Hào Môn Hoàng Kim Truy Thê Kí

Chương 43: Đa Lạp Và Buổi Tối Ác Mộng



Mùa đông bao trùm toàn bộ thành phố, tuyết rơi dày đặc, cuối cùng nhà trường cũng đưa ra thông báo nghỉ đông đến khi tuyến tan. Hạ Trọng Hiểu cả ngày nghỉ đều nằm co ro trên giường, máy sưởi bật cao nhất vẫn không xua hết hàn khí, đi đâu làm gì cũng quấn kín chăn.

Đa đa vì nàng đặt mua một bộ túi sưởi của nước ngoài, trên mạng đánh giá dùng rất tốt, dán lên da thịt cũng không gây kích ứng. Đáng tiếc dù có gắn ba trăm túi sưởi trên người Hạ Trọng Hiểu vẫn run cầm cập, răng va vào nhau như đánh đàn, thê thảm nuốt nước mắt vào lòng.

“Chị.”

Hạ Ly Cơ buông cái chăn dùng chính thân nhiệt ủ ẩm, cẩn cẩn dực dực đắp lên cho Hạ Trọng Hiểu, nha đầu này quả nhiên bớt run được một chút.

“Ta muốn ăn soup nóng, chị hai, ngươi nấu cho ta có được không?”

Hạ Phượng Vũ nhìn ấu muội cuộn thành con tôm luộc bên cạnh, không nói không rằng đứng dậy đi nấu soup. May mắn trước khi tuyết kịp rơi dày đã mua sẵn rất nhiều thức ăn để dành trong tủ lạnh, không chỉ gia đình nàng mà bất cứ nhà nào cũng đều trang bị sẵn để tránh tuyết rơi dày nhiều chợ không mở cửa.

Hạ Tề Ngọc nhét hai chân trong bàn sưởi, nhìn sang ấu muội run cầm cập mà nói: “Ngươi mỡ dày như vậy vẫn lạnh sao?”

Hạ Trọng Hiểu siết chặt nắm tay, run đến nói không ra chữ: “Đợi hết mùa đông này ta thu thập ngươi đại ma đầu!”

“Đừng trêu chọc em gái ngươi nữa.” Hạ Vũ Thần đỡ hai gò má bánh bao lạnh lẽo của nhi nữ, nhịn không đươc xuýt xoa: “Ngươi sao cả người đều lạnh như vậy? Mau mau vào phòng ủ ấm đi.”

“Hảo, ta vào phòng trước, có gì thì gọi ta.”

Quấn thành con nhộng trở về phòng của mình, chân mang tất vẫn bị cái lạnh dưới sàn nhà làm cho rùng mình, gấp gáp chui ngay lên giường trùm thêm chăn. Đưa tay xuống lấy điện thoại vẫn luôn nằm trong túi áo khoác, trên màn hình hiển thị tin nhắn tới, đều là của Uy Tử Cầm.

[Hiểu Hiểu có lạnh không? Hảo hảo giữ ấm cơ thể, ngươi không chịu lạnh giỏi.]

Hạ Trọng Hiểu khịt khịt mũi, ngón tay tê cóng gõ phím gửi lại: [Lạnh muốn chết rồi, ta sắp hóa thành băng rồi làm sao bây giờ?]

[Mùa đông cũng lạnh như vậy ngươi trải qua bằng cách nào?]

[Không biết, ta sắp lạnh chết rồi, mùa xuân mau mau đến đi a!]

Ngón tay gõ nhịp nhịp trên màn hình, Uy Tử Cầm đi ra cửa nhìn thử, bên ngoài nữ hầu vẫn đi qua đi lại chuẩn bị bữa trưa cho công chúa. Hầu như không có lúc nào ngoài cửa phòng nàng an tĩnh, trong lòng vô cùng nghi hoặc, lẽ nào Lạc Uyển ra lệnh bọn họ giám sát nàng?

Phiền phức chết được.

Cúi đầu nhìn màn hình điện thoại trong tay, chậm chạp nhắn qua một tin: [Hảo hảo nghỉ ngơi.]

Ở bên kia, Hạ Trọng Hiểu ngồi bật dậy khỏi chăn, không dám tin mà đọc lại lần nữa. Gì chứ? Chỉ nói như vậy thôi sao? Uy Tử Cầm từ khi nào biến thành cái đồ đầu đất như vậy a?

[Ngươi không có gì để nói với ta sao?]

Bình thường sẽ sến súa nói mấy câu đại loại như rất nhớ nàng, muốn trèo tường vào nhà nàng, sao hôm nay nửa chữ cảm động cũng không có nhỉ?

[Ta có việc rồi, một lát lại nói.]

Cứ như vậy liền yên lặng không nhắn thêm, đầu Hạ Trọng Hiểu to như cái đấu, hôm nay Uy Tử Cầm có gì đó rất kì quái. Bất quá cho rằng có thể hôm nay Uy Tử Cầm phải trực nên mới gấp gáp kết thúc câu chuyện, nàng cũng không nghĩ thêm nữa, cuộn người trong chăn rên hừ hừ.

Trời càng về khuya càng lạnh, đợi đa tỷ đóng cửa Hạ Trọng Hiểu mới vùi mặt vào trong chăn cố dỗ mình vào giấc ngủ. Máy sưởi trong phòng vẫn ở mức cao nhất, cửa sổ đóng kín ngăn cản gió lùa, rèm Doraemon nhẹ nhàng lay động sang phải. Nằm giữa rất nhiều Doraemon vẫn cảm thấy lạnh, kéo chăn lên cao một đoạn, yên tĩnh lắng nghe tiếng hít thở của bản thân.

Không bao lâu trong phòng chỉ còn tiếng tích tắc từ đồng hồ để bàn vang vọng, xen lẫn tiếng lách cách nho nhỏ từ ngoài cửa sổ. Chẳng mấy chốc cửa sổ bị đẩy ra, một thân ảnh nhanh như thiểm điện nhảy vọt vào trong phòng, tiện tay đóng kín cửa phòng lại.

Hạ Trọng Hiểu đổi tư thế, gác cằm lên Doraemon, môi mỏng hơi hé mở.

Bóng đen khe khẽ phát ra tiếng cười, tiến sát lại giường ngủ, nhẹ nhàng nâng góc chăn lên để chui vào. Hoàn hảo chiếm được vị trí bên cạnh, bóng đen thoải mái quay sang ôm lấy Hạ Trọng Hiểu, từ từ tiến vào mộng đẹp.

Nửa đêm nằm mơ thấy bản thân ngồi trước mặt Doraemon, từ trong túi thần kì lấy ra một cái bánh rán nhưng ăn thế nào cũng không hết. Bụng thì đã đầy nhưng bánh trên tay vẫn còn nguyên, Doraemon liên tục giục nàng ăn, còn mang thêm một dĩa đầy ắp bánh. Trên trán chảy xuống giọt mồ hôi to như hạt đậu, Hạ Trọng Hiểu hoảng sợ nhìn bánh rán trên tay rồi nhìn dĩa bánh trên tay Doraemon, nàng thật sự ăn không nổi nữa rồi.

Kinh hoàng tỉnh dậy từ trong mộng, Hạ Trọng Hiểu thở dốc một trận, lung tung lau mồ hôi trên trán. Cũng may chỉ là nằm mộng, bằng không có thêm một cái dạ dày nàng cũng không ăn hết nổi số bánh rán kia.

“Hiểu Hiểu?”

Bên cạnh đột nhiên truyền đến giọng ngái ngủ của bạn cùng bàn, còn cho rằng mình chưa tỉnh ngủ, làm sao Uy Tử Cầm có thể ở đây chứ?

“Hiểu Hiểu, gặp ác mộng sao?”

Lần này nhất định không nghe nhầm!

Hạ Trọng Hiểu kinh hồn tán đảm nhìn qua, đúng lúc Uy Tử Cầm cũng dụi mắt ngồi dậy, ngơ ngác nhìn bạn gái vừa bị ác mộng quấy nhiễu.

“Ngươi sao lại ở trong phòng của ta?”

Dùng hết sức lôi chăn về phía mình, Hạ Trọng Hiểu đầu đặc như hồ dán, làm cách nào mà Uy Tử Cầm vào phòng nàng cũng không biết nhỉ?

“Ta đến thăm bạn gái của mình.” Uy Tử Cầm giọng nói có điểm khàn, vươn tay kéo Hạ Trọng Hiểu vào lòng, vuốt vuốt lưng nàng dỗ dành: “Hiểu Hiểu không cần sợ, có ta bảo vệ ngươi.”

“Có ngươi ở đây ta mới sợ!” Hạ Trọng Hiểu khẩn trương né tránh vòng tay của bạn gái, trừng trừng mắt đe dọa: “Ngươi chui cửa sổ vào phòng ta khi nào?”

“Tầm 10h.”

“Sao lại ngủ trên giường của ta?”

“Lẽ nào muốn ta ngủ dưới sàn nhà lạnh lẽo?” Uy Tử Cầm đáng thương co ro người lại: “Bạn gái của ta rất tàn nhẫn, thật sự tàn nhẫn.”

Hiểu béo: “…”

“N-Ngươi có động tay động chân hay không? Hay là trở về biệt thự đi, ngươi ở đây bị phát hiện còn nguy hiểm hơn.”

“Bên ngoài tuyết rơi…”

Hạ Trọng Hiểu mới nhớ ra trọng điểm hiện tại đang là mùa đông, Uy Tử Cầm ăn mặc đơn bạc như vậy chạy đến nhà tìm nàng, nhất định đã chịu không ít khổ. Trong lòng không rõ tư vị, lén lút vuốt ve gò má đối phương, trong lòng bàn tay tìm được một chút nhiệt độ ấm áp.

“Lạnh lắm không? Ở biệt thự hoàng gia vẫn tốt hơn ở nhà ta nhiều, ngươi chạy đến đây làm gì không biết.”

Uy Tử Cầm nhẹ nhàng gỡ bàn tay Hạ Trọng Hiểu, đặt lên mu bàn tay nàng một nụ hôn, thâm tình mở miệng: “Biệt thự hoàng gia tốt nhưng không có ngươi.”

Nội tâm như được rót mật ngọt, để đến được chỗ nàng Uy Tử Cầm phải đi một đoạn đường rất dài, đến được đây cũng chẳng dễ dàng gì. Nếu bây giờ nàng còn đuổi đi há chẳng phải rất tàn nhẫn sao? Dù sao đây cũng là bạn gái của nàng, làm sao nàng có thể dứt khoát không nhìn mặt được.

“Vậy ngươi đêm nay ngủ lại đây nhưng không được động tay động chân, sáng mai đợi thời tiết ổn hơn rồi đi.”

Trên mặt Uy xấu xa xuất hiện nụ cười đắc ý, dứt khoát mở rộng chăn đỡ Hạ Trọng Hiểu nằm xuống, bản thân cũng chui vào ôm ấp bạn gái đáng yêu. Phát hiện thân nhiệt Uy Tử Cầm rất cao, khi ôm đặc biệt ấm áp, đem cảm giác lạnh lẽo xung quanh xua tan không sót lại gì. Hạ Trọng Hiểu cố nhích người sát vào Uy Tử Cầm, thoải mái hưởng thụ hơi ấm từ bạn cùng bàn mang đến tựa hồ như được hồi sinh.

“Ấm thật.” Hạ Trọng Hiểu ngẩng đầu lên, tròn xoe mắt hạnh nhìn Uy Tử Cầm chất vấn: “Ngươi không cảm thấy lạnh sao?”

Uy Tử Cầm đưa mắt nhìn xuống bạn gái đang ép vào ngực nàng: “Có lạnh sao?”

“Có, ta muốn cóng chết rồi, nhưng cơ thể ngươi thật ấm, ôm vào rất thích.”

“Vậy thì ôm chặt thêm một chút.”

Hạ Trọng Hiểu thật sự ôm chặt hơn nữa, tì đầu vào ngực Uy Tử Cầm, tìm một tư thế thoải mái để ngủ. Rõ ràng ban nãy chính nàng dặn bạn gái đừng động tay động chân, kết quả người động tay động chân lại là nàng, còn quá phận ôm ấp sờ mó đối phương.

“Ban nãy gặp ác mộng sao?”

“Ân, rất đáng sợ.”

Đem ác mộng ngu ngốc của mình kể lại cho Uy Tử Cầm nghe, bây giờ nghĩ đến vẫn còn sợ, có lẽ thời gian tới nàng nên ăn ít lại bánh rán. Uy Tử Cầm nghe xong liền cười đến điên đảo, không nghĩ bạn gái chỉ vì một giấc mộng trẻ con như vậy mà bị dọa sợ. Đến khi thấy hai má phình to của nàng liền thu liễm không dám trêu đùa nữa, nhỡ như thật sự chọc giận có khi sẽ bị đuổi xuống giường nằm.

“Thế ngươi có biết tại sao trong mộng lại không có ta sao?”

Bị hỏi đến Hạ Trọng Hiểu có chút ngây người, lắc lắc đầu biểu thị không hiểu.

“Là vì ta không ăn được bánh rán không thể giúp ngươi ăn hết số bánh kia.”

Hạ Trọng Hiểu phốc một tiếng, cười đến chảy cả nước mắt, đáng ghét, lần nào bị trêu chọc nàng cũng không có định lực như vậy.

“Nhưng mà ngươi đi như vậy không xảy ra chuyện gì chứ?”

“Không sao, bị thống lĩnh phát hiện thì quét dọn biệt thự một tuần.” Uy Tử Cầm dáng vẻ lười nhác, giống như đã quá quen với việc đi dọn dẹp biệt thự: “Được rồi, đi ngủ thôi, cũng không còn sớm nữa.”

Hạ Trọng Hiểu ngoan ngoãn chui vào lòng Uy Tử Cầm hưởng thụ hơi ấm, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ. Uy Tử Cầm vẫn để nguyên cánh tay cho nàng gối đầu, cả ngày lẩn trốn nữ hầu và cận vệ đủ rút hết sức lực, quan sát bạn gái một lúc thì ngủ quên lúc nào chẳng hay.

Gió tuyết thổi vần vũ, một đêm an tĩnh trôi qua.

Như thường lệ buổi sáng của Hạ Trọng Hiểu bắt đầu bằng tiếng quát tháo của Hạ Tề Ngọc, mờ mờ mịt mịt ngồi dậy, phát hiện bản thân đêm qua hoàn toàn không nằm trên gối ngủ. Cánh tay của Uy Tử Cầm ngay vị trí nàng nằm hằn lên vệt đỏ, trong lòng đặc biệt đau xót, nhẹ nhàng xoa bóp chỗ bị ép đau.

“Chị, ngươi mang thức ăn vào phòng cho ta đi.”

Hạ Tề Ngọc bất đắc dĩ đi bưng khay thức ăn đến trước cửa phòng gõ hai cái: “Hiểu béo mở cửa.”

Nhìn qua Uy Tử Cầm vẫn còn đang ngủ, Hạ Trọng Hiểu nhanh chóng đi ra mở cửa, vừa nhận xong khay thức ăn liền đóng mạnh cửa lại.

“Ta hôm nay không ra ngoài đâu.”

Hạ Tề Ngọc ngơ ngác nhìn cửa đóng kín trước mặt, bất đắc dĩ nhún nhún vai, xoay người đi ra ngoài dùng cơm với đa tỷ. Tiểu ấu muội sợ lạnh chuyện này cả nhà ai cũng biết, đến mùa đông tìm làm tổ ở trên giường, mọi người chẳng ai quản nàng thêm làm gì.

Không còn nghe thấy tiếng bước chân của Hạ Tề Ngọc, Hạ Trọng Hiểu nhanh chóng bưng thức ăn đặt lên bàn, sau đó mới vào nhà vệ sinh rửa mặt thay quần áo. Quay trở ra đánh thức Uy Tử Cầm dậy, tìm khăn mặt và bàn chải đánh răng mới cho nàng dùng. Bình thường ở trong biệt thự trước khi thức dậy Uy Tử Cầm đều phải uống nước trước, nhưng khi thấy ánh mắt chê bai của Hạ Trọng Hiểu liền không uống nữa.

Với Hạ Trọng Hiểu mà nói, việc ăn uống trước khi đánh răng là rất mất vệ sinh, cho dù có tốt cho sức khỏe hay đại loại hợp lý hơn nữa nàng vẫn không thay đổi cách nhìn.

Kéo ghế ngồi xuống, đồ ăn sáng hôm nay đặc biệt đa dạng, xem ra đa cố tình nấu nhiều một chút cho nàng tẩm bổ. Đem phân nửa nhường cho Uy Tử Cầm, vừa ăn vừa trò chuyện, đôi lúc bị chọc giận xù lông lên.

“Ngươi chị nấu ăn rất ngon.” Uy Tử Cầm húp hết nửa bát mì hoành thánh mà vẫn còn thèm, hai mắt lấp lánh phát sáng: “Có thể bảo nàng đến biệt thự hoàng gia ứng cử vị trí bếp trưởng.”

“Ta chị không có ý muốn làm bếp trưởng đâu.” Gắp một miếng rong biển khô cho vào miệng, Hạ Trọng Hiểu loay hoay dùng đũa gắp thức ăn vào bát của Uy Tử Cầm: “Ngươi ăn thử cái này xem, món mực sữa này là đa ta làm đó.”

Ăn xong món mực sữa, Uy Tử Cầm không tin tưởng được mà hỏi: “Cả nhà ngươi ai cũng nấu ăn ngon như vậy sao?”

“Đa tỷ đều nấu ăn ngon ngoại trừ ta.” Hạ Trọng Hiểu đầy mặt xấu hổ nói thêm: “Mỗi lần ta vào bếp đều bị đuổi ra ngoài, nhưng ta thật sự không có cố ý nấu dở đâu.”

Uy Tử Cầm thẳng thắn nói ra suy nghĩ: “Vừa nhìn ta đã biết, an tâm, về Thổ Áo sẽ có người hầu giúp chúng ta nấu cơm.”

“Người hầu?”

“Cận vệ hoàng gia phân nửa đều là con cái thuộc dòng dõi quý tộc, ta cũng vậy, ta là con gái của công tước. Trong dinh thự có rất nhiều người hầu, bằng không ngươi nghĩ ta tự mình nấu ăn hay sao?”

Không nghĩ Uy Tử Cầm xuất thân hiển hách như vậy, trong lòng Hạ Trọng Hiểu không rõ tư vị, lặng lẽ gặm cắn đầu đũa. Cận vệ là người thân cận với công chúa điện hạ nhất đâu thể đưa một người không rõ lai lịch hay thân phận quá kém cỏi đến bảo vệ. Nếu nói Uy Tử Cầm xuất thân trong một gia đình công tước, vậy thì với nàng cách xa mấy con phố, hào môn thì hào môn vẫn phải thua kém gia đình hoàng tộc.

Bầu không khí đột nhiên thay đổi khiến Uy Tử Cầm khó thích ứng, ngơ ngác nhìn bạn gái đang trầm mặc ở đối diện: “Làm sao vậy? Cảm thấy địa vị công tước không bằng công chúa Thổ Áo sao?”

Ném cho Uy Tử Cầm một cái liếc mắt sắc lẻm, Hạ Trọng Hiểu gắp một con mực sữa cho vào chén của nàng: “Ở Cáp Á Lợi quan niệm hôn nhân bền vững là phải môn đăng hộ đối, ngươi có cảm thấy chúng ta chênh lệch quá xa không?”

Uy Tử Cầm bị hỏi đến lập tức đầu to như cái đấu, các nàng chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi đột nhiên bàn đến chuyện hôn nhân đại sự liền cảm giác hai vai phải gánh thêm mấy chục cân.

“Môn đăng hộ đối là như thế nào? Là ta đa cũng phải nấu ngon như ngươi đa? Không phải mẹ ngươi mất rồi sao? Mẹ ta vẫn còn sống a, ta không thể khuyên ngài cũng giống mẹ ngươi được.”

“…” Hạ Trọng Hiểu tức thì vươn miêu trảo cấu Uy Tử Cầm một cái đau điếng: “Ngươi không hiểu hay giả vờ không hiểu? Môn đăng hộ đối ở đây chính là gia cảnh phải tương đồng, ngươi làm công tước thì ít nhất ta cũng phải là con gái bá tước.”

“Ta chưa từng làm công tước, người làm là ta đa. Chưa kể phía trên phía dưới ta còn có anh chị em, không đến lượt ta kế thừa tước vị đâu. Bất quá chuyện này ngươi để ý làm gì chứ, ở Thổ Áo đúng là có để ý đến gia cảnh nhưng vẫn có thể lấy người mình thích ngươi đừng lo lắng.”

Hạ Trọng Hiểu bĩu dài môi, ngón tay gõ trên mặt bàn: “Ngươi gia đình rất đông đúc sao?”

“Tước vị sẽ dành cho con cháu kế thừa, đa chỉ có một mình ta là nhi nữ.” Thử dùng đũa gắp thức ăn kết quả con tôm chỉ lệch ra khỏi dĩa một chút: “Ta đa không thích mẹ ta, cho nên tước vị không thể do ta kế thừa.”

“Không thích sao lại lấy a?”

Trong đầu Hạ Trọng Hiểu đặc như hồ dán, đa nàng vì mẹ nàng mà không dưới hai lần xin rút tên ra khỏi Hạ gia, nếu không phải gia gia kiên quyết chỉ sợ nàng với Hạ gia sớm đã cắt đứt. Bao nhiêu năm qua đa một mình nuôi bốn đứa con, không có ý định tái giá, trong lòng tưởng niệm mẹ đến mức có hôm nàng thấy đa lén trốn trong phòng nhìn ảnh cũ của mẹ mà khóc không ngừng.

Nếu không có tình cảm hôn nhân làm sao có thể bền vững?

“Mẹ ta là khôn trạch.”

Lý do này có vẻ quá mức trần trụi nhưng cũng vạch trần được sự thật giới quý tộc Thổ Áo cũng chỉ cần có khôn trạch để thể hiện đẳng cấp, còn việc yêu thương hoàn toàn không tồn tại.

Dáng vẻ bình thản đến lạnh nhạt của Uy Tử Cầm khiến Hạ Trọng Hiểu có chút đau lòng: “Ngươi ở nhà chắc không dễ chịu đi?”

Uy Tử Cầm đột nhiên bật cười, nửa đùa nửa thật nói: “Đa còn chẳng nhìn mặt ta, dễ chịu hay không dễ chịu có quan trọng sao?”

Ngực quặn thắt một trận, Hạ Trọng Hiểu không khống chế được mà nhào đến ôm choàng lấy Uy Tử Cầm. Nàng một nhà năm người tuy ồn ào nhưng chưa bao giờ thiếu vắng tình cảm, đa đa tỷ tỷ dùng hết tâm ý đối đãi nàng, chiều chuộng nàng. Nhưng Uy Tử Cầm khác biệt, từ nhỏ lớn lên trong lạnh nhạt của đa, tuy là càn nguyên nhưng vẫn tránh không khỏi có chút thất vọng với nơi gọi là gia đình.

“Bản thân ta không thấy có vấn đề gì, ngươi chị chẳng phải cũng như vậy trưởng thành sao? Ngươi đa đâu thể nào đem nàng nuôi dưỡng giống như ngươi, chiều chuộng, sủng ái, ngày ngày mua Doraemon, đồ ăn cũng không cần phải tự nấu.”

Cảm thấy lời Uy Tử Cầm nói cũng có đạo lý, từ năm năm tuổi đại tỷ đã phải một mình chăm sóc ba đứa em nhỏ, so với bạn cùng bàn nhất định còn cực khổ hơn.

“Tử Cầm, có ủy khuất phải nói với ta.” Hạ Trọng Hiểu khịt khịt hai tiếng ngăn nước mũi chảy ra: “Ta là bạn gái của ngươi, cho nên ngươi không được che giấu ta bất kì điều gì.”

Uy Tử Cầm đỡ lấy sau gáy nàng, dịu dàng xoa xoa mái tóc rối bù chưa kịp chải: “Đều nghe theo ngươi cả.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.