Hào Môn Hoàng Kim Truy Thê Kí

Chương 2: Đa Lạp Đấu Tranh



“Hiểu Hiểu, ngươi đã bỏ bữa trưa rồi, ít nhất cũng phải ăn tối a!”

Hạ Trọng Hiểu ngồi khoanh tay trên giường, hai chân gác lên Doraemon, trợn mắt nhìn bức tường dán đầy Doraemon. Kiên quyết không chịu khuất phục, mặc dù bụng không ngừng biểu tình đòi hỏi nàng thêm hai cái bánh rán.

Cửa phòng khóa kín nên Hạ Phượng Vũ không cách nào vào được, là sốt ruột nha đầu chỉ ăn một ít hồn đồn và mì lạnh, nếu còn không ăn cơm có khi sẽ đói chết. Hạ Tề Ngọc vỗ cửa ầm ĩ, đáp lại nàng chỉ có tiếng tru của Hạ Trọng Hiểu, kiên quyết phải học ở Nhất Phương.

“Ta nói rồi, các ngươi rút hồ sơ của ta, ta tuyệt thực đến chết. Nếu ngươi dám phá cửa, ta trực tiếp nhảy lầu, các ngươi vĩnh viễn mất đi một tiểu muội muội đáng yêu!”

“Đừng nháo nữa, Hiểu Hiểu, ngươi mở cửa đi, chúng ta thương lượng có được không?”

“Ta không nhượng bộ!!”

Nói xong liền yên lặng, không thèm đáp lại các nàng.

Hạ Ly Cơ đứng bên cạnh quan sát, dứt khoát rút điện thoại chuyển khoản cho ngốc muội muội.

Ở bên trong phòng, Hạ Trọng Hiểu nghe đinh một tiếng, vội mở điện thoại ra xem. Không ngờ nhị tỷ hào phóng chuyển cho nàng một vạn tệ, còn nhắn thêm nàng có thể mua gấu nhồi bông Doraemon phiên bản giới hạn do vừa ra mắt nửa tháng trước.

Trong lòng có chút dao động, một vạn tệ lận a a a!

Bất quá Nhất Phương và Doraemon vẫn là Nhất Phương quan trọng hơn.

Còn đương miên man suy nghĩ lại nghe đinh một tiếng, là tin nhắn xác nhận đặt hàng. Đầu óc Hạ Trọng Hiểu kẹt cứng, nàng có đặt hàng sao?

Mở ra xem nội dung, kết quả bị dọa sợ điếng người, đại tỷ cư nhiên mua hẳn cho nàng một chiếc giường Doraemon được nhập khẩu từ Thổ Áo. Đinh thêm một tiếng, lại của tam tỷ, hiển nhiên con gấu Doraemon phiên bản giới hạn kia sắp được gửi về nhà.

Hạ Trọng Hiểu mím môi thành một đường, dứt khoát nhét điện thoại dưới gối, kiên quyết không chịu thỏa hiệp.

Ba người ở ngoài dùng đủ trò vẫn không khiến tiểu ngốc muội mở cửa, bất đắc dĩ đưa mắt nhìn nhau, đầu óc đặc quyện như hồ dán vô pháp nghĩ thông. Vì cái gì phải kiên quyết vào Nhất Phương như vậy? Cao trung không thiếu, vào Nhất Phương hay cao trung khác cách biệt chỉ có điểm số mà thôi.

“Vẫn chưa ra sao?”

Nhận được cái lắc đầu, Hạ Vũ Thần lo lắng đi đi lại lại trên hành lang, nhìn vào cánh cửa dán đầy Doraemon vẫn đang đóng kín. Nàng và lão bà chỉ có một khôn trạch này thôi, lão bà mất đi, chỉ có thể dựa vào tiểu nha đầu này làm liều thuốc an ủi. Nếu bây giờ Hạ Trọng Hiểu xảy ra chuyện gì nàng biết ăn nói thế nào với lão bà đã mất đây?

“Được rồi, được rồi, đa đáp ứng ngươi là được rồi, mau mau ra ăn cơm đi.”

“Đa!” Hạ Ly Cơ tức giận đánh gãy lời đa đa: “Ngươi đáp ứng nàng sau này xảy ra bất trắc gì ai chịu trách nhiệm?”

“Trước mắt vẫn phải dỗ dành đã, cứng đối cứng với nàng có ích gì?”

Hạ Phượng Vũ gật đầu đồng tình, các nàng làm hết cách tiểu nha đầu vẫn uy vũ bất khuất, vậy thì tạm thời giả vờ thuận theo dỗ dành nàng nghe lời rồi mới tính tiếp.

Bốn cặp mắt đảo quanh, lặng lẽ thống nhất quyết định.

Đáng tiếc các nàng lại quá xem thường đầu óc ranh mãnh của Hạ Trọng Hiểu, đến cả thẻ căn cước nàng còn có thể làm giả vậy thì chút chuyện lừa đảo này lẽ nào nhìn không thấu?

Ngồi xếp bằng nghĩ ngợi hồi lâu, dứt khoát lấy sổ tay trên bàn hí hoáy ghi chép, dùng sức xé theo đường rãnh. Mím môi nén cười, Hạ Trọng Hiểu nhảy xuống giường, chân chưa kịp nhét vào dép lê đã di chuyển đến trước cửa, nhét tờ giấy bên dưới khe cửa.

“Các ngươi ai cũng phải kí.”

Hạ Phượng Vũ mờ mịt kéo tờ giấy ra xem, cư nhiên nha đầu này lại đưa các nàng giấy bảo chứng!?

Cái gì gọi là giấy bảo chứng a?

Hạ Trọng Hiểu dựa người sát vào cửa, lớn tiếng nói vọng ra: “Đa đã nói đáp ứng ta đến Nhất Phương, cho nên các ngươi phải kí vào giấy bảo chứng này để khi ta mở cửa ra các ngươi không lật lọng thay đổi quyết định!”

Bốn đôi mắt liếc nhau, quả nhiên tiểu hồ ly, lừa không được nha đầu này!

“Kí cái này ngươi sẽ ra ăn cơm?”

“Tất nhiên.”

Nàng đói bụng sắp chết đến nơi rồi, còn không ăn sẽ thật sự chết đói!

“Hảo, hảo, kí cho ngươi.”

Dù sao chỉ có một khôn trạch này, Hạ Vũ Thần nhượng bộ một bước, tìm bút kí vào giấy bảo chứng. Ba tỷ muội khuyên không được, cũng theo đa đa đặt bút kí, đôi lúc xúc động muốn xé bức bảo chứng giấy này, bất quá lại sợ nha đầu kia nghĩ không thông nhảy lầu chết.

“Bọn ta kí xong, để ở khe cửa.”

Hạ Trọng Hiểu hí hửng rút giấy ra xem, quả nhiên đã kí đủ, đảo mắt khắp phòng tìm chỗ giấu giấy bảo chứng này. Loay hoay một chốc mới đem giấy bảo chứng nhét vào sách giáo khoa cất lại lên kệ, tiện thể nhét hai chân vào trong dép lê, hoan hỉ đẩy cửa ra ngoài ăn cơm tối.

Vừa đẩy cửa bắt gặp đầu tiên chính là vẻ mặt bất mãn của nhị tỷ, nàng không nói không rằng xoay người bỏ đi. Âm thầm thè lưỡi cười trừ, bắt lấy cánh tay đa đa, giở ra tuyệt chiêu làm nũng thần công.

“Ngươi không nghe lời, chịu ủy khuất đừng than thở trước mặt ta.”

“Đa~”

“Ăn cơm.”

Ồn ồn ào ào một hồi cũng giải quyết xong cơm tối, Hạ Trọng Hiểu lợi dụng thân hình bé nhỏ trốn vào phòng của tỷ tỷ các nàng, ngoan ngoãn ngồi xếp bằng trên giường chơi điện thoại. Vào được Nhất Phương là bước đầu, tiếp theo phải thuyết phục tỷ tỷ bảo hộ nàng bình an vượt qua ba năm cao trung. Ngoài mặt tỏ vẻ bình thản bao nhiêu trong lòng càng hoảng hốt bấy nhiêu, nàng một khôn trạch vào trường học toàn càn nguyên, đây chính là biết trong rượu có độc còn cố tính uống.

Nhị tỷ Hạ Ly Cơ đẩy cửa vào phòng trước, thấy Hạ Trọng Hiểu ngồi trên giường cũng không lộ ra biểu tình gì, xoay người vào nhà vệ sinh tắm rửa.

“Chị ba.”

Không có tiếng hồi đáp.

Hạ Trọng Hiểu bĩu môi dài cả tấc, duỗi thẳng chân đạp lên giường hai cái, dám không trả lời nàng?

“Không về phòng của ngươi ở đây làm gì?”

Nhà tuy lớn nhưng chỉ có ba phòng, phòng lớn nhất dành cho khôn trạch là nàng, đa đa một mình chiếm lấy một phòng, ba tỷ muội càn nguyên tất nhiên phải ở chung một phòng. Bất quá chưa từng nghe ba người than phiền chung phòng thiếu riêng tư, sẵn sàng nhường phòng tốt nhất cho Hạ Trọng Hiểu.

“Chị hai không đi làm thêm sao?”

“Buổi sáng.”

Hạ Phượng Vũ vặn tay nắm cửa, phát hiện bị khóa, đoán ra Hạ Ly Cơ đang đóng chiếm bên trong. Bất đắc dĩ kéo ghế ngồi trước giường ngủ, đối diện với gương mặt giả vờ vô tội của Hạ Trọng Hiểu.

“Đáp ứng cũng đáp ứng rồi, còn làm nũng cái gì?”

“Ta biết tỷ tỷ các ngươi thương ta nhất, không dám yêu cầu thêm nha.”

“Ha, ngươi thì biết cái gì?” Hạ Tề Ngọc bước vào phòng, ném cho Hạ Trọng Hiểu ánh nhìn khinh bỉ: “Một nháo, hai cũng nháo, ta còn đợi chưa xem được ngươi nhảy lầu.”

“Hạ Tề Ngọc!”

“Đừng nháo.”

Hạ Phượng Vũ liếc mắt cảnh cáo, quay sang Hạ Trọng Hiểu, giọng điệu biến trở về ôn hòa: “Vào Nhất Phương ngươi dự tính tiếp theo sẽ thế nào?”

“Ta nhất định chăm chỉ học hành đỗ vào cao học danh tiếng, nhưng vẫn phải phiền ngươi, chị hai, các ngươi nhất định phải chiếu cố cô em gái đáng yêu này a.”

“Ngươi tự luyến thành quen sao?” Hạ Tề Ngọc xoa hốc mắt tựa hồ đã buồn ngủ, dáng vẻ mười phần lười nhác: “Chiếu cố ngươi? Nằm mộng đi.”

“Cũng không nhờ vả ngươi, đồ xấu xa!”

Hạ Phượng Vũ lần thứ bao nhiêu liếc mắt hùng muội muội còn chẳng nhớ, vuốt vuốt lưng tiểu khôn trạch dỗ dành, tránh các nàng cãi nhau lại phải tốn một đống tiền dỗ nín nha đầu.

Ôm ngực nén giận thở hổn hển, nếu bây giờ có gậy như ý trong tay Hạ Trọng Hiểu nàng nhất định liều chết với Hạ Tề Ngọc!

“Chiếu cố tất nhiên sẽ chiếu cố, nhưng ngươi nhất định phải hứa với chị hai, làm gì nói gì đều nghe theo Tề Ngọc nàng. Bản thân ngươi là khôn trạch, học tập ở nơi toàn là càn nguyên rất nguy hiểm, để bọn họ phát hiện thân phận ngươi nhẹ thì đuổi học còn nặng hơn…”

Nói một nửa, chị hai dừng lại, dùng ánh mắt đầy vẻ lo ngại nhìn chằm chằm Hạ Trọng Hiểu. Bản thân nàng hiểu rõ ý tứ trong đôi mắt kia, cũng đoán được kết cục của bản thân nếu để lộ thân phận, cho nên không chút do dự gật đầu đáp ứng.

“Chị hai, ngươi cũng sẽ đi xem ta đúng không?”

“Tất nhiên, để ngươi học ở Nhất Phương ta không an tâm.” Hạ Phượng Vũ xoa xoa hai gò má đầy thịt của nàng: “Ta, Ly Cơ, Tề Ngọc đều sẽ đến xem ngươi, tùy thời bảo hộ ngươi.”

“Chị hai ngươi đối ta thật tốt nha!”

Hạ Tề Ngọc khoanh tay dựa lưng vào tường, tầm mắt trên mũi dép lê, hoàn toàn không phản ứng với lời chị hai nói. Cũng có thể xem là âm thầm đáp ứng, tuy thường xuyên tìm trò ức hiếp tiểu muội muội nhưng trong lòng vẫn rất để tâm an nguy của nàng.

Trong lòng Hạ Trọng Hiểu đặc biệt kiêu ngạo, nàng sinh ra là khôn trạch chưa biết là thiệt thòi hay không nhưng lại may mắn có tận ba càn nguyên tỷ tỷ, sống cuộc sống không khác gì công chúa. Muốn gì, cần gì đều chưa từng động tay, nhất định đa đa và tỷ tỷ sẽ giúp nàng làm toàn bộ, khẳng định kiếp trước nàng tích quá nhiều phúc nên kiếp này mới có gia đình hoàn mỹ như thế này.

“Nói xong rồi không về phòng ngủ, ở đây làm gì?”

Là tiếng nói của Hạ Ly Cơ.

Hạ Trọng Hiểu phình to hai má, dứt khoát nằm xuống giường, chân gác lên chăn của Hạ Ly Cơ, còn tay thì quơ sang chụp gối đầu của Hạ Tề Ngọc. Bộ dáng hôm nay nhất định phải ngủ lại, trừ phi đem nàng ném ra khỏi cửa phòng.

“Ta còn muốn cùng chị hai nói chuyện nha.”

Ba càn nguyên liếc mắt nhìn nhau, không hiểu nha đầu này lại ăn trúng cái gì đột nhiên lại muốn ngủ chung?

Lúc nhỏ đúng là bốn tỷ muội đều hay dính lấy nhau, nhưng Hạ Trọng Hiểu đã lớn, cũng trải qua động tình, các nàng tự ý thức được càn nguyên khôn trạch khác biệt. Tuy trong mắt các nàng tiểu muội muội chưa trưởng thành, vẫn còn chờ các nàng bảo bọc, thậm chí là giống lúc nhỏ dang hai tay đòi tỷ tỷ bồng đi khắp nhà. Thời gian trôi qua nhanh như vậy, chớp mắt tiểu Hiểu Hiểu biến lớn, không còn đòi các nàng giả làm Doraemon lấy ra đủ thứ đồ tạp nham để dỗ nàng vui vẻ nữa.

Trong lòng thật sự hoài niệm, xen lẫn không nỡ.

“Nếu Hiểu Hiểu muốn cùng ngủ thì cùng nhau ngủ, chúng ta chịu chật một chút vẫn có thể.”

Hạ Trọng Hiểu đắc ý khanh khách cười, kéo chăn ra trả lại cho Hạ Ly Cơ, tiện thể đặt lại gối về chỗ cũ.

Ba càn nguyên ngủ ở hai giường, một cái là của đại tỷ, cái kia Hạ Ly Cơ và Hạ Tề Ngọc phân chia. Giờ lại có thêm bao da Hạ Trọng Hiểu ngủ chung, đành phải ghép giường lại nằm dọc mới đủ chỗ nằm. Cũng may thể hình của Hạ Trọng Hiểu nhỏ nhắn, nằm trên giường chiếm không bao nhiêu diện tích, nhưng muốn xoay chuyển tư thế thì có hơi khó khăn.

Trong lúc đợi đại tỷ đi tắm, Hạ Trọng Hiểu tiện tay cầm điện thoại của nàng chơi game, phát hiện tin nhắn phát lương ngày hôm nay. Tiền lương tỷ tỷ kiếm được đều đổ dồn hết cho nàng, đến nay nàng vẫn chưa biết đại tỷ một ngày đi làm thêm phát lương bao nhiêu, hiếu kỳ mở ra xem thử.

Càn nguyên quả nhiên là sinh vật đơn thuần, ngay cả mật khẩu cũng không cài.

Hạ Trọng Hiểu lướt xem tin nhắn, đếm tổng lại một tháng kiếm được khoảng năm sáu ngàn tệ. Phần lớn công việc đều dựa vào khả năng ngoại ngữ của nàng, biên dịch sách nước ngoài, công tác tuyên truyền, hoạt động câu lạc bộ, thậm chí còn đi làm nhân viên ở các quán ăn. Nhờ vậy một tháng kiếm được kha khá tiền, một năm kiếm khoảng sáu vạn tệ, thảo nào lại xuất thủ hào phóng mua cho nàng thật nhiều Doraemon.

“Chị ba, Tề Ngọc, ta muốn xem thẻ lương.”

“Xem thẻ lương làm gì?” Hạ Tề Ngọc dán mắt vào điện thoại, không quên liếc tiểu muội muội một cái: “Tiền chuyển cho ngươi còn chưa đủ? Muốn lột sạch tiền của bọn ta sao?”

“Ta chỉ muốn xem các ngươi kiếm được bao nhiêu tiền a!”

“Công việc quán cà phê không có bao nhiêu.” Hạ Ly Cơ một bên bận sấy khô tóc, một bên chăm chú xem sách: “Đều là việc bán thời gian, không nhiều bằng đại tỷ nàng biết nhiều ngoại ngữ.”

“Ngươi đừng lừa ta, ta nghe đa đa nói ngươi làm gia sư, kiếm không ít đi.”

Không để Hạ Ly Cơ kịp trả lời, Hạ Trọng Hiểu nhanh nhẹn chụp lấy điện thoại đang sạc pin trên bàn, suy nghĩ xem nhị tỷ kiếm được có nhiều hơn đại tỷ không. Hạ Ly Cơ cũng không đoạt lại điện thoại, tùy ý nàng xem, dù sao lương nhiều hay ít đều rơi hết vào người nha đầu khôn trạch này.

“Ây u, một tháng tám trăm tệ a, ngươi làm gia sư ở đâu mà nhiều tiền vậy?”

“Nói ra ngươi cũng không biết.”

Hạ Trọng Hiểu nghi hoặc, nheo nheo mắt mèo: “Thật sự là làm gia sư sao?”

“Ngươi nghĩ ta bán thân mua Doraemon cho ngươi?” Hạ Ly Cơ đầy mặt khinh thường cười nhạo: “Mộng cũng đẹp thật.”

“Không thể nào! Làm gia sư không nhiều tiền như vậy!!”

Nghe ‘ha’ một tiếng, quả nhiên là Hạ Tề Ngọc cười nhạo nàng.

Hạ Trọng Hiểu trợn lớn hai mắt, nhe nanh múa vuốt như muốn ăn sống nàng.

“Ngươi không biết chị ba là đại tư sản chuyên trấn lột đồng học sao?”

Nghi hoặc mang theo chút dỗi hờn không tình nguyện hỏi lại: “Ý tứ gì?”

“Đồng học hỏi một câu, nàng giải ra được sẽ lấy của người ta mười tệ. Còn không nhận tiền mặt, tích lại theo tháng, sau đó chuyển một lượt vào tài khoản của nàng.”

Hạ Trọng Hiểu: “…”

Tàn bạo a! Một câu lấy mười tệ, đây không phải gϊếŧ người thì là gì?

Tính toán lại một chút, bản thân nàng lúc ôn khảo thí hỏi nhị tỷ ít nhất một ngày hai mươi ba mươi lần, nếu lấy đó mà nhân lên mười tệ một lần, liên tục trong ba tháng.

Lão thiên gia, nàng không tính nổi nữa a!

Quan sát vẻ mặt quẩn bách của đần muội muội, Hạ Ly Cơ nhếch khóe môi, dáng vẻ mười phần cao hứng.

“Úc, quên mất, Hiểu Hiểu khảo thí ngươi hỏi ta bao nhiêu câu nhỉ? Chắc cũng nợ ta ít nhất một trăm vạn tệ đi? Úc, ngươi chọn chuyển khoản hay tiền mặt?”

Hạ Trọng Hiểu: “…”

Nàng không có tỷ tỷ! Nàng là một đứa nhỏ được nhặt dưới gầm cầu nha!!

“Không cần sợ không có tiền thối, chỗ ta nhận quy đổi Doraemon của ngươi, một con một tệ.”

“Cái gì mà một con một tệ!?” Hạ Trọng Hiểu bị giẫm phải đuôi đứng bật dậy, giận đùng đùng la hét: “Một con Doraemon của ta được chị hai mua rẻ nhất cũng tám trăm tệ rồi, vậy mà ngươi thu lại chỉ có một tệ, có lương tâm hay không a?”

“Đều là đồ ngươi được bọn ta tặng, còn thu một tệ là có lương tâm lắm rồi.”

Không lời chối cãi, Hạ Trọng Hiểu giống như bong bóng thoát hơi ngã lăn ra giường. Mỗi món Doraemon nàng có được có thứ nào không phải đa đa và tỷ tỷ mua cho? Bọn họ thu lại còn cho thêm một tệ, đây là nhượng bộ lớn nha, bất quá nàng tất nhiên sẽ không đem tất cả tài sản cống nạp.

Đều là của nàng, ai cũng đừng hòng cướp!

“Hiện tại ngươi trả không nổi thì đợi ngươi đi làm rồi trả, mỗi tháng tiền lời một trăm tệ.”

Hạ Trọng Hiểu dang tay thành hình chữ đại, trợn mắt há mồm gào lên: “Lời một trăm tệ? Cổ ta ở đây ngươi thống khoái cắt đi!”

Hạ Ly Cơ, Hạ Tề Ngọc đồng thời cong lưng cười đến chảy cả nước mắt, quả nhiên chọc đần muội muội rất có tính giải trí. Mỗi lần thấy nha đầu bị chọc đến không thể nói được gì ngoài oán trách trợn trắng mắt vừa đáng thương vừa buồn cười, vẫn còn muốn chọc đến khi nàng chạy ra ngoài ôm đùi đa đa khóc nháo.

Hai mũi thở ra phì phì, Hạ Trọng Hiểu ôm quyết tâm, sau này nhất định phải báo thù rửa hận!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.