộ ra ngoài không khí, da thịt như sương như tuyết dưới ánh đèn nhìn thấy rõ lông tơ mềm mịn.

“Hiểu Hiểu.” Uy Tử Cầm hô hấp có điểm khó khăn, tia lý trí cuối cùng sắp bị kéo đứt: “Đừng đùa với lửa, ngươi còn như vậy ta không khách sáo đâu.”

“Ngươi đừng nói!” Bàn tay nhỏ nhắn như đoàn bột che khuất miệng Uy Tử Cầm không cho mở miệng, ngượng ngùng lí nhí nói: “T-Ta đợi ngươi bốn năm rồi, không muốn đợi nữa.”

Uy Tử Cầm chớp mắt một cái, kiên trì nghe bạn gái nói tiếp.

“Cho nên… ngươi kết dịch đi!”

Nghe như ngũ lôi oanh đỉnh, hai tai đột nhiên ù đi không nghe rõ gì nữa. Làm sao bạn gái ngốc nhà nàng chấp nhận kết dịch khi chưa kết hôn? Trước đây yêu nhau còn tìm mọi cách né tránh kết mùi, nhất định phải kết hôn mới được kết dịch.

Chuyện này không thể nào là sự thật được, hẳn là Hạ Trọng Hiểu lại muốn trêu đùa nàng!

Vươn tay gỡ đoàn bột trên miệng xuống, Uy Tử Cầm mặt nhăn mày nhó oán trách: “Ta không nhịn được nữa mà ngươi vẫn cứ tìm cách trêu đùa ta, có phải ngươi khi dễ ta nhu nhược hay không?”

Nhu nhược?

Hạ Trọng Hiểu liếc trắng mắt, ngươi chỗ nào ‘nhu nhược’ chỉ ta xem?

“Nếu ngươi không muốn thì ta không ép.”

Nói xong liền giả vờ muốn leo xuống người Uy Tử Cầm, quả nhiên bên hông xuất hiện hai cánh tay cứng rắn giữ chặt không cho nàng di chuyển. Thử vặn vẹo thắt lưng mấy cái kết quả càng bị siết mạnh hơn, Hạ Trọng Hiểu ngước mắt nhìn con người ‘nhu nhược’ đang nằm bên dưới.

“Úc? Làm sao còn chưa xuống?”

Vô liêm sỉ!!!

Hạ Trọng Hiểu phì phò thở ra lửa: “Ngươi thả tay ra.”

“Ta không có giữ ngươi.”

“Vậy tay ngươi đang làm cái gì hả?”

Uy Tử Cầm giả vờ ngây thơ chớp chớp mắt: “Đang sờ mỡ.”

Hạ Trọng Hiểu: “…”

AAAAA!! Tại sao bạn gái của nàng lại xấu tính như vậy chứ?!

Phát hiện Hạ Trọng Hiểu sắp leo xuống Uy Tử Cầm vội vàng giữ chặt thắt lưng nàng, liều mạng hôn liền mấy cái lên môi giảng hòa. Quả nhiên tiểu thân thể trong lòng ngừng giãy dụa, ngoan ngoãn tiếp nhận nụ hôn còn vòng tay qua cổ nàng thu ngắn khoảng cách.

Tin tức tố khôn trạch lần nữa bùng nổ trong phòng, yết hầu khẽ di chuyển, có thể nghe cả tiếng nuốt nước bọt khó khăn. Hạ Trọng Hiểu vòng tay ra sau sờ soạng tuyến thể của bản thân, quả nhiên đã ướt đẫm dịch thể bóng loáng. Không thể ngừng lại được nữa, nàng chấp nhận buông bỏ phòng tuyến xây dựng bao nhiêu năm qua chỉ để tương lai không phải xa cách nữa.

“Hiểu Hiểu…”

“Ha, ân.” Hạ Trọng Hiểu giữ chặt đầu vai Uy Tử Cầm để ngồi dậy, hai mắt mơ màng phủ kín sương mờ: “Ta muốn là của ngươi.”

Uy Tử Cầm cẩn thận xác định lại một lần nữa: “Thật sự?”

Thay câu trả lời bằng nụ hôn ngọt ngào, miệng tuyến thể trượt nhẹ ra sau ‘vô tình’ va chạm vào tuyến thể căng cứng, rất nhanh đã nhiệt tình đáp lại nàng. Nén xuống lo lắng, hơi nhấc mông lên một đoạn dứt khoát nuốt xuống toàn bộ chiều dài du͙ƈ vọиɠ.

“A!”

Hạ thân như bị xé ra làm đau đau rát cùng cực, Hạ Trọng Hiểu đầu óc say sẩm ngã vào lòng Uy Tử Cầm hít mấy ngụm lãnh khí.

Uy Tử Cầm luống cuống nhổm người dậy một đoạn, tay vòng ra sau chặt chẽ giữ lấy Hạ Trọng Hiểu tránh nàng ngã xuống giường. Trong lòng có chút hoảng hốt, không nghĩ bạn gái cứ như vậy tiến vào, nàng còn chưa chuẩn bị xong công tác tiền hí nữa mà.

“Hiểu Hiểu, ngươi gấp gáp quá.”

“Đ-Đau…”

“Ngoan, thả lỏng một chút, ta rút ra cho ngươi thoải mái.”

“Không cần.” Cổ họng khô khốc phát ra tiếng nức nở nho nhỏ: “Đừng động, ta đau.”

“Hảo, hảo, không động.”

Tình huống này Uy Tử Cầm chẳng dễ chịu hơn bao nhiêu, tiểu tuyến thể bên trong không ngừng siết chặt dục căn cứng phát sinh đau đớn. Nếu cứ kéo dài như vậy Hạ Trọng Hiểu sớm muộn cũng kiệt sức, đến lúc đó đừng nói kết dịch đến cả kết mùi cũng làm không được.

Nghĩ là làm, ngón tay ma mãnh luồn sau mớ tóc dài ra sức chà xát miệng tuyến thể đến sưng đỏ. Đầu ngón tay dính dấp dịch thủy, mỗi lần ma sát đều phát sinh tiếng nước lép nhép gợϊ ȶìиɦ. Tiểu thân thể trong lòng khe khẽ run lên, tựa hồ phản ứng được với động tác của nàng.

Rải những nụ hôn vụn vặt lên trán, gò má, môi, quyến luyến từng tấc da thịt mềm mại. Từng chút nâng cơ thể Hạ Trọng Hiểu lên, vuốt ve xen lẫn nâng niu chiều chuộng khiến cơ thể nàng thoải mái hơn một phần.

“Ưm, Tử Cầm…”

“Ngoan.”

Uy Tử Cầm đổ mồ đầu mồ hôi lạnh, hạ thể căng tức khó nhịn vẫn cố gắng kiềm chế dỗ dành bạn gái: “Duỗi chân ra, phải, đúng như thế. Ngoan, đừng khom lưng, đừng sợ, ta không làm đau ngươi đâu.”

Phối hợp nhịp nhàng yêu cầu từ Uy Tử Cầm, khó khăn hớp một ngụm không khí, mở thân thể đau đớn hơn nàng tưởng tượng. Lẽ ra từ đầu phải suy nghĩ kĩ càng rồi mới hành động, bây giờ không chỉ hạ thân đau mà khắp người đều nhức nhói tê liệt.

Uy Tử Cầm dịu dàng xoay người đặt Hạ Trọng Hiểu nằm xuống giường, lại hôn lên mặt nàng dỗ dành. Ngón tay chà xát miệng tuyến thể sau gáy một lúc nữa đợi khi thân thể nàng hoàn toàn thả lỏng mới chậm chạp di chuyển thắt lưng.

“Hô! Đau!!”

Hạ Trọng Hiểu đau đến ứa nước mắt, giãy dụa thoát ly kiềm kẹp của Uy Tử Cầm: “Ngươi buông ra! Ta đau quá, Tử Cầm.”

Chút kiên nhẫn ít ỏi còn lại cũng bay đi mất, Uy Tử Cầm thô lỗ đem nàng lật lại, ở trên miệng tuyến thể sau gáy mạnh mẽ cắn một ngụm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.