Hào Môn Hoàng Kim Truy Thê Kí

Chương 40: Đa Lạp Hẹn Hò



Quay về nhà việc đầu tiên Hạ Trọng Hiểu làm là tra từ điển xem ‘đô khắc’ có nghĩa là gì, ý tứ đại khái chính là lời tỏ tình trong tiếng Thổ Áo. Hạ Trọng Hiểu vùi mặt vào trong gối, ngượng ngùng muốn chết, bạn cùng bàn đúng là lắm trò trêu chọc nàng.

Ngẩng đầu lên bắt gặp nụ cười của Doraemon, Hạ Trọng Hiểu dí ngón tay lên má bánh bao của mèo máy: “Ngươi nói Tử Cầm có phải hay không rất thích ta?”

Càng nghĩ càng xấu hổ, đem đầu vùi vào trong gối ngủ Doraemon, tâm tình thiếu nữ đều bị lời tỏ tình này làm cho kích động. Điện thoại bên cạnh đột nhiên rung lên báo tin nhắn, miễn cưỡng nâng đầu nhìn thử, là Uy Tử Cầm.

[Hiểu Hiểu, lần tới chúng ta đi hai người.]

[Đi hai ngươi? Chỉ chúng ta?]

[Phải.]

Hạ Trọng Hiểu vội vã ngồi thẳng dậy, đi hai người không phải là hẹn hò sao?

[Tại sao phải đi hai người? Càng đông càng vui chứ.]

[Rất phiền, ta chỉ muốn đi với ngươi.]

Mím mím môi nhẫn cười, Hạ Trọng Hiểu lại phát thêm một tin nhắn: [Được rồi, ngươi chọn ngày đi.]

[Chủ nhật tuần sau ta đưa ngươi đến một nơi.]

Có nghĩa hai người chính thức hẹn hò sao?

Trong lòng điên cuồng gào thét, Hạ Trọng Hiểu phát một icon, vui mừng lăn qua lăn lại trên giường. Cũng may Uy Tử Cầm không có ở trong phòng bằng không nhất định sẽ cười nhạo nàng quá mức u mê.

Đem điện thoại ôm trước ngực, nhắm mắt hít một hơi lại một hơi, gò má thoáng chốc phiếm hồng, ngượng ngùng đưa hai tay che mặt. Chưa bao giờ Hạ Trọng Hiểu nghĩ mình sẽ hẹn hò với một nữ sinh nước ngoài, còn là cận vệ hoàng gia Thổ Áo, trong lòng như có mấy trăm Doraemon nhảy tới nhảy lui.

“Hẹn hò…”

Hạ Trọng Hiểu khúc khích cười, lại nằm xoay người kéo chăn che kín mặt.

Xấu hổ muốn chết!!

Thứ hai quay trở về trường học thì nhận được bảng điểm tháng đầu tiên, mọi thứ đều tốt ngoại trừ bài bài vật lý 44 điểm, trong số bốn mươi học sinh thì nàng đứng hạng mười hai. Cũng đều nhờ tổ hợp khoa học xã hội kéo lên, bằng không nàng cũng xếp cuối lớp rồi.

Mở bảng điểm của Uy Tử Cầm, dù là khoa học tự nhiên hay khoa học xã hội đều điểm số trên trời, trong lòng Hạ Trọng Hiểu đau khổ muốn chết. Mặc dù bài quốc ngữ tổng chỉ có 61 điểm nhưng vẫn hiên ngang đứng ở vị trí thứ nhất, sự khác nhau giữa học thần và học tra chính là chỗ này.

Uy Tử Cầm một bên nhàn nhã ăn bánh quy mà Hạ Trọng Hiểu mang đến, thoải mái gác chân lên bàn, thưởng thức vẻ mặt vừa ngưỡng mộ vừa oán hận của bạn cùng bàn.

“Xem cái này làm gì.” Lưu loát rút lại bảng điểm, Uy Tử Cầm chồm người đến, đặc biệt xấu xa nở nụ cười: “Ta cho ngươi xem cái khác hay hơn.”

Hạ Trọng Hiểu buồn bực bĩu môi dài cả tấc: “Có cái gì hay?”

“Hôn một cái ta sẽ nói.”

“Vậy ta xin không xem.”

“Không được không xem.”

“…” Hạ Trọng Hiểu liếc trắng mắt, bạn cùng bàn của nàng sao có thể xấu xa như vậy nhỉ?

Trước khi Hạ Trọng Hiểu kịp phát hỏa, Uy Tử Cầm chủ động lấy ra một món đồ đặt vào tay nàng. Đồ vật tương đối nhỏ nằm gọn trong lòng bàn tay mềm mại không xương của Hạ Trọng Hiểu, nghi hoặc nâng tay lên để nhìn cho rõ, hóa ra là một cục tẩy Doraemon.

“Vô tình nhìn thấy nên mua cho ngươi.”

“Đáng yêu.”

Hạ Trọng Hiểu hoan hỉ đặt cục tẩy vào bộ sưu tập Doraemon của mình, càng nhìn càng hài lòng, tặng cho Uy Tử Cầm một nụ cười. Nhẹ nhàng gạt bớt tóc mái lòa xòa, lén lút lướt qua gò má bánh bao, ngón tay này thay nàng hôn lên gương mặt bạn cùng bàn.

Bản thân Hạ Trọng Hiểu không phải người dễ cảm động, đối với nàng tình cảm chân thành nhất chính là một ánh mắt, không biết người đó là ai, tên họ là chi, chỉ biết nàng đã thích rồi. Thông qua một ánh nhìn định rõ đời này trói chặt, không cần mất quá nhiều năm tháng theo đuổi, nội tâm sớm hướng về duy nhất một thân ảnh. Thích một người là chuyện rất đơn giản, Hạ Trọng Hiểu minh bạch cảm giác của bản thân, nhưng vẫn không dám vội vàng thừa nhận. Cái chết của mẹ, lời hứa không thể hoàn thành, trong lòng nàng vẫn đeo bám một bóng ma ám ảnh suốt nhiều năm.

Đời người rất dài, đau đớn nhất chính là vì một lời hứa mà dùng cả đời để đợi chờ.

Chỉ nhớ dưới ánh sáng chiếu xuyên qua khung cửa sổ phòng học, bạch kim mao lung linh phát quang nhàn nhạt, đến cả cái nhếch môi nhẹ nhàng cũng ghi tạc vào lòng.

Thoáng chốc ngày chủ nhật đáng mong đợi cũng đến, Hạ Trọng Hiểu lại lấy Ngô Mao làm lý do, mua chuộc khuê mật bằng một bữa trà sữa. Đứng trước gương rất lâu, thử trên dưới mười bộ váy, kết quả lại chọn bộ Uy Tử Cầm mua cho nàng. Điểm một lớp son phấn thật mỏng, chỉnh sửa mấy lọn tóc không chỉnh tề, vui vẻ ra cửa đến chỗ hẹn với Uy Tử Cầm.

Hai người thống nhất ở đầu đường nhà Hạ Trọng Hiểu, cố tình đi sớm năm phút lại thấy Uy Tử Cầm đã đợi sẵn, hướng nàng nở nụ cười.

“Ngươi đến sớm thế?”

“Nôn nóng muốn gặp ngươi.”

Hạ Trọng Hiểu liếc trắng mắt, trong lòng đặc biệt cao hứng, nhanh chóng lên xe. Hôm qua có thử dò hỏi nhưng Uy Tử Cầm kiên quyết không nói nơi sẽ đến khiến nàng vừa hiếu kì vừa lo lắng, âm thầm suy đoán hôm nay bạn cùng bàn sẽ đưa nàng đi đâu.

“Tử Cầm, ngươi có thể lái xe sao?”

Cuối cùng cũng phát hiện ra trọng điểm, nàng đang ngồi xe riêng của hoàng gia a!

Uy Tử Cầm nhếch khóe môi, quay sang trêu đùa bạn cùng bàn: “Không biết.”

Hạ Trọng Hiểu suýt chút đã đẩy cửa xe chạy ra ngoài, trừng trừng mắt mắng: “Đừng có dọa ta!”

“Yên tâm, ta kĩ năng lái xe không thua xem công chúa đâu.”

“Ngươi theo công chúa học lái xe?”

Uy Tử Cầm gật đầu, mắt vẫn dán vào đường đi trước mặt: “Có thể nói như vậy, bọn ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, nàng học cái gì thì ta sẽ học cái đó.”

“Vậy làm cận vệ có phải rất vất vả không?”

“Không tính vất vả, nếu muốn tìm hiểu thêm ngươi cùng ta đến Thổ Áo sống là biết được thôi.”

Hạ Trọng Hiểu vung nắm tay mềm mại đánh vào đùi Uy Tử Cầm: “Ta mới không thèm tìm hiểu, chỉ là thuận miệng hỏi thôi.”

“Bất quá công việc cận vệ này rất nguy hiểm.”

Nghe xong câu này, tim Hạ Trọng Hiểu đột ngột nhói lên, nhớ đến chuyện ở tiệm bánh cận vệ lúc nào cũng phải ở trong trạng thái chiến đấu. Súng luôn mang theo bên người, gặp nguy hiểm không phải lo cho bản thân mình mà là bảo vệ an toàn cho công chúa điện hạ. Nghĩ đến Uy Tử Cầm ngày ngày đều phải đối mặt với một đám sát thủ muốn hành thích công chúa, Hạ Trọng Hiểu nghe lộp bộp trong lòng, hai mắt tức thì đỏ bừng nhìn chằm chằm người bên cạnh.

Xe dừng trước đèn đỏ, Uy Tử Cầm vươn tay giúp nàng chỉnh sửa khăn choàng, ngón tay mềm mại vuốt ve gò má bánh bao: “Về Thổ Áo mỗi ngày đều phải trực đêm, bạn gái một mình ở nhà không ai quan tâm rất dễ khóc nhè, đến lúc đó về nhà nhất định sẽ bị bạn gái hành hung vô cùng nguy hiểm.”

Hạ Trọng Hiểu vừa thẹn vừa giận phát vào cánh tay Uy Tử Cầm: “Ngươi lại trêu ta!”

Uy Tử Cầm cười lớn làm lộ má lúm đồng tiền, đôi hắc mâu lóe lên tia kim sắc càng thêm giảo hoạt: “Làm sao? Không phải rất nguy hiểm sao?”

“Dù sao cũng không liên quan đến ta.”

“Không liên quan?”

Ngầm cảm giác được lửa giận của Uy Tử Cầm, Hạ Trọng Hiểu bất đắc dĩ liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện đèn đã chuyển xanh rồi.

“Đèn xanh rồi mau đi thôi.”

Uy Tử Cầm hừ lạnh một tiếng, tay đặt trên vô lăng âm thầm siết mạnh, cố tình tăng tốc phóng như bay trên đường lớn. Quả nhiên đủ sức dọa sợ Hạ Trọng Hiểu ngồi bên cạnh, cảm giác như tim muốn rớt ra ngoài, kinh hồn tán đảm nhìn hai bên xe xé gió vụt đi.

“Tử Cầm ngươi chạy chậm một chút!”

Bỏ ngoài tai lời bạn cùng bàn, Uy Tử Cầm tiếp tục đạp ga vượt qua xe trên đường. Máy quay trên đường tức thì quét qua biển số, không thấy biển số thì quét qua đầu xe, thấy logo hệ thống tự động vô hiệu hóa.

“Tử Cầm!” Hạ Trọng Hiểu nửa cái mạng cũng rơi mất rồi, liều mình túm lấy Uy Tử Cầm muốn nàng giảm tốc độ: “Chúng ta có gì từ từ nói đừng tăng tốc nữa, Tử Cầm! Rốt cuộc ngươi có nghe ta nói không?”

“Ta đang nghĩ cuối đường này sẽ là cái gì.”

“Đừng mà!!!”

Hạ Trọng Hiểu suýt chút khóc thét, ngoan ngoãn cúi đầu thần phục bạn cùng bàn: “Ta biết sai rồi! Ta không nên nói linh tinh! Mọi chuyện của ngươi đều liên quan đến ta, cho nên ngươi phải chạy chậm lại!!”

Uy mặt dày nghiêng đầu nhìn nàng: “Nói cái gì? Nghe không rõ?”

Khoảnh khắc xúc động này Hạ Trọng Hiểu rất muốn đánh chết Uy Tử Cầm, bất quá mạng nhỏ của nàng vẫn còn nằm trong tay người này a.

“Ta biết sai, sẽ không chọc giận ngươi nữa! Đừng chạy nhanh quá, ta thật sự rất sợ!”

“Không đúng trọng tâm rồi.”

Phát giác tốc độ càng lúc càng nhanh, Hạ Trọng Hiểu điên cuồng gào lên: “Ngươi muốn nghe cái gì ta nói cho ngươi nghe là được rồi!!”

“Ngươi đoán xem.”

Hạ Trọng Hiểu mím chặt môi, giận muốn ấn đầu Uy Tử Cầm xuống sàn xe, vòng đi vòng lại mục đích cuối cùng vẫn là bắt nạt nàng!

“Ngươi muốn nghe cũng phải chạy chậm một chút, ta sợ không nói ra lời rồi.”

Uy Tử Cầm liếc nhìn bạn cùng bàn đang ôm ngực thở dốc bên cạnh, đành ngoan ngoãn nghe lời thả chậm tốc độ. Nửa cái mạng vừa làm rơi cuối cùng cũng nhặt lên được, Hạ Trọng Hiểu sợ đến hai chân run lẩy bẩy, trên trán thấm ướt mồ hôi mặc dù điều hòa trong xe vẫn đang bật.

“Nói đi.”

Oán hận trừng mắt với bạch kim cận vệ bên cạnh, nhưng sợ đối phương tiếp tục tăng tốc mà phải nuốt xuống cơn giận.

“Ngươi rốt cuộc muốn nghe cái gì mới được.”

Trên mặt Uy Tử Cầm lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn: “Tất nhiên là muốn biết ngươi có thích ta hay không, ta làm bao nhiêu chuyện cũng chỉ để ngươi biết ta rất thích ngươi a.”

Hiểu béo: “…”

Phương thức bày tỏ tình cảm của càn nguyên thật sự quá đáng sợ rồi!

“Ngươi hỏi chuyện này để làm gì?”

“Để ta biết có nên tăng tốc nữa hay không.”

“…” Hạ Trọng Hiểu đưa tay đỡ trán, trừng mắt với Uy Tử Cầm: “Đồ ngốc.”

Uy Tử Cầm đầu to như cái đấu, còn chưa kịp hiểu gì đột nhiên trên trán truyền đến cảm giác ẩm ướt, nhìn sang thì bạn cùng bàn đã an ổn quay về chỗ cũ. Đôi hắc mâu ẩn chứa tia kim sắc trừng lớn, kiềm nén xúc động muốn vứt bỏ vô lăng để ôm chầm Hạ Trọng Hiểu đang đỏ mặt ngồi bên cạnh.

“Ngươi mau trả lời, ta là lần đầu thích một người, không hiểu ngươi có ý tứ gì cả.”

Bộ dáng lóng ngóng ngốc nghếch của Uy Tử Cầm chọc cho Hạ Trọng Hiểu khanh khách cười vang, thủy chung giữ yên lặng, khóe mắt đều ẩn chứa ý cười. Uy Tử Cầm càng gấp gáp hơn, bên thái dương lấm tấm mồ hôi, nhịn không được mà bật cười một tiếng.

Yêu đương rồi IQ cao cỡ nào cũng bằng 0.

Xe hơi đắt tiền xuất hiện trong khu vui chơi thu hút được sự hiếu kì của tất cả mọi người, bất quá sau khi thấy rõ logo trên xe liền tự động tản ra. Đùa sao, kia là xe của hoàng gia Thổ Áo, không cẩn thận chọc giận người bên trong không biết phải gánh bao nhiêu tội danh.

“Hóa ra ngươi muốn đưa ta đến đây sao?”

Uy Tử Cầm lần nữa đưa tay chỉnh khăn choàng cổ của Hạ Trọng Hiểu: “Hôm nay có lễ hội đặc biệt, có rất nhiều Doraemon…”

Còn chưa kịp nói hết Hạ Trọng Hiểu đã kích động kéo tay Uy Tử Cầm chạy vào xem Doraemon: “Có Doraemon! Nhanh lên!!”

Uy Tử Cầm: “…”

Không dám tin có một ngày mình lại thua con chồn xanh béo ú đó!

Khu vui chơi thường tổ chức nhiều lễ hội dành cho các nhân vật hoạt hình nổi tiếng, trong đó có Doraemon rất được trẻ con ưu ái, hôm nay có không ít phụ huynh đưa con đi chơi. Rất nhiều nhân viên hóa trang thành Doraemon đi vòng quanh bắt chuyện với trẻ em, phát kẹo và bong bóng, không khí đặc biệt náo nhiệt.

Hạ Trọng Hiểu chen vào giữa đám đông, hai mắt tức thì phát sáng, thật nhiều Doraemon nha!!

Uy Tử Cầm nâng tay che chắn cho Hạ Trọng Hiểu, trong lòng có chút đố kị, con chồn xanh kia có chỗ nào đáng yêu chứ?

Ghét cái gì thì cái đó lập tức xuất hiện ngay trước mặt, Doraemon đang chơi cùng với trẻ con, nhìn thấy Hạ Trọng Hiểu liền di chuyển đưa cho nàng một cái bong bóng màu lam.

“Tiểu thư, ngươi thích Doraemon không?”

Hạ Trọng Hiểu hé môi muốn nói thì Uy giấm chua đã mở miệng: “Doraemon bản gốc nói tiếng Thổ Áo, ngươi giả mạo, nàng mới không thích đồ giả mạo.”

Doraemon: “…”

Ta chỉ hỏi có thích hoạt hình Doraemon không thôi mà?

Bỏ mặc Uy càm ràm, Hạ Trọng Hiểu hai mắt lấp lánh hỏi Doraemon: “Ta có thể ôm ngươi không?”

Doraemon tất nhiên sẽ gật đầu, chủ động dang hai tay ra. Hạ Trọng Hiểu nhanh chóng bước đến ôm, nàng lần đầu gặp một Doraemon biết đối đáp trong lòng tránh không khỏi kích động. Bất quá chạm đến không phải là vải bông mềm mại của Doraemon mà là bạch kim cận vệ, Hạ Trọng Hiểu ngẩng đầu lên, khóe môi kịch liệt co rút.

Ngay cả Doraemon cũng bị tốc độ di chuyển nhanh đến đáng sợ của càn nguyên trước mặt dọa sợ, tặng cho Hạ Trọng Hiểu một viên kẹo rồi nhanh chóng đi qua chỗ khác.

“Ngươi dọa Doraemon chạy mất rồi.”

Bởi vì các nàng chênh lệch chiều cao quá lớn, Uy Tử Cầm chỉ có thể từ trên nhìn xuống, rất không hài lòng mà mở miệng: “Doraemon cũng dọa sợ ta, chậm một chút bạn gái của ta đã ôm nó rồi.”

Hạ Trọng Hiểu kiềm không được phì cười, đánh nàng hai cái rồi cùng nhau đi vào trong khu vui chơi. Trò chơi cảm giác mạnh Hạ Trọng Hiểu đều chơi khoảng 70%, nhưng có vài trò đặc biệt nguy hiểm nên không dám thử, phải đứng ở dưới xem tỷ tỷ chơi.

“Chơi cái này đi.”

Tay vừa chỉ lên tàu lượn siêu tốc liền bị Uy Tử Cầm kéo đi: “Không được, thứ này quá nguy hiểm.”

Hạ Trọng Hiểu buồn bực ghì cánh tay nàng: “Có cái gì nguy hiểm a? Ta đã chơi qua mấy lần rồi.”

“Ngươi khi sợ sẽ phát mùi.”

Hóa ra nguyên nhân chính là nằm ở đây.

Bĩu bĩu môi, Hạ Trọng Hiểu ngoan ngoãn theo Uy Tử Cầm qua khu dành cho trẻ em. Đại khái sẽ có vài khu vực trò chơi quy định chiều cao, hai người dường như chơi hết tất cả trò trong khu trẻ em. Hài tử đứng bên ngoài nhìn hai người ngồi ngựa gỗ bắn súng nước, hai mắt tròn xoe mở to rồi nhìn cha mẹ ở bên cạnh.

“Mẹ, hai chị đó chơi năm lần rồi vẫn chưa chịu xuống sao?”

Nhân viên lau mồ hôi, hai người này còn tính chơi đến bao giờ a?

“Hắt chù!”

Chiếm chỗ chơi của hài tử nên Hạ Trọng Hiểu tức thì gặp báo ứng hắt hơi liên tục ba cái, cảm giác mũi nhột nhạt khó chịu, không biết có phải cảm mạo không.

Uy Tử Cầm đang đeo túi xách của Hạ Trọng Hiểu, tìm khăn giấy đưa cho nàng: “Cảm mạo sao? Hôm qua trong lớp cũng thấy ngươi hắt hơi.”

“Có lẽ.”

Đợi khi vòng quay dừng rồi, Hạ Trọng Hiểu khịt khịt mũi bước xuống trước ánh mắt mừng rỡ của bao đứa trẻ đang chờ được chơi. Hai người tìm một chỗ ngồi xuống, Uy Tử Cầm chạy đi mua nước, để lại Hạ Trọng Hiểu âm thầm xài hết bịch khăn giấy mới mua.

Thật sự cảm mạo rồi.

Uy Tử Cầm rất nhanh đã trở về đưa nàng một chai nước suối, cố tình không mua lạnh: “Uống đi.”

Hạ Trọng Hiểu thử vặn nắp chai nhưng không được, nghĩ do mồ hôi tay nên chà lung tung vào váy, sau đó lại thử vặn thêm lần nữa. Vẫn không được, đành đưa lại cho Uy Tử Cầm nhờ vặn ra hộ.

Cạch một tiếng, chưa đến một giây Uy Tử Cầm đã dễ dàng vặn được nắp chai.

Người ta nói trước khi yêu là nữ hán tử, sau khi yêu là con mèo giấy quả nhiên không sai. Bình thường một phát đu lên vặt cổ Hạ Tề Ngọc, bây giờ chỉ có mở nắp chai cũng mở không ra.

Một ngụm tu hết nửa bình, Hạ Trọng Hiểu lại đưa cho Uy Tử Cầm đóng nắp: “Tử Cầm, chúng ta đi đâu nữa đây.”

“Ăn cơm.” Uy Tử Cầm cho chai nước vào túi xách của Hạ Trọng Hiểu: “Cũng trưa rồi, không ăn cơm sẽ gầy xuống.”

Hạ Trọng Hiểu khanh khách cười, cùng Uy Tử Cầm tìm một chỗ ăn cơm. Trong khu vui chơi vẫn sẽ có nhà hàng, Hạ Trọng Hiểu không dám ăn lề đường sợ Uy Tử Cầm ăn không quen đồ Cáp Á Lợi sẽ bị đau bụng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.