Hào Môn Hoàng Kim Truy Thê Kí

Chương 3: Đa Lạp Vào Cao Trung



Mặc đồng phục gọn gàng, chân nhét trong giày thể thao màu trắng vừa được đại tỷ mua tặng. Gương mặt bánh bao đáng yêu, không trải qua phấn son, nhìn lướt qua đầu tiên chính là dáng vẻ thiếu nữ thanh xuân phơi phới khó lòng che lấp. Cơ thể đã qua động tình càng thêm kiều nộn, dáng vẻ khôn trạch này chính là kiểu mẫu càn nguyên yêu thích nhất.

Miệng cắn dây cột tóc, tay bận rộn vén mớ tóc con lòa xòa lại một chỗ.

“Hiểu Hiểu, còn chưa xong sao?”

Hạ Trọng Hiểu vội cột gọn gàng tóc sau đầu, hài lòng với bộ dáng hiện tại, nhu nhuyễn đáp lại đa đa. Ngày đầu tiên vào Nhất Phương, trong lòng đặc biệt cao hứng, hai mắt đều cong lên không khác gì tiểu miêu nhi đắc ý.

Chụp lấy balo, nhanh nhẹn mở cửa chạy xuống lầu, mọi người đều đã có mặt đầy đủ. Thoáng thấy ba vị tỷ tỷ đều mặc đồng phục mùa thu của Nhất Phương, váy ngắn trên đầu gối 6cm, chân dài đồng loạt phô diễn ra trước mắt.

Nhất Phương chỉ có hai loại đồng phục, một là áo trắng váy tím đen dành cho những ngày khí hậu mát mẻ và áo trắng quần tím đen thiết kế riêng cho mùa đông. Thời tiết mấy hôm nay đặc biệt tốt, phần lớn học sinh Nhất Phương đều mặc váy ngắn đến trường, riêng nam sinh thì dù nắng nóng hay tuyết rơi cũng phải mặc quần dài. Nếu phát hiện nam sinh nào mặc váy đi trong sân trường, hắn nhất định sẽ được mặc váy đứng trên cột cờ, sau đó sẽ có một đám học sinh chạy đến chụp hình, trải nghiệm làm người nổi tiếng.

Hạ Trọng Hiểu hoan hỉ chạy đến trước mặt mọi người, xoay một vòng tròn, hào hứng chớp chớp mắt: “Có đẹp không? Có hợp với ta không?”

“Đẹp, bảo bối của đa đa tất nhiên phải đẹp.”

Hạ Vũ Thần có chút hoa mắt, nhớ đến lão bà nhà nàng lúc mặc váy dáng vẻ cũng đáng yêu như vậy. Từ nhỏ Hạ Trọng Hiểu đã có dáng vẻ giống lão bà đã mất, trong lòng đặc biệt tưởng niệm, nếu lão bà có ở đây nhất định sẽ rất vui khi nhi nữ nhỏ nhất đã vào cao trung.

Hạ Trọng Hiểu cười lộ ra răng nanh trắng bóng, bám lấy cánh tay của đại tỷ: “Chị hai, ngươi học ở đâu? Có cùng ta đi không a?”

“Ta và Ly Cơ không còn là cao nhất nữa, không thể theo ngươi.”

Hạ Trọng Hiểu bĩu môi chun mũi, tựa hồ rất không hài lòng với câu trả lời này.

“Ngươi trước vào lớp, an phận đến thời gian nghỉ trưa thì bọn ta đến xem ngươi.”

“Hảo ni!”

Một nhà năm người ồn ào náo nhiệt dùng xong bữa sáng, Hạ Trọng Hiểu ngồi sau xe đạp của Hạ Tề Ngọc, để nàng chở đến trường. Đại tỷ nhị tỷ đều đã đi trước, các nàng phải dọn dẹp lớp học đầu năm cho nên không thể nán lại chờ cùng nhau đi học.

Suốt thời gian đi học, Hạ Trọng Hiểu đều ngồi sau xe của Hạ Tề Ngọc, sớm lấy làm quen. Nhiều lúc nhàm chán sẽ chọt chọt vẽ vẽ lên lưng đối phương, sau đó tỷ muội sẽ lại gân cổ lên mà cãi vã, cứ như vậy vượt qua thời gian tiểu học rồi đến sơ trung, bây giờ là bắt đầu cao trung.

Xe đạp phải gửi ở cổng phụ, lúc vào sẽ có giám thị đứng đợi sẵn hướng dẫn học sinh cao nhất chỗ gửi xe và đường vào đại sảnh. Hạ Trọng Hiểu đầy mặt căng thẳng theo sau lưng Hạ Tề Ngọc, bất tri bất giác nắm lấy góc áo nàng, bộ dáng không khác lúc còn nhỏ bị đa đa phạt khẽ tay là bao.

Hạ Tề Ngọc bình thản đi phía trước, đè thấp giọng nhắc nhở: “Khắp nơi đều là càn nguyên, ngươi nắm nắm kéo kéo có giống càn nguyên không?”

Hạ Trọng Hiểu bĩu môi, mắng thầm trong miệng mấy câu, vẫn là ngoan ngoãn thả tay ra.

Quá trình gửi xe cũng không mất quá nhiều thời gian, các nàng một trước một sau rời đi, đi một mạch mới phát hiện hai người căn bản khác lớp. Hạ Tề Ngọc điểm số quá cao nên được phân vào cao nhất lớp một, còn Hạ Trọng Hiểu cách điểm chuẩn ba mươi điểm đành qua cao nhất lớp sáu.

Trong đầu Hạ Tề Ngọc lúc này lóe lên suy nghĩ, biết vậy nàng chỉ thi 630 điểm.

“Tề Ngọc, chỗ này…”

“Dẫn đến lớp ngươi trước, tự mình vào trong đó.”

Vẫn cảm thấy không yên tâm, Hạ Tề Ngọc lấy băng vải giúp Hạ Trọng Hiểu quấn quanh cổ, sau đó kéo cao cổ áo che khuất ba bốn tầng băng dày. Thời tiết tuy ôn noãn nhưng bị quấn thành bộ dáng gãy cổ thì có chút phiền phức, mấy lần muốn tháo ra đều bị Hạ Tề Ngọc ngăn trở.

“Bằng hữu hỏi ngươi đeo cái này làm gì, cứ nói là ngươi bị thương. Một mình ngươi ở đây ta không an tâm, ghi nhớ đừng tháo nó ra, hơn nữa ngươi đã uống thuốc chưa?”

Lời nói càng lúc càng nhỏ, thậm chí Hạ Trọng Hiểu phải trợn mắt dỏng tai mới nghe thấy được.

“Ta trực tiếp tiêm vào người, giữ được khí tức ba tháng. Ngươi cứ yên tâm, thuốc này đại tỷ giúp ta mua, hoàn toàn không có tác dụng phụ, còn không làm mất khả năng hoài thai giống các loại thuốc ức chế khác.”

Hạ Tề Ngọc lúc này mới thở hắt một tiếng, chỉ tay vào cánh cửa thứ ba: “Phòng học của ngươi ở đó, ta đi về lớp, đừng có mà làm loạn.”

“Đi đi!”

Hạ Trọng Hiểu xua tay đuổi người, một mạch quay đầu chạy vào trong phòng học.

Chưa đến giờ học nên lớp có chút vắng vẻ, mỗi người đều tự lựa chọn chỗ ngồi, vài người khác thì đứng dậy đi khắp lớp dạo quanh làm quen với môi trường học tập mới. Nghe đồn càn nguyên là sinh vật rất ghét phải giao tiếp với người lạ, đảo quanh một vòng bọn họ chỉ ngồi yên tại chỗ làm việc riêng, hoàn toàn không để ý đến người khác.

Vậy cũng tốt, bọn họ sẽ không giống nữ sinh cùng nghi* (beta) nói không biết mệt, còn có đôi mắt ác quỷ xăm soi cả ngày.

Chọn một chỗ dễ nhìn thấy bảng ngồi xuống, Hạ Trọng Hiểu đặt balo lên bàn, đặc biệt chờ mong mà nhìn khắp lớp học. Điều kiện của Nhất Phương rất tốt, đồ đạc chưa cũ đã được thay mới, lão sư cũng đặc biệt có tâm huyết, từ đầu đến cuối đều cảm thấy vào Nhất Phương là lựa chọn thông minh nhất.

Đương miên man suy nghĩ vai đột nhiên bị khều một cái, Hạ Trọng Hiểu nghi hoặc quay đầu lại, đập vào mắt là gương mặt cười đến lấp lánh của một càn nguyên. Do là khôn trạch đã động tình qua nên thông qua tin tức tố mà phát hiện đó là càn nguyên, nàng cũng hiếu kỳ muốn biết càn nguyên này vì cái gì mà gọi nàng.

“Doraemon.”

“Hả?”

Nữ càn nguyên kia chỉ vào balo trên bàn của nàng: “Là Doraemon, giống muội muội ngốc nhà ta, nàng cũng thích Doraemon.”

Trong đầu tự lược ba chữ ‘muội muội ngốc’, nghe khẩu khí này thật sự rất giống Hạ Tề Ngọc, giống đến mức nàng muốn vung tay đấm vào mặt đồng học này một cái.

Hạ Trọng Hiểu xấu hổ kéo balo Doraemon xuống: “Ngại quá, đa đa ta không có khôn trạch, nàng liền nuôi ta giống khôn trạch cho nên mới phải mang loại balo này.”

“Không vấn đề, muội muội của ta cũng giống ngươi, là càn nguyên bị nuôi thành khôn trạch.”

Đầu Hạ Trọng Hiểu to bằng cái đấu, quỷ gì đây, nàng chỉ bịa ra một câu chuyện thôi mà?

Bất quá cảm giác nữ càn nguyên không giống đang lừa nàng, còn chủ động kéo tay áo ra, cổ tay đeo một chiếc lắc hình thỏ con rất đáng yêu. Nữ càn nguyên tựa hồ bất mãn với chiếc lắc này, cùi chỏ chống lên mặt bàn, cố tình lắc tay hai cái, nghe được cả tiếng đinh đang.

“Cái này là gì vậy? Sao có tiếng nhạc vậy a?”

“Là vòng tay Thổ Áo số lượng giới hạn dành riêng cho khôn trạch.”

Hạ Trọng Hiểu còn cho rằng mình nghe lầm, dở khóc dở cười hỏi lại: “Ngươi là càn nguyên, đeo vòng dành riêng cho khôn trạch làm gì?”

“Mẹ ta nàng quá thích khôn trạch, nhưng sinh không được khôn trạch nên biến hai tỷ muội bọn ta thành khôn trạch để tự luyến.”

Khóe môi rút trừu, nghĩ đến đa đa trong nhà, thầm nghĩ nếu không có khôn trạch là nàng không biết chừng ba vị tỷ tỷ ở nhà cũng sẽ bị nuôi thành khôn trạch giống như đồng học này đây. Trong lòng đặc biệt thấy tự hào, quả nhiên là như vậy, nhờ có nàng tỷ tỷ mới thoát được hiểm cảnh trong gang tấc, bọn họ nhất định phải ghi nhớ thật kỹ công lao của nàng.

Đòi hai con Doraemon chắc không tính là quá phận đi?

Âm thầm hạ quyết định, tối nay nhất định trấn lột Hạ Ly Cơ và Hạ Tề Ngọc mua cho nàng Doraemon mới!!

“Đồng học, ngươi tên gì?”

“Ta á?” Hạ Trọng Hiểu giật mình trở về hiện tại, xấu hổ cười trừ: “Ta họ Hạ, tên Trọng Hiểu, ngươi cũng có thể gọi ta là Hiểu…”

Càn nguyên có gọi tên thân mật không nhỉ?

Cảm thấy vẫn là câu nệ một chút, vội vàng sửa lại: “Cứ gọi ta là Trọng Hiểu.”

“Gọi Hiểu Hiểu đi.” Càn nguyên kia cười lên đặc biệt ấm áp, hai mắt cong thành cầu vồng: “Ta gọi Kim Nhuận Ngọc, cứ gọi là Ngọc Ngọc.”

“Hảo a, ta ngày đầu vào trường còn sợ không có đồng học, sợ đồng học không thân thiện, hóa ra ngươi lại tốt như vậy.”

Kim Nhuận Ngọc vẫn giữ nguyên nụ cười, dáng vẻ khi cười cũng đặc biệt có ý vị. Dường như tất cả hào quang đều tập trung lên người nàng, đôi mắt sáng lấp lánh, lờ mờ thấy được má lúm đồng tiền đáng yêu.

Nếu không nói là càn nguyên, sợ là Hạ Trọng Hiểu cũng cho rằng nàng là khôn trạch.

Hai người giống như vừa gặp đã quen, nói chuyện với nhau không biết mệt. Chủ đề gì cũng nói qua, từ gia đình, lão sư, bữa sáng hôm nay ăn gì, bình thường nghe loại nhạc gì.

Trong lúc hăng hái, Kim Nhuận Ngọc vô tình nói ra một chuyện: “Thổ Áo hoàng gia công chúa sẽ học chung lớp với chúng ta nha.”

“Thổ Áo? Doraemon?”

“Biết ngay ngươi sẽ nói như vậy.” Kim Nhuận Ngọc cười đến không thấy hai mắt, đè thấp giọng thì thầm vào tai nàng: “Nghe nói công chúa này rất khó hầu hạ, thành tích học tập cũng rất tốt, là thiên kim bảo bối trong lòng nữ hoàng Thổ Áo nha.”

“Thành tích học tập tốt sao lại vào lớp chúng ta?”

“Ý tứ gì?” Kim Nhuận Ngọc nheo nheo mắt, bất mãn bĩu môi: “Ta cách điểm chuẩn một trăm điểm đó.”

“Cái gì? Lớp sáu chúng ta không phải chỉ có đồng học điểm thi thấp sao?”

“Không còn phân chia như thế nữa rồi, tên học sinh toàn bộ đưa lên hệ thống, đảo một vòng sẽ cho ra kết quả phân lớp. Lớp sáu không phải lớp kém nhất, trên lớp một vẫn có học sinh sáu trăm điểm kìa.”

Hạ Trọng Hiểu đầy đầu choáng váng, hóa ra là đưa tên lên hệ thống để xếp lớp, nàng còn tưởng là phân lớp theo điểm số như các năm trước.

“Vậy ngươi cách điểm chuẩn bao nhiêu?”

Hạ Trọng Hiểu: “…”

Nếu nàng nói cách điểm chuẩn ba mươi điểm có bị cười chết không?

“Ba… ba mươi.”

Kim Nhuận Ngọc hiển nhiên không cười nhạo nàng còn bật ra ngón cái: “Lợi hại!”

Hạ Trọng Hiểu: “…”

Rốt cuộc là lợi hại chỗ nào? Hay là đang an ủi nàng a?

Đem vấn đề này đặt sang một bên, các nàng tiếp tục thảo luận về Doraemon công chúa, không quên kể thêm mấy tin lá cải nghe được trên mạng. Đại khái Thổ Áo công chúa này tính tình không quá tốt, lại ít khi xuất hiện trước công chúng cho nên chưa từng ai thấy qua mặt nàng, những gì biết được bảy phần đều là dân mạng đồn đãi.

Hai người nói đến thiên hôn địa ám, mãi đến khi tiếng chuông vang lên mới ý thức dừng trò chuyện, quay đầu nhìn lão sư đang từ tốn bước lên bục giảng.

“Yên tĩnh lại nào.”

Lão sư niên kỷ không lớn không nhỏ, trên mặt có nhiều đốm tàn nhang, hai chân gầy nhét trong giày cao gót, mỗi lần đi đều để lại âm thanh cộc cộc chói tai.

“Các ngươi là cao nhất học sinh lớp sáu, thành tích cao thấp đều có đủ, cho nên phải tùy thời học hỏi bằng hữu phấn đấu vươn lên top 100 của trường. Sẵn đây ta cũng giới thiệu, ta là Đồng Kiều Mẫn, là chủ nhiệm của các ngươi năm nay, có vấn đề gì có thể tìm ta để tâm sự.”

“Vâng, lão sư.”

Đồng Kiều Mẫn chống hai tay lên bục giảng, quét mắt nhìn một lượt học sinh trong lớp: “Chắc các ngươi cũng nghe nói rồi đi? Thổ Áo công chúa sẽ đến cùng chúng ta học tập, thể hiện tình cảm thân thiết giữa Cáp Á Lợi và Thổ Áo, cho nên các ngươi không được phép vô lễ cợt nhã.”

Tiếng bàn tán càng trở nên lớn hơn, cũng may một lớp đều là càn nguyên cho nên không mấy hứng thú với một càn nguyên khác, chỉ hiếu kỳ thân phận công chúa Thổ Áo của đối phương.

Mãi đến lúc này trong đầu của Hạ Trọng Hiểu duy nhất một suy nghĩ, Thổ Áo công chúa liệu có giống Doraemon không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.