Rùng mình lắc đầu một cái, càng nghĩ càng thấy kỳ quái, lẽ nào vì một càn nguyên khả ái mà tính hướng cũng bị đảo lộn theo?
Càn nguyên Cáp Á Lợi quả nhiên đáng sợ!
[Ngươi phòng là con chồn xanh sao?]
Hạ Trọng Hiểu đang tính cầm ly sữa lên uống, bị hai từ ‘chồn xanh’ làm cho nổi giận, trợn trừng mắt lên với Uy Tử Cầm.
“Ngươi mới là chồn! Đây là mèo, mèo máy!”
[Cái gì mèo máy?]
Bắt gặp vẻ mặt mờ mịt của bạn cùng bàn, Hạ Trọng Hiểu chán nản lắc đầu, tiếp tục xử lý cho xong ly sữa đa đa đưa cho.
“Ngươi tính ngồi ở đó đến bao giờ? Không sợ muỗi đốt sao?”
[Nó vẫn đang đốt ta đây.] Uy Tử Cầm giơ cánh tay trắng nõn lên, đáng thương mở miệng: [Rất ngứa, sợ gãi sẽ gây ra tiếng động.]
“Đừng có gãi, mau về phòng bôi thuốc đi.”
“Hiểu Hiểu!”
Một tiếng nói phát ra cắt ngang câu chuyện của hai người, Hạ Trọng Hiểu đặt nhanh điện thoại xuống giường, nhanh chóng chạy ra xem thử là ai. Không ngoài dự đoán, Hạ Tề Ngọc nghiêm chỉnh đứng trước cửa, chìa tay ra trước mặt nàng.
“Uống xong chưa?”
“Sắp xong, đợi một lát.”
Hạ Trọng Hiểu quay về lấy ly sữa, vừa đi vừa cố gắng uống hết, đưa ly rỗng cho Hạ Tề Ngọc.
“Đa hỏi ngươi có muốn ăn đêm không.”
“Có món gì?”
Hạ Tề Ngọc lách người qua một bên, chỉ tay ra phòng bếp: “Đại tỷ đang nấu chè hạt dẻ.”
“Ta muốn ăn!”
Vừa nghe ba chữ ‘chè hạt dẻ’, hai mắt Hạ Trọng Hiểu tức thì sáng lên, kích động ôm lấy cánh tay của Hạ Tề Ngọc, đu bám nàng cùng ra ngoài ăn chè. Hai người dùng tư thế kỳ quặc ra ngoài, từ xa đã thấy đại tỷ bận rộn múc chè ra chén nhỏ, thấy các nàng liền vẫy tay gọi ra cùng ăn.
“Chuyển phát nhanh gửi đến một túi hạt dẻ, ta liền nấu một nồi chè, các ngươi ăn thử xem có hợp khẩu vị không.”
Hạ Trọng Hiểu nhìn qua nồi chè, năm người ăn thì thật sự quá nhiều: “Chị hai, ta mang vào lớp chia cho đồng học được không?”
“Được chứ, ta nấu rất nhiều, ngươi có thể mang đi.” Hạ Phượng Vũ kéo ghế ngồi xuống, híp mắt cười: “Ngươi ăn mau kẻo nguội.”
Ngoan ngoãn cầm thìa múc đầy ắp cho vào miệng, tràn ngập đều là vị ngọt, xen lẫn vị béo ngậy của hạt dẻ, mùi chè thơm phức xộc thẳng vào mũi. Ngon đến độ hai mắt đều lấp lánh, hướng đại tỷ cười lộ răng nanh, có tỷ tỷ nấu ăn ngon như vậy chính là phúc tích được ba đời nha.
“Béo thành như vậy vẫn đòi ăn chè.” Hạ Tề Ngọc ung dung múc chè cho vào miệng, không quên trêu chọc ấu muội bên cạnh: “Ngày mai các ngươi xem nọng của Hiểu Hiểu lại to thêm mấy cm.”
“Hạ Tề Ngọc!” Hạ Trọng Hiểu chĩa thẳng thìa vào mặt nàng: “Ngươi cũng có nọng, đừng cười nhạo ta!”
“Chỗ nào? Ngươi chỉ ta xem?”
Thậm chí còn hảo tâm hạ thấp đầu, quả nhiên không có một chút nọng nào. Hạ Trọng Hiểu cũng học theo hạ thấp đầu, bản thân nàng nhìn thấy một đường cong mờ mờ, hoảng hốt ngẩng đầu lên nhìn về phía Hạ Tề Ngọc.
Hạ Tề Ngọc phốc một tiếng, suýt đã phun chè ra ngoài.
“Đừng nháo.” Hạ Ly Cơ đá vào chân hùng muội muội: “Chọc nàng khóc ngươi tự đi mà dỗ.”
Hạ Trọng Hiểu hít mấy ngụm không khí, dứt khoát bưng chén chè vào phòng mình, tránh ngồi lâu thêm bị Hạ Tề Ngọc cười nhạo nàng mọc thêm một cái cằm.
Buồn bực ngồi lên giường, định mở phim xem mới nhớ Uy Tử Cầm bị vứt bỏ nãy giờ, hoảng hốt mở ra xem thử. Không ngờ chính là cuộc gọi vẫn đang được duy trì, chỉ là quang cảnh thay đổi, hình như là một căn phòng trong biệt thự.
“Tử Cầm!”
Tiếng nói thu hút Uy Tử Cầm đang sấy tóc bên này, nhìn vào màn hình, bĩu môi: [Ngươi đi ăn liền quên đang gọi điện thoại với ta.]
Hạ Trọng Hiểu xấu hổ cười trừ, chỉ vào chén chè hạt dẻ trong tay: “Yên tâm, ta đã lấy thêm phần cho các ngươi, thứ hai sẽ mang vào lớp.”
[Cái đó là gì?]
“Là chè hạt dẻ đó, chị của ta nấu món này rất ngon.”
Thấy gương mặt trì độn của Uy Tử Cầm, Hạ Trọng Hiểu hảo tâm giải thích hạt dẻ là cái gì, chè là cái gì. Qua một lúc mới nghe được tiếng ‘ồ’, vẻ mặt hưng phấn giấu không được qua màn hình điện thoại, mong mau chóng đến thứ hai để nếm thử chè hạt dẻ.
Nói thêm vài câu, ngoài cửa truyền đến tiếng nói của Hạ Tề Ngọc: “Hiểu Hiểu cằm đôi, ngươi tức giận cái gì?”
Hạ Trọng Hiểu hừ hừ hai tiếng, ngoái đầu ra cửa phòng nói: “Ta mới không tức giận, ta cũng không có cằm đôi.”
“Được rồi, ta biết sai rồi, sẽ không chọc ngươi nọng to nữa.”
“Ngươi rõ ràng cố tình chọc giận ta.”
Hạ Tề Ngọc nhẫn cười, ở ngoài cửa nói vọng vào tiếp: “Hay là ta hát cho ngươi nghe, hát xong ngươi không được tức giận.”
“Được đó, khi nào ta hết giận ngươi mới được ngừng.”
Nghe được tiếng hắng giọng ngoài cửa, Hạ Trọng Hiểu chưa bao giờ nghe được Hạ Tề Ngọc hát, có chút hiếu kì xen lẫn mong đợi mà dỏng tai lên nghe.
“Có một đứa nhỏ béo, nàng rất thích Doraemon, ngày ngày đều đòi ta mua cho nàng. Hôm nay nàng bị ta chê béo, liền giận dỗi chui vào phòng…”
Hạ Trọng Hiểu với tay lấy Doraemon ném vào cánh cửa: “Ngươi lăn đi! Cái đó gọi là hát sao?”
Hạ Phượng Vũ và Hạ Ly Cơ đều cười đến không thở nổi, đứng lên vỗ vỗ vai Hạ Tề Ngọc, ý bảo nàng nghiêm túc nhận lỗi đi.
“Hảo, hảo, ta hát lại. Có một đứa nhỏ khả ái, nàng rất thích Doraemon, ngày ngày ta đều mua cho nàng. Hôm nay đứa nhỏ khả ái tức giận, ta phải dỗ dành dỗ dành, nàng chắc hẳn không còn tức giận ta nữa đi?”
Lần này đến lượt Hạ Trọng Hiểu bật cười: “Ngươi hát khó nghe muốn chết.”
“Vậy là hết tức giận đi? Mau ra ăn thêm, vẫn còn nhiều lắm.”
“Không cần, ta ăn nhiều cằm đôi sẽ to ra thêm.” Hạ Trọng Hiểu sờ sờ cằm, hướng ngoài cửa nói: “Ta sẽ tự mình rửa chén, ngươi nghỉ ngơi sớm đi.”
“Hảo, ăn xong thì nhớ đánh răng, coi chừng sâu ăn hết răng của ngươi, lúc đó nọng to lại còn không có răng.”
“Ngươi lăn đi cho ta!!”
Ngoài cửa vẫn nghe được tiếng Hạ Tề Ngọc cười vang, Hạ Trọng Hiểu nghiến răng nghiến lợi, càn nguyên đều là một đám người xấu xa!
Lần thứ hai mở điện thoại lên, đập vào mắt là Uy Tử Cầm trầm mặc nhìn xuống dưới chân. Còn chưa kịp hỏi gì thì đối phương đã ngẩng đầu lên, gương mặt không có ý cười như ban nãy.
“Ta đi ngủ, ngươi cũng ngủ sớm đi.”
Nói xong liền tắt điện thoại.
Hạ Trọng Hiểu mờ mịt nhìn màn hình báo kết thúc cuộc gọi, sao nàng có cảm giác Uy Tử Cầm đang tức giận?
Càn nguyên không chỉ xấu xa mà còn khó hiểu nữa.
Sáng chủ nhật đáng mong chờ cuối cùng cũng đến, 10h rời giường đánh răng rửa mặt, trở ra thì thức ăn sáng đã được đa tỷ chuẩn bị xong. Một nhà vui vẻ ăn sáng, còn bàn tuần sau sẽ đi ra ngoại ô ngắm tuyết, sẵn thăm nhà bà nội cách đó không xa.
Tự nhận công việc rửa chén, Hạ Trọng Hiểu mắt dán vào điện thoại đang chiếu phim, tay đầy nước rửa chén chà chà lau lau muốn mòn cái chén trên tay. Không có sở thích đặc biệt với game giống như Hạ Tề Ngọc, Hạ Trọng Hiểu nhàm chán sẽ xem Doraemon hoặc là xem phim tình cảm cẩu huyết dài tập trên sóng truyền hình.
Gu xem phim cũng đơn giản, nam nữ chính không quá đũa lệch và nội dung dễ tiếp thu. Còn những phim trinh thám kinh dị, Hạ Trọng Hiểu xem đều phải lôi kéo tỷ tỷ cùng nhau xem, sau đó không dám ngủ một mình suốt nửa tháng.
“Hiểu Hiểu, đại tỷ nói ngươi rửa mòn chén rồi, có thể đổi cái khác để rửa không?”
Hạ Trọng Hiểu trừng mắt, nhưng vẫn cầm các chén khác lên rửa: “Ta đang rửa chén, ngươi đừng làm phiền.”
Hạ Tề Ngọc dựa lưng vào tủ lạnh chơi game, đảo mắt nhìn qua ấu muội vẫn đang cực lực chà chà chén: “Ngươi cái đó gọi là rửa chén sao?”
“Mặc kệ ta!”
Còn tính gân cổ lên cãi nhau với Hạ Tề Ngọc, bất chợt chuông điện thoại vang lên, một loạt tin nhắn điên cuồng nhảy lên màn hình điện thoại. Nhìn lướt qua, là group chat của lớp, vừa mới tạo đã ồn ào như vậy chẳng biết là có chuyện gì.
Xả nước sạch sẽ hai tay, Hạ Trọng Hiểu mở tin nhắn ra xem thử, nguyên lai là đồng học gửi hình ảnh hóa trang hôm qua của nàng. Một loạt tin nhắn tới dồn dập, cả lớp giống như bùng nổ, liên tục gửi tin nhắn vào group chat.
[Tiêu Yến]: Ta đã chuẩn bị xong máy ảnh cả rồi, các ngươi mỗi người đều phải chụp 200 tấm!
[Phi Lợi]: Còn phải nói? Hiểu Hiểu lớp chúng ta thật sự quá đáng yêu rồi, ta tim vẫn còn đập thình thịch đây!
[Hoa Cương]: Ngươi tim thình thịch, ta đây sắp nghi ngờ tính hướng của mình! Quá quỷ dị! Thật sự quá quỷ dị!!”
[Miên Miên]: Ta thao! Chỉ có vài tấm hình, các ngươi kích động cái gì? Nhìn người thật mới đáng giá, Song Hạ tính cái gì, Hiểu Hiểu chúng ta mới là đệ nhất!
[Ban trưởng]: Mọi người bình tĩnh, Hiểu Hiểu đang có trong nhóm chat.
Chỉ một câu nói này, group chat liền yên tĩnh trở lại, những đoạn tin nhắn có chữ thô tục đều bị xóa sạch sẽ.
Hạ Trọng Hiểu: “…”
Lớp này phát điên cái gì vậy chứ?
“Đang xem cái gì vậy?”
Hạ Trọng Hiểu nghiêng đầu liếc nhìn thối tỷ tỷ, thuận tay đưa điện thoại cho nàng.
Hạ Tề Ngọc nghi hoặc tiếp nhận, xem sơ qua một hồi, dứt khoát đứng thẳng lưng tìm các càn nguyên trong nhà chia sẻ tin tức. Không phụ kì vọng, phòng khách lập tức bùng nổ, tiếng cười nói tranh luận vang lên không ngừng, thậm chí còn đem tất cả hình trong máy lưu về copy thành mấy trăm tấm.
Hạ Trọng Hiểu: “…”
Càn nguyên thật đáng sợ a!
Đa đa ở ngoài phòng khách nói vọng vào: “Bảo bối, chúng ta đi mua sắm thôi, đa thấy ngươi mặc kiểu dáng váy này rất đáng yêu.”
Ba tỷ tỷ trong phòng lập tức đứng dậy vào phòng lấy tiền, trước khi Hạ Trọng Hiểu kịp từ chối đã vào phòng nàng gom áo khoác và túi xách, một thúc hai ép hộ tống ấu muội ra khỏi nhà.
Thân là khôn trạch, đi giữa bốn càn nguyên đặc biệt cảm thấy an toàn. Trên đường bắt gặp nhiều cùng nghi dùng ánh mắt ghen tỵ nhìn về phía nàng, chỉ là khôn trạch thôi mà, có cần nhiều càn nguyên đi theo vậy không?
Khí tức nhờ có thuốc mà được phong bế, bình thường sẽ có nhiều càn nguyên liều mạng chạy đến làm phiền, tất nhiên đều bị tỷ tỷ đánh cho kêu cha gọi mẹ. Nhưng hôm nay khí tức không còn nữa, tự khắc hai tai an tĩnh mấy phần, suy nghĩ xem có nên tiêm thuốc liên tục hay không.
Thuốc ức chế đại tỷ đặt mua từ Thổ Áo, giá khoảng bốn ngàn tệ, có thể dùng hai lần, mỗi lần kéo dài ba tháng. Tổng ra một năm dùng hết tám ngàn tệ, đây là số tiền rất lớn, nhưng so với thuốc ức chế trong nước gây ra tình trạng mất khả năng sinh con thì dùng thuốc ức chế này vẫn tốt hơn nhiều.
Một nhà năm người thì bốn người có tiền riêng, Nhất Phương cũng không thu học phí, là trường của chính phủ hỗ trợ đào tạo nhân tài trong nước. Cho nên tất cả tiền trong nhà đều đổ dồn vào Doraemon và thuốc ức chế, số dư tương đối lớn, cuộc sống của năm người vô cùng thoải mái. Đầu năm đa thăng lên trưởng phòng, số tiền tích lũy tăng thêm mấy ngàn tệ, cho nên một năm dùng tám ngàn tệ thuốc ức chế cũng không xem là quá đáng.
Hạ Trọng Hiểu nói qua chuyện này với đa tỷ, các nàng cũng đồng ý rất nhanh. Một phần vì sợ tiểu khôn trạch tin tức tố quá ngọt ra đường bị càn nguyên quấy rầy, dùng thuốc ức chế này vừa vặn có thể phong bế khí tức, đảm bảo an toàn cho nàng khi mọi người không bên cạnh. Phần còn lại thuốc ức chế công dụng rất tốt, không có tác dụng phụ, rất nhiều khôn trạch nổi tiếng đang sử dụng loại thuốc này.
Tám ngàn tệ đổi lại an toàn cho nhi nữ, thật sự đáng giá.
Một nhà năm người dạo quanh trung tâm mua sắm, lôi về đủ thứ kiểu váy khác nhau. Trong buổi sáng thử mấy chục bộ váy khác nhau, Hạ Trọng Hiểu mệt muốn ngất xỉu, chưa bao giờ thấy mua sắm lại thấy đáng sợ như vậy.
Đại tỷ nhận trách nhiệm đi thanh toán, Hạ Trọng Hiểu đến cả giá tiền trên bộ váy cũng không biết, tất nhiên là vì bị Hạ Tề Ngọc và nhị tỷ xé bảng giá ra.
“Bảo bối, ngươi có thích cái nào nữa không?”
Hạ Trọng Hiểu vội vã lắc đầu: “Đa, ngươi mua cho ta đủ nhiều rồi, số này mặc đến năm sau cũng chưa hết.”
“Ngươi là khôn trạch, ăn mặc đều phải để ý một chút, có nhiều váy đẹp thì làm sao? Đa còn sợ đồ cũ của ngươi không còn hợp thời trang, mua nhiều một chút, mỗi ngày thay một kiểu cũng được.”
Hạ Trọng Hiểu nghẹn lời, được đa đa mua đồ đúng là rất vui, nhưng sử dụng tiền kiểu này thì có hơi lãng phí rồi.
Nhưng nàng lại không biết, nhiều gia đình muốn có một khôn trạch làm nhi nữ còn khó hơn lên trời. Điển hình là Kim gia, muốn khôn trạch nhi nữ đến điên rồi, chỉ có thể lôi kéo càn nguyên nhi nữ ra bắt mặc váy công chúa. Tiền kiếm ra toàn đổ vào máy chơi game, thấy gian hàng quần áo khôn trạch chỉ biết thở dài tiếc nuối, ao ước mình cũng có một nhi nữ khôn trạch thì tốt biết mấy.
Thời điểm mẹ sinh được Hạ Trọng Hiểu, hai bên nội ngoại mừng suýt khóc thét, vội vã chạy lên núi thắp hương tế bái tổ tiên. Những cặp vợ chồng khác sinh con trong cùng bệnh viện đều ghen tỵ muốn chết, thậm chí còn nghĩ đến việc trộm oa oa nhỏ bé kia mang về nhà nuôi dưỡng.
Khôn trạch thật sự quá hiếm, số phần trăm thống kê năm nay tuột còn 4.5%, chính phủ còn lo sợ trong vòng vài năm tới con số sẽ còn lại chưa tới 1%. Có thể xem như, khôn trạch là sinh vật sắp tuyệt chủng. Hiện tại càn nguyên kết hôn cùng cùng nghi chiếm 80%, còn lại 20% may mắn có được khôn trạch bầu bạn.
Xã hội càng phát triển, càn nguyên càng tích cực tìm bạn lữ, chỉ cần thấy khôn trạch ở đâu sẽ tìm mọi cách bắt về nhà. Đồng thời dẫn đến tiêu cực lạm dụng cưỡng ép khôn trạch, chính phủ lập tức ban hành luật pháp bảo vệ dành riêng cho khôn trạch nhằm bảo vệ an toàn.
Nhà nào sinh ra được khôn trạch chính là phúc phận tích mười kiếp!